Thí Thiên Đao

Chương 1207: Đó là ảo giác

- Cút!

Bóng người kia vừa xuất hiện liền nhìn thấy sinh vật giống chó này, căn bản chẳng chút do dự, giơ tay liền tát một cái.

- Chỉ là một con người mới phi thăng lên từ Tiên Giới… cũng dám lớn lối vậy sao?

Trong con ngươi của sinh vật giống chó kia thậm chí còn hiện lên một nét khinh thường cực kỳ nhân tính hóa.

Nó vốn chẳng để ý tới cú trả đòn của người này, nhe răng liền cắn thẳng vào yết hầu của người đó.

Bốp ~! Cái tát này của cô gái áo lam vỗ mạnh lên người của sinh vật đó, sinh vật giống chó này liền tru lên đầy đau đớn.

Ngao!

Thân mình văng ra ngoài, trực tiếp đụng gãy mấy chục cây đại thụ rợp trời, mới rơi bịch xuống mặt đất.

Máu tươi từ khóe miệng nó ồ ồ tuôn ra, một bên hàm… gần như dập nát!

Sau đó, cô gái váy lam đi từng bước một tới chỗ sinh vật mang hìnhdáng loài chó kia, trong con ngươi toát ra luồng khí đen kinh người, nhìn kỹ lại thấy, trong tấm màn đen đó như có một vực sâu không đáy đang chìm chìm nổi nổi.

- Một con chó cũng dám bắt nạt đến bản tôn?

Giọng nói của cô gái lạnh đến âm độ, phảng phất như băng đá ngàn năm, nhanh chóng đi tới trước mặt sinh vật kia, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm đen như mực, kiếm khí tỏa ra làn hơi lạnh lẽo, chỉ về phía sinh vật giống chó nọ.

- Đại nhân đừng giết ta!

Đột nhiên, sinh vật kia mở miệng nói tiếng người, thoắt cái hóathành bộ dáng của nhân loại, thoạt nhìn giống một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tóc tai rực rỡ đủ màu. Sau đó, quỳ rạp xuống trước mặt cô gái váy lam:

- Ta sai rồi… Xin nguyện làm nô bộc của đại nhân, van cầu đại nhân tha mạng.

- Nô bộc? Chỉ là một con chó mới tới cảnh giới Chân Tiên cũng dám đòi làm nô bộc của bản tôn ư?

Cô gái áo lam cực lạnh lùng, cứng rắn nhìn thiếu niên tóc đủ mọi màu này:

- Ngươi vẫn chết đi thì hơn.

- A… Đại nhân đừng giết ta, ta rất hữu dụng đấy… Là thật, ta còn có rất nhiều bảo vật của cải, cầu đại nhân tha mạng!

Thiếu niên cuống quít dập đầu, đồng thời đảo mắt láo liên, tự tính xem bản thân còn bao nhiêu giá trị.

- Của cải bảo vật? Ngươi cho rằng ta là tên ăn mày sao?

Cô gái váy lam cười lạnh.

- Ta… ta có thể đi thăm dò tin tức cho đại nhân, mũi của ta rất nhạy, chỉ cần là mùi ta đã từng ngửi, thì dù bao xa ta cũng tìm được!

Thiếu niên nói trong cơn run rẩy, bởi vì y đã cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt tỏa ra từ trên thân đối phương. Thậm chí y còn không có cơ hội suy nghĩ kỹ càng xem vì sao một người mới phi thăng từ Tiên Giới lên, lại có thực lực đáng sợ như vậy, hơi thở khủng bố đến mức y không dám sinh ra chút dũng khí phản kháng nào.

- Mũi thính? Chó chính là chó mà.

Cô gái váy lam lạnh lùng nói thầm một câu.

Thiếu niên rất muốn sửa lời của nàng: Ta không phải là chó, ta là lang thần thất sắc! Nhưng ngẫm lại, vẫn là bỏ đi, bởi y không dám. Hơn nữa lúc này y còn đang chờ số mạng buông xuống, là may hay rủi vẫn chưa rõ nữa.

- Lấy một tia nguyên thần bản mạng của ngươi ra thề đi, vĩnh viễn trung thành với ta, nếu phản bội liền tan thành tro bụi.

Mãi lâu sau, cô gái áo lam mới nói với vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.

Mặt thiếu niên lập tức cứng đờ, y rất muốn tỏ thái độ phản đối, muốn nói mình là sói chứ không phải chó… Chó thì trung thành với người được chứ sói thì không. Nhưng y chưa kịp do dự được vài giây, thì cô gái kia đã hừ lạnh một tiếng khiến y run bắn cả người.

- Được, được, ta đồng ý!

Thiếu niên nói xong, trực tiếp rút một tia nguyên thần bản mạng ra, sau đó dùng nó thề vĩnh viễn trung thành với vị đại nhân này.

Cô gái váy lam nhận lấy tia nguyên thần bản mạng của thiếu niên, rồi hơi thở trên người đột nhiên thay đổi, thấp đi vô số lần!

Thiếu niên trợn mắt há miệng nhìn cô gái váy lam, lúc này, y mới dám quan sát tỉ mỉ vị đại nhân này, khi ấy liền chợt giật mình nhận ra, vị đại nhân này xinh đẹp không gì sánh được. Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là vị đại nhân này, hình như rất yếu!

- Nhìn cái gì?

Cô gái váy lam lạnh lùng nhìn y, nhưng uy lực của cái nhìn này lạihoàn toàn không thể so với vừa nãy.

Điều đó khiến thiếu niên ngẩn người, y lẩm bẩm nói:

- Đại nhân, thực lực của ngài…

- Thực lực của ta thì làm sao?

Cô gái váy lam hờ hững nói:

- Ta mới phi thăng từ Tiên Giới lên, còn chưa chân chính đột phá Đại La Kim Tiên. Còn vấn đề gì nữa không?

Phụt! Thiếu niên hộc cả máu, nhìn cô gái với vẻ mặt bi thương phẫn nộ:

- Vậy vừa rồi… Vừa rồi là vì sao?

- Ảo giác của ngươi thôi.

Cô gái váy lam thản nhiên nói.

Thiếu niên ngơ ra như khúc gỗ, y nhớ rõ bản thân chưa kịp thấy mặt đã bị người ta tát bay, thương nặng rồi… Thương nặng? Đột nhiên y nhận thấy toàn thân trên dưới của mình đều rất tốt, nào có dấu hiệu gì của việc bị thương?

- A… Ta… A! Thiếu niên ngửa mặt lên trời, gào lên đầy phẫn uất.

Cô gái váy lam lạnh lùng cười:

- Giờ ngươi đổi ý cũng được mà cún con?

- Ta không phải cún!

Rốt cuộc thiếu niên không nhịn nổi, gầm lên, trong cổ họng gừ gừ âm thanh uy hiếp, hiện giờ y thật sự muốn cắn đứt yết hầu của cô gái này.

- Ngươi thật sự muốn đổi ý? Có phải cảm thấy loại sinh linh ở cảnh giới cao như ngươi, cho dù bị bản tôn nắm trong tay một tia thần thức, cũng chẳng uy hiếp được gì đúng không? Cô gái váy lam nhìn thiếu niên với vẻ mặt lạnh lùng.

Chẳng biết tại sao, lúc này, loại uy thế đáng sợ kia… dường như đã trở lại hiện hữu trên người cô gái váy lam. Thiếu niên khẽ đánh run một cái, nhìn cô gái váy lam:

- Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Con người phi thăng từ Tiên Giới lên… tuyệt đối không thể kinh khủng như ngươi được!

- Đó là vì ngươi ngu dốt. Ngươi rất may mắn vì gặp phải bản tôn, đúng lúc bản tôn lại đang thiếu một con chó.

Cô gái váy lam bĩu môi, trong đầu nhớ tới gương mặt tuấn tú kiên nghị, cùng với cặp mắt thuần khiết ngập tràn phẫn nộ và bất khuất củangười đó.

Nàng không nhịn nổi khẽ thở dài:

- Đáng tiếc, chung quy vẫn chưa giết được hắn. Hắn còn chưa chết… ngươi liền vĩnh viễn không cam tâm hòa làm một thể với ta.

Câu nói này như thể tự hỏi tự trả lời… khiến thiếu niên hơi nao nao.

Sau đó, cô gái liền cất bước đi ra ngoài, thậm chí không thèm liếc thiếu niên này lấy một cái.

Thiếu niên do dự một chút, lắc đầu, chạy nhanh thêm vài bước, đuổi kịp cô gái váy lam.

......

Tiên Giới, khoảng không trung bên trên một đầm lầy thật lớn.

Chiến đấu vẫn đang diễn ra!