- Đương nhiên, bởi vì ta đã sớm nói, chúng ta có thể đi truyền giáo. Bên kia, kỳ thực có truyền thừa của chúng ta. Ta cảm thấy được, quyết định vừa rồi của chúng ta sai rồi.
Thiên chủ Đại Bi Nam Vô Thiên từ tốn nói.
- Cái gì là đúng, cái gì lại là sai?
Thiên chủ Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Thiên nói:
- Đi truyền giáo cho nhân loại không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bọn họ sẽ chỉ biến tất cả truyền thừa thành của chính bọn chúng mà thôi.
- Nếu như không nên đánh, như vậy, ta lựa chọn rút lui.
Thiên chủ Đại Bi Nam Vô Thiên chắp hai tay, nhẹ giọng nói:
- Đại Bi Nam Vô Thiên chúng ta, từ nay về sau phong ấn đại thiên giới, không tham dự bất luận phân tranh gì nữa.
- Nếu như muốn đánh, Đại Tự Tại Vô Lượng Thiên ta cùng đánh.
Thiên chủ Vô Lượng Thiên nói rằng.
- Thiêu Dao Thiên chúng ta, rút lui!
Thiên chủ Tiêu Dao Thiên rủ mí mắt xuống, từ tốn nói.
- Các ngươi muốn từ bỏ như vậy sao?
Trong đôi mắt Thiên chủ Tử Kim Thiên toát ra thần quang vô tận, nhìn hai vị Thiên chủ Nam Vô Thiên cùng Tiêu Dao Thiên, hỏi:
- Lẽ nào các ngươi quên mất truyền thuyết kia rồi à?
- Chưa quên.
Thiên chủ Tiêu Dao Thiên nói:
- Nhưng chúng ta đột nhiên phát hiện, mặc dù có thể nắm giữ thế giới Càn Khôn này nhưng trên thực tế, chúng ta cũng không có biện pháp nào để thành thần.
- Chúng ta chỉ có thể quyết định sự luân hồi trong thế giới này.
Thiên chủ Nam Vô Thiên chắp hai tay, mang trên mặt thánh khiết quang huy:
- Hơn nữa, thông qua một trận chiến này, ta hiểu, lại không muốn giết nữa. Về sau, Đại Bi Nam Vô Thiên Không sát sinh nữa!
- Hai người các ngươi...
Thiên chủ Tử Kim Thiên mang trên mặt lửa giận vô cùng, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Được lắm, các ngươi không muốn đánh, vậy các ngươi liền rút lui hết đi! Có điều, các ngươi phải thề không được cạnh tranh cơ duyên này nữa.
Thiên chủ Nam Vô Thiên cùng Tiêu Dao Thiên liếc nhau một cái, sau đó nhìn nhau cười.
Thiên chủ Nam Vô Thiên nói:
- Nam Vô Thiên, từ ta đầu tiên vậy, ta thề, phía dưới có sinh linh, sẽ không đi tranh đoạt cơ duyên.
Thiên chủ Tiêu Dao Thiên nói:
- Tiêu Dao Thiên, ta thề, phía dưới có sinh linh, sẽ không đi tranh đoạt cơ duyên.
- Các ngươi được lắm! Các ngươi tất cả đều là tiên còn sống trên đời này! Các ngươi nói không muốn cạnh tranh, vậy không cạnh tranh nữa.
Thiên chủ Tử Kim Thiên nói như đinh chém sắt:
- Nhưng ta sẽ không bỏ qua!
Thiên chủ Vô Lượng Thiên cũng nói:
- Ta, cũng sẽ không bỏ qua.
Trận này các đầu lĩnh cao cấp tụ hội tan rã trong không vui.
Thiên chủ Nam Vô Thiên cùng Tiêu Dao Thiên sau khi trở về quả nhiên trấn phong thiên giới của mỗi người bọn họ. Đồng thời, phái ra tâm phúc, mang theo đại lượng tài nguyên, thầm lặng đi về phía bên kia thế giới Bàn Cổ.
Có thể được hai vị Thiên chủ xem là tâm phúc, khẳng định đều là cao thủ cấp bậc giống Lam Quang lão tổ.
Hơn nữa, bọn hắn cũng đều rất cẩn thận, không lộ ra chút sơ hở nào.
Bọn họ rời đi không lâu, quân đoàn do số lượng lớn tu sĩ tạo thành trực tiếp xuất phát từ Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Thiên cùng Đại Tự Tại Vô Lượng Thiên, hung hăng đánh về phía thế giới Bàn Cổ.
Lúc này, tu sĩ hai đại thiên giới phái ra có chừng trăm vạn!
Sinh linh Đại Tổ cảnh đã rất ít, cộng lại chỉ có hơn một vạn người. Nhưng những Đại Tổ này đều là giới chủ thống ngự một giới!
Số còn lại đều là Thiên Nhân cảnh giới Thái thượng!
Những Thiên Nhân cảnh giới Thái thượng này đều là nhân vật hàng đầu trong Thái thượng.
Đồng thời, một vài tin tức về một trận chiến này, bắt đầu truyền ra từ trong Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Thiên cùng Đại Tự Tại Vô Lượng Thiên.
Nhân loại sinh tồn trong hai đại thiên giới này lập tức gặp phải tai ương!
Vốn dĩ, thổ nhưỡng bọn họ sinh tồn đã kém đến cực hạn rồi. Bây giờ, đả kích càng mang tính diệt tuyệt hơn.
Thế lực cao cấp nhất của hai đại thiên giới thậm chí bắt đầu treo giải thưởng, công bố sẽ trao một giải thưởng lớn, một cái đầu người được bao nhiêu tài nguyên tu luyện!
Hai đại thiên giới trong nháy mắt liền bạo động.
Bởi vì những tài nguyên tu luyện đó đều là loại cấp cao nhất!
Nhóm Thiên Nhân thanh cao kiêu ngạo cũng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.
Hai đại thiên giới mênh mông bắt đầu xuất hiện vô số thợ săn. Đối tượng bọn họ đi săn, chính là nhân loại.
Phương Hạo, là một nam tử nhân loại sinh sống trong Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Thiên. Từ nhỏ hắn đã nghe các loại chuyện cũ về Bàn Cổ mà lớn lên, cho tới hôm nay một thân tu vi cũng đã đến cảnh giới Đại Tổ. Nhưng tuổi của hắn vẫn còn rất trẻ!
Lại nói tiếp, thiên tài giống như hắn, nếu như nói là một thiên nhân, như vậy cho tới bây giờ, sợ rằng đã trở thành một gã giới chủ rồi.
Đáng tiếc, hắn là nhân loại.
Chỉ có điều Phương Hạo lại chưa từng thấy bởi vì mình là nhân loạimà cảm thấy vận mệnh bất công. Ngược lại, hắn rất nỗ lực tu luyện để cho mình trở nên khác biệt, đồng thời dưới sự hướng dẫn của hắn, Nhân tộc sinh sống trên hành tinh này, toàn bộ đều có tấm lòng tự tin mãnh liệt như thế.
Bọn họ tin tưởng, Bàn Cổ đại thần một ngày nào đó sẽ trở lại!
Sẽ quân lâm thiên hạ!
Sau đó làm cho Nhân tộc hoàn toàn chuyển mình, thành chủ nhân của thế giới này. Mặc dù muốn thực hiện nguyện vọng này có thể sẽ vô cùng trắc trở, nhưng mọi người cũng đều rất lạc quan.
Cảnh giới của Phương Hạo rất cao thâm, tính cách tốt, làm người trượng nghĩa nhiệt huyết. Cho nên, bằng hữu của hắn không hề chỉ chỉ có nhân loại, còn rất nhiều thiên nhân!
Thậm chí, trong ba đạo lữ của hắn, thì có một người là thần tiên nữ tử!
Cô gái này thậm chí còn xuất thân từ thế gia cổ xưa trong Thiên Nhân tộc. Bởi vì theo hắn, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt cùng gia tộc. Nhưng đoạn tuyệt như thế nào đi nữa, đối với gia tộc cuối cùng vẫn tồn tại quan hệ thiên ty vạn lũ.
Cho nên, chuyện xảy ra bên ngoài, dường như là ngay đầu tiên liền truyền đến chỗ của Phương Hạo.
Bọn Phương Hạo cũng không có cách nào tin tưởng, tin tức này là thật!
- Đoán chừng bên Tử Kim Thiên sẽ lập tức triển khai đại khai sát giới với Nhân loại.
Nói chuyện là một trong những đạo lữ của Phương Hạo, chính làthần tiên nữ tử. Nàng tính cách dịu dàng, vô cùng ôn nhu, tên của nàng là La Phỉ. Nàng nhìn Phương Hạo, nhẹ giọng nói:
- Việc chúng ta bây giờ có thể làm, chính là cứu giúp nhân loại nhiều hơn, không nên bị liệp sát. Chỗ trốn thích hợp kỳ thực chỉ có một...
Phương Hạo nhíu mày, trầm tư. Hắn biết nơi La Phi nói là nơi nào. Trước đây, phu thê bọn họ chính là ở chỗ đó gặp nhau, đồng thời kết duyên.