Thí Thiên Đao

Chương 2404: Quân đội một người (1)

Vu Hồng đứng cạnh Sở Mặc, nhìn cảnh tượng này giống như thầntích, trên mặt có vài phần cảm khái. Hắn có thể làm ảnh hưởng một vùng thế giới, nhưng tuyệt đối không thể giống như Sở Mặc, chỉ cần tiện tay đã có thể đem trọn quy luật thiên đạo của đất Vĩnh Hằng chải chuốt một lần!

Người không biết mãi mãi cũng sẽ không biết. Chiêu thức của Sở Mặc đáng sợ biết bao. Người biết tự nhiên sẽ hiểu, một thanh niên anh tuấn vào lúc này đã trở thành chủ nhân mới của vùng đất nơi đây.

Sau đó, Sở Mặc hạ xuống pháp chỉ.

- Đứng đầu Vĩnh Hằng, cung chủ Thiên Cung, vua vương triều Bốcthị, điện chủ Vĩnh Hằng, đều vì sinh linh trong thế giới cổ thần bị bên ngoài xâm phạm. Bọn họ không phải nhân tộc. Chiếm đoạt đất Vĩnh Hằng trong thế giới cổ thần, mưu toan giữ lấy thế giới này. Bây giờ, bọn họ đều đã đền tội. Tên ta là Sở Mặc, là chủ mới của đất Vĩnh Hằng. Ta xuất thân từ một nơi bình thường trong La Thiên Đại Vũ Trụ của thế giới Thông đạo, hôm nay, tới đất Vĩnh Hằng. Ta là nhân tộc, hậu duệ Bàn Cổ. Nay may mắn được Bàn Cổ truyền thừa, dẫn dắt toàn bộ sinh linh trong thế giới thân thể cổ thần. Ở đây, mở ra một đại thiên giới! Làm cho thiên hạ nhân tộc này, cùng với sinh linh vô lượng trong thế giới cổ thần được sở hữu một thiên đường chân chính của mình. Về tất cả tin tức bên ngoài trong tứ đại thiên giới, sau đó, thông qua thư tịch, ngọc giản để truyền lại cho vạn vật trong thiên hạ này. Các ngươi có thểnghi ngờ lời ta nói. Nhưng ta có thể lấy nguyên thần bản mạng thề rằng. Tất cả lời này đều là sự thật.

Lời nói này của Sở Mặc thẳng lên trời của tất cả đất Vĩnh Hằng, hình thành một pháp chỉ vàng vô cùng lớn!

Bao phủ hoàn toàn cương vực vô tận của đất Vĩnh Hằng.

Đây là một loại pháp vô thượng.

Bất kỳ một ngóc ngách nào của đất Vĩnh Hằng đều có thể nhìn rõ mọi thứ. Pháp chỉ này, kinh sợ thiên hạ!

Có người khiếp sợ, có người chán nản, cũng có người nghi hoặc. Nhưng nhiều người sau khi nhìn thấy pháp chỉ này của Sở Mặc, toàn bộ đều lựa chọn suy nghĩ trong trầm mặc.

Chuyện của ngoại giới, cũng không phải tất cả mọi người hoàn toàn không biết gì.

Trên mảnh cương vực đất Vĩnh Hằng này, tu sĩ ưu tú nhiều không kể xiết, đối với một số truyền thuyết lâu đời bọn họ nghe nhiều đến thuộc. Chỉ là có một số việc bởi vì niên đại quá xa xưa, toàn bộ đều trở thànhthần thoại và truyền thuyết.

Bây giờ bị Sở Mặc nhắc lại, vốn dĩ là thần thoại và truyền thuyết, tất cả đều bị mang một ý nghĩa mới.

Giống như một nơi tận cùng của thế giới cũ, theo pháp chỉ này của Sở Mặc, trên đất Vĩnh Hằng trực tiếp mở ra một kỷ nguyên mới.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều cam chịu chấp nhận hiện thực này.

Dưới cái nhìn của vô số người, một người đến từ thế giới phía dưới làm sao có tư cách làm chủ mới của đất Vĩnh Hằng?

Khẩu khí này quả thực nói khoác mà không biết ngượng!

Cho dù ngươi có thể phát một pháp chỉ như vậy vậy thì có thể thế nào? Rất nhanh, trên đất Vĩnh Hằng bắt đầu dấy lên một làn sóng phản đối Sở Mặc.

Những người này, gần như tất cả đều là bộ hạ cũ của chủ Vĩnh Hằng và ba thế lực chủ. Bọn họ không có biện pháp chấp nhận chủ nhân của mình nói như thế về thiên nhân. Cho rằng một khi đón nhận cách nói đó, chẳng khác nào toàn diện phủ định tất cả những gì của bọn họ.

Sâu trong nội tâm của bọn họ đều khá kiên định: chính là nhận định Sở Mặc là hung thủ giết người. Là một ma đầu thực sự!

- Sở Mặc giết chết thần của chúng ta, giết chết chủ thế lực của chúngta, sau đó lại biên tạo lời nói dối này tới lừa gạt chúng ta, xem tu sĩ ở đất Vĩnh Hằng của chúng ta đều là người ngu sao?

- Thảo phạt Sở Mặc, vì chủ Vĩnh Hằng và chủ ba thế lực, báo thù!

- Trừ phi ngươi giết sạch tất cả bọn ta, nếu không..., đừng hòng nhận được sự tán thành của đất Vĩnh Hằng!

Các loại phát ngôn đòi thảo phạt, liên tiếp đợt này đến đợt khác vang vọng toàn bộ trên cương vực của đất Vĩnh Hằng.

Trên cương vực này, sức mạnh của chủ Vĩnh Hằng và chủ ba thế lựclớn quá mạnh, bọn họ chiếm cứ vị trí chủ đạo tuyệt đối. Không có bất kỳ người nào có khả năng chống lại. Cho nên, mặc dù chủ Vĩnh Hằng và chủ ba thế lực lớn đến nay đã ngã xuống, bọn họ cũng vẫn là Chúa Tể của thế giới này.

Hôm nay thủ lĩnh của bốn thế lực lớn đã đạt thành một hiệp nghị. Về cương vực đất Vĩnh Hằng vô tận cần phân chia như thế nào, tạm gác lại sau này hãy nói. Lúc này chuyện mấu chốt nhất chính là trước tiên diệt trừ tên đại ma đầu, hung thủ giết người là Sở Mặc đã rồi tính sau.

Hoặc ít nhất cũng phải trục xuất Sở Mặc vĩnh viễn khỏi đất Vĩnh Hằng. Ngươi đến từ tthế giới thông đạo, vậy hãy cút về thế giới thông đạo của ngươi, làm vua thông đạo của ngươi đi.

Đất Vĩnh Hằng này không hoan nghênh ngươi!

Bọn họ không tin Sở Mặc có thể giết sạch toàn bộ bọn họ, bởi vì trong tay bọn họ nắm giữ thế lực to lớn khó có thể tưởng tượng.

Sở Mặc mạnh hơn nữa, cũng chỉ có một mình mà thôi. Được rồi, bên cạnh hắn còn có một người trẻ tuổi xách theo búa Bàn Cổ, cũng rất mạnh. Đơn đả độc đấu hầu như không người nào là đối thủ của bọn họ. Nhưng vậy thì thế nào? Ai cần cùng với bọn họ đơn đả độc đấu? Cũng không tin hai người kia có thể đấu thắng bốn quân đoàn kinh khủng của bọn họ.

Hơn nữa, trong lòng những nhân vật cấp cao của tứ đại thế lực có mặt ở đây, bọn họ cũng có mưu cầu của riêng mình. Có thể đánh chết hoặc là xua đuổi Sở Mặc, vậy dĩ nhiên là kết quả tốt nhất. Đến lúc đó, đất Vĩnh Hằng sẽ thực sự rơi vào tay của bọn họ. Nhưng kỳ thật dù là chiến bại, bọn họ cũng không sợ!

Bởi vì bên cạnh Sở Mặc, người có thể nhờ cậy được thật sự quá ít!

Hắn cho dù là cân nhắc kỹ càng làm sao, tài trí mưu lược kiệt xuấtthế nào, cũng nhất định phải có người vì hắn đi thực hiện chứ!?

Nếu không, chuyện gì cũng dựa vào một mình hắn làm, cho dù hắn có phép phân

thân hàng tỉ lần cũng làm không xong.

Cho nên, ở nơi này, trong lòng tu sĩ cao cấp của tứ đại thế lực, bọn họ là tiến có thể công, lùi có thể thủ, dù sao cũng sẽ có đường lui.

Đối với tình huống này, Vu Hồng chỉ có một kiến nghị.

- Không có gì đáng nói, giết cho bọn họ phải sợ, bọn họ sẽ thần phục. Trên đời này, cho tới bây giờ không có một người nào là thực sựan phận. Cho dù an phận, cũng chẳng qua là thực lực không đủ mà thôi.