Thí Thiên Đao

Chương 2403: Kỷ nguyên mới đất Vĩnh Hằng

Sự thực chứng minh một việc, không có cái gọi là vô tận, chỉ có giới hạn của bản thân.

Vu Hồng ở một bên mơ màng nhìn, hắn đến bây giờ vẫn không rõ chuyện này cuối cùng là như thế nào. Nhưng rất hiển nhiên, chủ thượng nhất định là sinh ra một chút thay đổi khó có thể tưởng tượng.

Bởi vì Vu Hồng đứng ở đây, có thể cảm nhận rõ ràng trên người Sở Mặc tản ra một khí tức cường đại không tầm thường. Nếu như Sở Mặctrước đây, Vu Hồng đoán chỉ là một người mạnh hơn hắn một chút. Như vậy hiện tại, chỉ dựa vào một thân khí tức này liền mạnh hơn hắn rất nhiều!

Ý niệm làm cho hắn muốn đối chiến với Sở Mặc cơ hồ hoàn toàn không có.

Sở Mặc lặng lặng đứng ở nơi đó, cả người hoàn toàn tiến vào trong trạng thái ngộ đạo.

Đồng thời, hắn cũng đang không ngừng cảm giác trong thông tin to lớn của ý chí bản ngã, Sở Mặc biết được rất nhiều về cuộc đời của BànCổ. Trong bản ngã có những hồi ức nguyên thủy nhất, cũng là sâu sắc nhất.

Trong quá trình đang cảm giác điều này, góc độ của Sở Mặc dường như người ngoài cuộc, đã nhìn thấy vô số nhưng việc mà Bàn Cổ đại thần đã trải qua. Có rất nhiều điều hắn thậm chí đồng cảm. Tuy đứng ở góc độ của người ngoài cuộc nhưng như đã hoàn toàn hóa thân vào đó.

Đến cuối cùng, Sở Mặc thậm chí có chút không phân rõ chính mình rốt cuộc là Sở Mặc, hay là Bàn Cổ.

Nhưng đến lúc này, trong thần thức của hắn đã truyền đến một sựrung động nhẹ. Sau đó hắn đã tỉnh lại.

Mở hai mắt ra, thấy Vu Hồng vẫn đứng ở cách đó không xa làm hộ pháp cho hắn. Sở Mặc trong lòng ấm áp, hỏi:

- Qua đã bao lâu rồi?

Vu Hồng suy nghĩ một chút nói:

- Hẳn rất lâu, dựa theo năm Thần Giám của thế giới Thần Giám của ngươi chắc là mười mấy năm.

Sở Mặc trên mặt nhịn không được nở nụ cười khổ, biết chắc sẽ là như thế này. Cảnh giới càng cao thâm thì càng như vậy, tùy tiện một lầnngộ đạo cũng là chậm thì vài chục năm, lâu thì mấy trăm mấy nghìn năm.

Cho nên, hầu như tất cả người tu hành cao cấp, đối với khái niệm này, đều tương đối mờ nhạt. Bọn họ càng biết rõ thọ nguyên của mình còn dư lại bao nhiêu hơn. Vì vậy, tuyệt đại đa số người tu hành cao cấp chưa bao giờ đi tính toán thời gian. Thông thường đều không rõ đêm nay là đêm nào.

- Chúng ta đi thôi.

Sở Mặc đem búa Bàn Cổ trả cho Vu Hồng. Tuy là loại thần khí này hắn dùng thì hiệu quả so với Vu Hồng sẽ tốt hơn nhiều, uy lực chí ít sẽ tăng cường gấp mấy chục lần. Nhưng cái này dù sao cũng là binh khí của Vu Hồng. Hơn nữa, đến khi cần búa Bàn Cổ, Sở Mặc cũng có thể lấy dùng.

Vu Hồng nhận lấy búa Bàn Cổ, ít nhiều có chút do dự, nhìn Sở Mặc:

- Ta cảm thấy được binh khí này ở trong tay chủ thượng có thể vung ra uy lực lớn hơn.

Không có người nào có thể tu luyện đến cảnh giới này là ngu ngốc cả. Vu Hồng càng là một người thông minh tuyệt đỉnh, đối với sự chênh lệch của mình và Sở Mặc, hắn thấy rất rõ. Cho nên chọn đi theo Sở Mặc, bởi vì hắn từ trên người của Sở Mặc thấy được hy vọng lớn hơn!

Đó là một loại hy vọng mà chính mình làm không được, nhưng người khác có thể, mình lại rất muốn thực hiện!

Sở Mặc lắc đầu:

- Để ở chỗ ngươi, ngươi tu luyện Bàn Cổ khai thiên cho tốt, đến lúc cần nó ta sẽ lấy đi!

Vu Hồng gật đầu, trong lòng của hắn không một gợn sóng. Đối với kết quả này vui vẻ tiếp thu. Nhưng ngay sau đó, hắn có chút nghi hoặc nhìn Sở Mặc:

- Chúng ta phải đi sao? Hai người kia?

Sở Mặc lắc đầu:

- Bọn họ đã chết.

- Chết?

Vu Hồng với gương mặt không dám tin:

- Chuyện khi nào? Ta vẫn ở chỗ này, ngươi cũng không hề rời đi, bọn họ làm sao có thể chết?

- Hoàn toàn chính xác là đã chết. Sở Mặc cười thần bí:

- Đi thôi, chúng ta đi nhận đất Vĩnh Hằng! Sau đó, bắt đầu kiến thiết, cải tạo thế giới này. Hiện tại thế giới thân thể của cổ thần là của chúng ta rồi!

...

Vẻ mặt của Vu Hồng rung động nhìn Sở Mặc, nhưng không hỏi nhiều nữa. Đi theo phía sau Sở Mặc, từ nơi này đi ra ngoài.

Nói cũng lạ, đường đi ra ngoài của bọn họ thỉnh thoảng còn có thể gặp được một vài sinh linh. Nhưng số sinh linh này lại không hề tấn công hai người nữa. Như là cảm thụ được khí tức thần bí, tất cả đều chủđộng tránh lui.

Lúc hai người trở lại trên vực sâu, bầu trời trên đỉnh đầu huyết vũ vẫn bay lả tả.

Cả bầu trời của đất Vĩnh Hằng, tất cả đều là loại huyết vũ này, trong không khí tràn ngập khí tức đau thương.

Vẻ mặt Vu Hồng khiếp sợ nói:

- Ơ,... Chết thật sao!

Thấy cảnh tượng như thế thì không cần đi nghiệm chứng nữa. Ba thếlực lớn chiếm giữ đất Vĩnh Hằng, đạo của bọn họ đã từ lâu dung nhập vào thế giới này rồi. Cho nên, bọn họ chết đi sẽ xuất hiện cảnh tượng huyết vũ này.

Chính là cách mọi người thường nói “Trời khóc”.

Toàn bộ đất Vĩnh Hằng, tbởi vì lần “trời khóc” này mà hoàn toàn yên tĩnh.

Trên vùng đất này, tu sĩ ở cảnh giới đại tổ quả thực còn rất nhiều. Thực lực của họ tất cả đều rất mạnh, nhưng bởi vì năm tháng bị thống trị quá lâu, ngay trong đại đa số bọn họ, từ lâu đã quên đi bản thân rốt cuộcmạnh bao nhiêu.

Người đứng đầu Vĩnh Hằng và ba thế lực lớn bị hạ gục khiến cho vô số tu sĩ mạnh cảm thấy ngỡ ngàng.

Nhưng cùng lúc cũng khiến cho một số người trong lòng vốn có dã tâm, rục rịch manh động.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, còn chưa hình thành sóng gió quá lớn, bởi vì cho tới bây giờ cũng không có ai biết, người đã đánh chết người đứng đầu Vĩnh Hằng và chủ ba thế lực rốt cục đang ở nơi nào. Cũng không ai biết người kia sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ hay không.

Cho nên, mặc dù có một số tu sĩ mạnh mẽ rục rịch, nghĩ muốn làm cái gì đó, nhưng bây giờ cũng coi như yên ổn.

Sở Mặc nhìn trên bầu trời bay lả tả huyết vũ, khẽ nhíu mày, từ tốn nói:

- Nếu đã chết, liền chuyển thế luân hồi là được rồi. Còn lại một chút đạo và pháp còn ở nơi này quấy phá cái gì? Mong đợi người nơi này vĩnh viễn nhớ về các ngươi sao? Nơi này tên là đất Vĩnh Hằng, có thể vĩnh hằng hay không ta không biết, nhưng các ngươi... Cũng không phảitồn tại vĩnh hằng! Các ngươi chỉ là khách qua đường của thế giới này mà thôi.

Sau khi Sở Mặc nói những lời này, trên người của hắn tuôn ra một khí thế khó có

thể tưởng tượng. Một loại đạo vô thượng tuôn ra từ trong thân thể của Sở Mặc, hướng về bốn phương tám hướng không ngừng khuếch tán.

Huyết vũ trên bầu trời từ từ ngừng lại. Sau đó, bầu trời đỏ sậm dần dần… đã khôi phục lại sự trong sáng.