Chửi Quách Tú ầm lên trong lòng: Con mẹ nó ngươi có ngu hay không hả? Vậy mà lại để tiểu tổ tông này chạy tới quan chiến?
*Quan chiến: Quan sát trận chiến
Sáu Cự Đầu Tổ cảnh thậm chí đành nhắc nhở Quách Tú trước tiêndừng tay.
Trước đó Quách Tú đã là người đầu tiên phạm sai lầm, giờ đây trong sáu Cự Đầu Tổ cảnh lại có thêm người thứ hai sai cực nghiêm trọng.
Hành động của bọn họ đã nói đầy đủ ra rằng thiếu nữ này là một người rất quan trọng. Có thể nhìn là biết được, bọn Quách Tú cũng nhất định phải phạm sai lầm này. Bởi vì Quách Dao Dao... Thật sự quá quan trọng!
Nếu nàng thật sự bị làm sao, không cần nói nhiều, Quách Xương sẽ điên mất! Có thể làm toàn bộ biên cương vô cùng này lật ngược lại! Đến lúc đó, thậm chí ngay cả gia tộc Hàn Băng cũng không có cách nào đè chuyện này xuống.
Sở Mặc vừa nhìn cảnh tượng này thì nhất thời vui vẻ, sau đó nhìn thoáng qua thiếu nữ Quách Dao Dao đầy mặt là sương lạnh, nói với Mông Nã:
- Dễ hơn so với tưởng tượng của chúng ta một chút!
Mông Nã cũng hài lòng. Chuyện như này, là chuyện mà mấy lần y qua Thông đạo đều chưa bao giờ gặp. Y gật đầu:
- Quả thực là dễ dàng! Hai người cũng không trao đổi một cách giấu diếm, mọi người đều “nghe” được rất rõ ràng, sắc mặt của bọn họ đều vô cùng xấu.
- Thả nàng ra, nàng ấy còn là một đứa trẻ!
Quách Tú hít sâu một hơi, nhìn ba người Sở Mặc:
- Ta thả các người đi!
- Chúng ta không phải là sinh linh Hôi Địa ác độc sao?
Mặc Mông Nã không thay đổi nói:
- Làm sao có thể thả nàng ta ra được?
- Ngươi... các người muốn thế nào mới thả nàng ấy ra, nói một điềukiện đi. Để đổi mạng của nàng?
Quách Tú nói.
- Ca!
Quách Dao Dao vẻ mặt tức giận nói:
- Huynh đừng như vậy! Đừng nên thỏa hiệp với đám người xấu này!
Mông Nã cười nói:
- Bằng hữu à, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Mạng của tiểu cô nương này rõ dàng có giá hơn các người nhiều. Không đổi!
Phụt! Quách Tú tức đến mức phun thẳng ra một ngụm máu tươi.
Sở Mặc ở một bên nói:
- Ngươi cũng không cần cấp, chúng ta thật ra không có ác ý như các người vẫn nghĩ. Nếu không, bọn ta tới không chỉ có ba, mà là hàng trăm triệu sinh linh của Hôi Địa rồi.
Ngực Quách Tú phập phồng, sáu Cự Đầu Tổ cảnh đều nhìn Sở Mặc. Bọn họ đương nhiên nhìn ra được Sở Mặc là một Nhân tộc, hơn nữa còn là một tộc rất cường đại, nhưng không hiểu Sở Mặc muốn làm gì.
- Chúng ta tới nơi này cũng chỉ như đi qua một con đường mà thôi. Cô gái này trước tiên chúng ta dẫn đi đã. Chờ chúng ta tới được khu vực an toàn rồi sẽ tự khắc thả nàng ấy.
Sở Mặc nhìn Quách Tú:
- Chúng ta sẽ không thương tổn tới nàng, cũng không muốn xung đột gì với các người cả. Ngươi có thể hiểu ý của ta không?
- Ta có thể hiểu, nhưng ta không làm chủ được.
Quách Tú thở dài một tiếng, nhìn Quách Dao Dao vẻ mặt tự trách, sau đó nói:
- Người duy nhất có thể làm chủ, chỉ có đại tướng quân của chúng ta.
- Ồ, hắn đã tới. Sở Mặc nhàn nhạt nói.
Lúc này, trên trời phía xa truyền tới một tiếng hừ lạnh:
- Thả bọn họ đi!
- Cha!
Quách Dao Dao đột nhiên kêu to một tiếng, vẻ mặt anh dũng không sợ nói:
- Không cần lo cho con, giết mấy người xấu này đi!
...
Quách Tú....
Sở Mặc.
...
Mông Nã.
...
Tử Đạo.
....
Sáu Cự Đầu tổ cảnh. Mọi người đều im lặng nhìn Quách Dao Dao.
Quách Dao Dao hoàn tòan là vẻ mặt nghi hoặc nhìn mọi người, trong lòng nói sao vậy? Lẽ nào ta nói không đúng sao? Lẽ nào ta biểu hiện thiếu anh dũng sao? Vì sao tất cả mọi người nhìn ta như vậy? Ánh mắt này thật kỳ quái?
Im lặng giống những người này còn có cả đại tướng quân Quách Xương.
Ông ta bây giờ nghĩ trong lòng, không phải con gái đặt mình trong hiểm cảnh, cũng không phải trách móc gì Quách Tú. Tuy là ông ấy lạnhlùng nhưng cũng không phải một người vô tình. Nếu không thì ông ta làm sao lại sủng ái đưa con gái mà người khác đều xem thường như vậy? Trong lòng ông ta bây giờ ý nghĩ đầu tiên cũng là: Năm đó ông ta thực sự sai rồi!
Đây vốn là một nơi nguy hiểm!
Nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng ông ta lại đưa đứa con gái ông ta sủng ái nhất đến nơi này, để những sinh linh đó bồi dưỡng nó thành một đóa tiểu bạch hoa. Đơn thuần đến ngu ngốc!
Nếu như để nó từ nhỏ biết tới chỗ hung hiểm của nơi này, nếu để nàng sớm hiểu rõ đây là một thế giới như thế nào thì tin là vừa rồi... lời nói đó nó cho dù thế nào cũng sẽ không nói ra miệng?
Trong lòng Quách Xương nghĩ, sau đó thở dài một tiếng, đi tới nơi này, từ trên trời giáng xuống.
Còn có mười mấy tu sĩ trên người tản ra khí tức Tổ cảnh ở bên cạnh ông ta, nhìn chằm chằm ba người Sở Mặc.
- Đừng có làm tổn thương con gái của ta, ta thả cho các người đi.
Quách Xương trầm giọng nói. Ông ta nhìn ba người Sở Mặc, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Sở Mặc, cặp mắt như chim ưng, trong con ngươi bắn ra hai tia sáng sắc bén.
Thân là một tướng quân quanh năm trấn thủ ở khe nứt, Quách Xương cũng vô cùng độc ác, liếc mắt đã nhìn ra trung tâm của ba người là Sở Mặc. Ông ta nhìn Sở Mặc, vẻ mặt trầm ổn lạnh giọng nói:
- Nếu như con gái của ta bị một chút thương tổn thậm chí chỉ thiếu một sợi tóc thôi... Mấy người các ngươi, ta chắc chắn truy giết đến chân trời góc biển, tận cùng vũ trụ mới thôi! Cho dù phía sau các người có lực lượng chống lưng mạnh bao nhiêu, ta đều sẽ không bỏ qua cho cácngười!
Nói xong, Quách Xương nhìn về phía con gái mình, thanh âm nhu hòa nói:
- Dao Dao, không phải sợ, có cha ở đây rồi!
- Vâng, cha, con mới không sợ mấy người xấu này đâu!
Quách Dao Dao tuy rằng chống chế, nhưng mặt mày lại không chút vẻ sợ hãi nào.
- Được, không hổ là con gái của Quách Xương ta.
Quách Xương nói, nhìn thoáng qua hai bên:
- Thả bọn họ đi.
- Tướng quân...
Một tu sĩ Tổ cảnh hơi chần chừ nói:
- Nói như vậy... Gia tộc bên kia?
- Ai dám nói ra nói vào!
Quách Xương lạnh lùng nói:
- Ta giết kẻ ấy!
Tên tu sĩ Tổ cảnh khóe miệng hơi giật giật, ngậm miệng lại. Hiển nhiên, y biết rõ tính tình tướng quân nhà mình, những lời đó không phảichỉ nói xuông.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Quách Xương, sau đó nhìn Tử Đạo và Mông Nã nói:
- Chúng ta đi thôi!
Quách Xương nhìn Sở Mặc, do dự một chút, sau đó nói:
- Đi về phía đông nam.
Sở Mặc nhìn Quách Xương, không nói gì.
Quách Xương nói:
- Chỉ có hướng đó mới an toàn. Ta không phải là vì sống chết của các ngươi, ta là vì con gái của ta.
Sở Mặc gật đầu:
- Được!