Sau đó, ba người dẫn theo Quách Dao Dao, đi thẳng về hướng đó.
Đám người Quách Tú muốn đi theo lại bị Quách Xương ngăn cản.
Quách Tú hơi không hiểu nên nhìn Quách Xương:
- Tướng quân... nhỡ đâu bọn họ...
- Đúng vậy tướng quân, sinh linh Hôi Địa không thể tin được!
- Tướng quân, chúng ta dù sao cũng phải theo sau bảo vệ tiểu thư an toàn...
Quách Xương giơ tay lên, ngăn lời của mọi người, nói:
- Bọn họ sẽ không làm thương tổn đến nó.
Nói xong, Quách Xương xoay người rời đi.
Để lại một đám tu sĩ Tổ Cảnh hai mặt nhìn nhau, toàn bộ đều ngẩn người ở đó. Với cảnh giới của bọn họ và những điều hiểu về sinh linh Hôi Địa cũng tính không ra Quách Dao Dao có bao nhiêu an toàn. Đại tướng quân lấy đâu ra lòng tin chứ?
Quách Xương đương nhiên sẽ không nói với bọn họ ông ta nhìn thấy thanh đao lóe lên rồi biến mất của Sở Mặc.
Đúng vậy, chính là cây đao kia!
Thí Thiên! Nó lại đã trở về!
Lần thứ hai xuất hiện ở thế giới Thông đạo.
Cây đao kia cũng chỉ có nằm trong tay người đó mới phát huy được uy lực như thế này nhỉ?
Nghĩ đến thời gian trước ông ta thấy được tin tức truyền tới từ bên gia tộc Cổ Thần, 50 người trên Phong Thần Bảng chỉ còn có 48 người. Một người trong đó đã thành thần lại bị người ta một đao chém chết! Sau đó vị sát thần kia còn chém cả thần cách của mình, bước chân vào cửa đá, không còn tung tích nữa. Từ cổ chí kim, mặc dù có cách nói trong nháy mắt xuất hiện thần cách là có thể chém rụng xuống được, nhưng trên thực tế, sự thành công đó lại lác đác chẳng có mấy, thậm chí hầu như không có ai dám thử làm vậy.
Bởi vì thời gian đó đang chìm trong sự may mắn khi được thành thần, người nào sẽ chém rụng thần cách của mình chứ?
Từ trước đến nay cũng chỉ có hắn... mới có thể làm được như vậy nhỉ?
Quách Xương suy nghĩ trong lòng, sau đó nhìn về phía mà con gáibiến mất, trên mặt cũng không có quá nhiều lo lắng, ngược lại thì thần sắc lại có điều suy nghĩ.
...
Ba người Sở Mặc dẫn theo Quách Dao Dao nhanh chóng cách xa biên thùy vô cùng mênh mông lạnh lẽo đó.
Ba ngày sau, bọn họ đã tiến vào khu vực thành Lục Thụ.
Ở đây đã coi như thoát khỏi phạm vi thế lực của Quách Xương. Từ đầu đến cuối, Quách Xương cũng không phái người nào theo đuôi họ. Dọc đường bọn họ càng không bị ngăn cản. Cứ như vậy một đường đi thẳng đến nơi này.
Sở Mặc ở chỗ này, dừng bước.
Quách Dao Dao vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn:
- Tên khốn kia, ngươi muốn làm gì?
Sở Mặc cười cười:
- Còn nhớ đường về không?
Quách Dao Dao nhìn thoáng qua cảnh sắc chung quanh, lẩm bẩm:
- Ở đây cũng đẹp đấy, ta lần đầu tiên thấy một nơi đẹp như vậy.
...
Mấy người Sở Mặc đều cạn lời, lòng nói nha đầu này mức độ không tim không phổi đã đến mức nhất định, người bình thường không phải là đối thủ. Dưới tình huống này lại còn có tâm tình ngắm phong cảnh?
Nói rồi Quách Dao Dao nhìn Sở Mặc, nói tiếp:
- Tên khốn các người dự định thả ta đi hả?
- Đúng vậy, cha cô là người giữ đúng lời cam kết, chúng ta đương nhiên cũng sẽ tuân thủ lời hứa hẹn, thả cô đi. Sở Mặc nói.
- Nhưng mà ta không muốn trở về!
Quách Dao Dao nhìn Sở Mặc nói:
- Tên khốn kia, cho ta đi chơi với các người một thời gian rồi lại về nhà có được không?
...
Đầu Sở Mặc đầy vạch đen nhìn Quách Dao Dao:
- Tiểu nha đầu, chúng ta đều là người xấu tội ác tày trời...
- Thôi đi, các người không giống với sinh linh Hôi Địa. Đừng chorằng ta cái gì cũng không biết.
Quách Dao Dao có chút đắc ý nhìn Sở Mặc:
- Thật ra các người đều trốn từ bên Hôi Địa tới đúng không?
Sở Mặc bĩu môi, nhàn nhạt nói:
- Vậy thì sao? Từ bên kia trốn tới thì nhất định là người tốt à?
- Chí ít ta cảm giác được các người cũng không xấu.
Quách Dao Dao nói.
- Cô quá ngây thơ rồi, không có người xấu nào lại viết chữ “xấu” lên mặt mình cả. Sở Mặc nói rồi khoát tay:
- Cô đi nhanh đi.
- Không, ta không đi!
Quách Dao Dao trợn to hai mắt, vẻ mặt đắc ý nói:
- Các người không cho ta theo, ta cũng không trở về nhà, ta còn muốn trốn đi để cha ta không tìm được ta. Sau đó ông ấy nhất định sẽ cho rằng các người đã hại ta. Đến lúc đó ông ấy khẳng định sẽ truy giết các người đến tận cùng thế giới! Bắt các người không có đất dung thân!
....
Cả ba người đều triệt để hết chỗ nói. Sở Mặc nhìn Quách Dao Dao như nhìn một đứa ngu:
- Tiểu nha đầu, cô nghĩ rằng chúng ta sợ điều đó sao?
- Hì hì, vậy giết ta đi!
Vẻ mặt Quách Dao Dao lại không quan tâm, nói:
- Lại nói, trên đời này ngoại trừ cha mẹ và Tú ca ra thì cũng chẳng có mấy ai để ý đến ta, đều ước gì ta chết sớm một chút cho đỡ chướng mắt.
Sở Mặc, Tử Đạo và Mông Nã ba mặt nhìn nhau, đều khó có thể hiểu được. Thế nào lại gặp phải một tiểu nha đầu phản bội như vậy, còn là một tu sĩ cảnh giới Đại Thánh nữa...
- Nếu không, chúng ta cứ đi đi thôi, bỏ nàng ta lại đây là được.
Mông Nã lấy tràng vực ra, dùng thần niệm nói chỉ để cho Sở Mặc và Tử Đạo nghe thấy.
- Cũng được, chúng ta đi, tiểu nha đầu này ở một mình sợ hãi thì đương nhiên sẽ về nhà thôi.
Tử Đạo nói. Bây giờ y rất nóng lòng muốn gặp được người yêu Âu Dương Phỉ của mình, nào có tâm tư đi quản tiểu cô nương phản bội này chứ?
Sở Mặc nói:
- Nhỡ đâu nàng ta không về nhà thì sao? Thật sự xảy ra chuyện gìngoài ý muốn thì cha nàng ta chắc điên lên mất! Đến lúc đó, phiền phức của chúng ta sẽ vô cùng vô tận đấy.
- Thật là một phiền phức! Sớm biết vậy thì đã bỏ nàng ta ở nửa đường cho rồi.
Mông Nã đã hơi tức giận.
Sau đó, y thẳng thắn hiện ra bản thể, lấy hình tượng Độc Nhãn tộc của mình xuất hiện trước mặt Quách Dao Dao, cười gằn nói:
- Đã lâu chưa được ăn người rồi!
- A! Quách Dao Dao quả nhiên bị hoảng sợ, kêu lên một tiếng chói tai, lui về phía sau vài bước.
Mông Nã cười gằn nói:
- Không muốn chết thì cút nhanh lên!
Quách Dao Dao ngưng thần, sau đó vẻ mặt tò mò đi lên phía trước, vươn tay qua sờ vào con mắt to lớn duy nhất của Mông Nã:
- Ai nha, thật kỳ quái, ngươi là tộc Độc Nhãn sao? Ta chỉ thấy trên sách cổ thôi, giờ mới lần đầu tiên nhìn được tận mắt.
... Mông Nã trong nháy mắt đã đen mặt, mở tràng vực Tổ cảnh đẩy Quách Dao Dao ra xa.
Quách Dao Dao vẻ mặt ủy khuất:
- Làm gì chứ, đẩy người ta như vậy, người ta hiếu kỳ mà!
Mông Nã lúc này cũng hận điên! Tiểu cô nương này giết không thể giết, nhưng mặc kệ ở đây cũng không được, đơn giản là một phiền phức cực to!