Thí Thiên Đao

Chương 1206: Tin tức của sư phụ (2)

Cho tới nay, Sở Mặc gần như không có chútthời gian nào rảnh mà đọc bình luận trên bảng tin, bởi vậy cũng đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Hắn không ngờ, sư phụ mình chẳng những đã tham dự vào, mà còn bùng nổ một cuộc chiến kịch liệt với nhà họ Lạc.

- Sao lại thế này? Nói chi tiết một chút xem nào!

Sở Mặc trả lời Tư Đồ Đồ một câu.

Sau đó, Tư Đồ Đồ liền đem mọi chuyện kể lại cho Sở Mặc.

Có thế Sở Mặc mới biết, ngay từ đầu sư nương và sư phụ đã tham dự vào rồi, lại còn vẫn đang tìm kiếm hắn. Sau khi gặp bọn Lạc gia, sư phụ Ma Quân của hắn dựa vào lực chiến hùng mạnh của bản thân, một mìnhđánh cho quân đoàn Lạc gia tàn phế!

Nhưng sau đó Lạc gia gọi thêm lượng lớn quân cứu viện, cộng thêm đám kẻ thù cũ của sư phụ nhúng tay vào, cứ như vậy, một trận đại chiến liền bùng nổ.

- Vấn đề nằm ở chỗ Lạc gia đã tung ra món thần khí hùng mạnh, là một đoạn đao gãy, cây đao kia quả thực quá mức hung tàn rồi! Căn bản chẳng ai ngăn cản nổi, có thể sánh ngang với cây đao của ngươi!

Tư Đồ Đồ nói với Sở Mặc.

Một đoạn đao gãy? Sở Mặc hơi hơi nhíu mày, con ngươi lóe qua vài tia sáng, dường như có gì vụt qua trong đầu.

Sau đó Tư Đồ Đồ lại gửi một đoạn tin nhắn tới:

- May mà Đan Tông dốc toàn lực hỗ trợ, nếu không có bọn họ, chỉ sợ sư phụ ngươi cũng chống đỡ không nổi nữa rồi. Khiến ta cảm thấy ngươi như không phải cùng phe với Đan Tông, mà là thiếu chủ của Đan Tông mới đúng. Bọn họ quả là dám liều mạng vì ngươi mà! Vị Luyện Đan Sư khách mời như ngươi đúng là không tầm thường! Hì hì.

Chỉ là bởi Luyện Đan Sư khách mời sao? Con ngươi Sở Mặc khẽ hấp háy, trong đầu lập tức nghĩ đến Lưu Vân. Sau đó, Sở Mặc thở phàomột cái rồi hỏi:

- Hiện giờ sư phụ ta đang ở đâu?

Tư Đồ Đồ nhắn một địa điểm qua, sau đó hỏi:

- Không phải ngươi đang ở nơi trời đất bị phong ấn sao? Ngươi xác định chạy qua kịp? Còn nữa, nghe nói ngươi bị thương khá nặng, ngươi phải cẩn thận vào. Ta dắt người của Tư gia qua đón, chúng ta cùng đi!

Sở Mặc trả lời:

- Không cần, đừng mang Tư gia can dự vào, ngươi nữa, cũng không phải đến.

- Như vậy sao được, ta là tiểu nha hoàn của ngươi mà!

Tư Đồ Đồ trả lời.

- Đừng nhắc đến nó nữa, cái gì mà nha hoàn với không nha hoàn, ngươi không thấp kém đến vậy, ta cũng chẳng cao quý đến thế. Ngươi coi ta là bạn, ta liền coi ngươi là bạn. Người khác nói gì cứ mặc kệ họ.

Sở Mặc chỉ trả lời một câu liền tắt bảng tin đi.

Sau đó lấy Thí Thiên ra, giơ tay cứa nhẹ vào lưỡi đao, một vết thương nhỏ xuất hiện, máu tươi chảy từ đó ra.

- Lấy máu ta làm chất dẫn, tính ra nhân quả của Thí Thiên! Sở Mặc nhỏ giọng nói một câu, sau đó bắt đầu yên lặng vận hành phép tính toán trong thuật Phong Thủy, tiến hành bói một phen.

Nơi này tuy bị phong ấn, nhưng phép tính toán của thuật Phong Thủy lại không hề bị cản trở, dù cho Sở Mặc không thể khuấy động trời đất nữa, nhưng lấy máu tươi của mình làm chất dẫn, lại có thể phá bỏ mọi rào cản.

Vù!

Trên thân đao Thí Thiên, giây lát vang lên vài tiếng ong ong. Phảng phất như có một mối dây vô hình đang từ phương xa …cố gắng bắt liên lạc với Thí Thiên vậy.

- Quả nhiên là thế!

Sở Mặc choàng mở hai mắt, bên trong tỏ rõ sự vui mừng.

Hắn khẽ vuốt thân đao Thí Thiên, nhẹ giọng hỏi:

- Thí Thiên, ngươi có tự đi thu hồi nó lại được không?

Vù!

Thí Thiên lại rung động, tạo nên tiếng gió vù vù.

Sở Mặc biết, bản thân hắn hiện giờ quá yếu, chẳng thể phát huy ra được uy lực chân chính của Thí Thiên. Thậm chí còn có khả năng không làm nổi một phần vạn.

- Ngươi ở chỗ ta thật thiệt thòi cho ngươi quá.

Sở Mặc khe khẽ nói.

Thí Thiên lại kêu lên loong koong, nhẹ nhàng dụi dụi vào người Sở Mặc, như đang an ủi hắn vậy.

- Được rồi, ta nào phải hạng người dễ dàng buông tay đến thế. Đi thôi, đến mang nó về!

Sở Mặc vỗ vỗ thân đao Thí Thiên.

Choang! Trong giây lát, Thí Thiên bùng nổ ra luồng sinh khí mãnh liệt, nháy mắt phi lên trời, chỉ kịp để lại một vệt sáng lóe qua rồi biến mất.

Sau đó, Sở Mặc co chân, cấp tốc chạy tới phương hướng bọn Ma Quân đang chiến đấu.

Tuy ta không thể đến chỗ ngài nhanh như vậy được, nhưng ta vẫn đang cố gắng!

Trên vùng đất hoang tàn, một bóng người vội vã lao đi, không ngừng lướt qua từng khe sâu vực thẳm, nhằm phía mục tiêu thẳng tiến.......

Thiên giới, giữa rừng cây rậm rạp to lớn, cất dấu một điểm tiếp dẫn cực kỳ vắng vẻ.

Bình thường ra mà nói, thì nơi tiếp dẫn trên Thiên giới không thể hoang vắng như vậy, bởi vì hàng năm đều có số lượng lớn tu sĩ từ Tiên Giới phi thăng lên. Người ở kỳ Phi Thăng trải qua thiên kiếp thường rất được các thế lực trong Thiên giới hoan nghênh.

Ở Thiên giới, từ kỳ Phi Thăng đến Đại La Kim Tiên là không phải trải qua thiên kiếp. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có người can đảm, tự dẫn thiên kiếp ra. Nếu thành công, tu vi và đạo hạnh tất sẽ cao hơn những tu sĩ không trải qua thiên kiếp rất nhiều. Nhưng nếu thất bại… cũng khó tránh khỏi tan thành tro bụi, hoàn toàn biến mất trong trời đất.

Cho nên, nếu nói vậy, nơi tiếp dẫn trên Thiên giới chắc chắn sẽ có rất nhiều người chờ sẵn.

Nhưng nơi này, lại không một bóng người.

Bởi đó là chốn cực kỳ nguy hiểm. Hơn ba ngàn năm trước, chỗ ấy vẫn còn rất náo nhiệt, cũng chẳng phải nơi hung hiểm gì, nhưng sau khi một con mãnh thú tìm tới đây, nó liền biến thành một vùng đất chết. Gần như chẳng còn ai dám bén mảng tới.

Mà tu sĩ Tiên Giới phi thăng đến nơi này, cũng chưa một ai còn sống thoát ra.

Bởi phàm là có tu sĩ phi thăng, nơi tiếp dẫn sẽ đều phát ra dao động, bị con ác thú kia cảm ứng được, sẽ mò tới trước. Ngay trong nháy mắt tu sĩ mới xuất hiện, mãnh thú sẽ trực tiếp xuất kích, đánh chết tu sĩ đó, rồi ăn thịt. Ba ngàn năm nay, người ở Tiên Giới phi thăng tới uổng mạng như vậy chẳng ít.

Hôm nay, nơi tiếp dẫn lại lần nữa phát ra dao động.

Không lâu sau, một con vật to bằng chó nhà, toàn thân phủ lớp lông đủ mọi màu sắc, hình dạng cũng giống chó liền xuất hiện vật vờ tại nơi này như một bóng ma.

Ngồi bên cạnh nơi tiếp dẫn, đôi mắt hung tàn hau háu nhìn về phía vòng truyền tống, còn không ngừng lè lưỡi liếm môi, bộ dạng vô cùng thèm khát. Sau đó, nơi tiếp dẫn truyền tới từng vòng dao động nhè nhẹ, một dáng người mặc váy màu lam dần hiện rõ ra.

Vù!

Sinh vật giống chó toàn thân đủ màu lông sặc sỡ không chút do dự, trực tiếp vồ về phía cái bóng kia, như những đợt công kích trước mà nó đã làm vô số lần suốt ba ngàn năm nay!