Thí Thiên Đao

Chương 1202: Trấn áp được rồi? 

Ầm!

Một đoàn tu sĩ Gia Cát bước đi như bay, đồng loạt nhằm vào Sở Mặc.

Từ trên cao nhìn xuống, chừng mấy chục người tiên phong dẫn đầu, tự vung vũ khí trong tay, giết tới chỗ hắn. Một tu sĩ vẫn có thể duy trì lực chiến mạnh nhất trong mảnh trời đất bị phong ấn này, mang theo tấm phù trấn tiên kia, cùng với… Nhuyễn Cốt Đan!

Tuy rằng tại phạm vi khu vực phong ấn không thể sử dụng bất cứ pháp lực nào, nhưng trong trạng thái cả hai bên đều đang điên cuồng, vẫn bùng nổ ra lực chiến hùng mạnh như cũ.

Keng keng keng!

Liên tiếp vài tiếng kim loại va siết vào nhau, vũ khí của tu sĩ nhà Gia Cát chém trúng đầu, vai, tay, trên người Sở Mặc đều không xuất hiệnbất cứ tổn thương nào.

Sở Mặc thì đem Thí Thiên trong tay chém ngang qua!

Chiêu thứ hai trong U Minh Bát Đao: Sát sinh!

Ba bốn tu sĩ Gia Cát nháy mắt bị chém thành hai nửa, chết thảm tại chỗ.

- Tiểu súc sinh, ta liều mạng với ngươi!

Tu sĩ mang theo phù triện và đan dược kia mắt trừng to như muốn nứt, nhằm về phía Sở Mặc, vung thanh trường kiếm trong tay, hướngđến con mắt của hắn!

Ta không tin… toàn thân trên dưới của ngươi… không có lấy một nhược điểm nào!

Thí Thiên của Sở Mặc đảo qua, trực tiếp chém gãy trường kiếm của người này, sau đó quét một đao, chém về phía cổ của y!

Ầm!

Ầm! Ầm!

Không ngờ có ba tu sĩ Gia Cát trực tiếp xông lại chỗ Sở Mặc, trong tay họ… chẳng hề có lấy bất cứ một món vũ khí nào!

Mà giang hai cánh tay, xông về hướng Sở Mặc như thiêu thân lao đầu vào lửa!

Ba người đều vọt tới bên cạnh Sở Mặc, một người trong đó ôm chặt chân Sở Mặc.

Nhát đao chém về phía tu sĩ ban nãy nháy mắt đảo hướng. Đem đầu tu sĩ này chém rụng.

Nhưng hai người khác, lại nhân cơ hội đó ôm chặt cứng Sở Mặc.

Tu sĩ mang phù triện kia may mắn tránh khỏi một kiếp, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, vốn dĩ không kịp nghĩ nhiều, đem trấn tiên phù ra, trực tiếp dán ~bốp! lên người Sở Mặc!

Kích hoạt!

Vù! Trong nháy mắt, phù triện này nổ ra một ánh hào quang rực rỡ chói mắt, trong vùng trời đất bị phong ấn này lại tỏ ra càng thêm rực rỡ.

Sức mạnh khủng khiếp trực tiếp khiến tu sĩ đó bị hất ngược ra ngoài. Hai tu sĩ ôm lấy Sở Mặc kia cũng bị bắn ra xa, nện mạnh trên mặt đất cách đó vài chục trượng.

Nhưng bọn họ nhanh chóng đứng bật dậy, hau háu nhìn về chỗ Sở Mặc, chỉ thấy Sở Mặc đang nắm chặt thanh đao hung ác kia, ở yên đó không nhúc nhích. Tất cả tu sĩ Gia Cát đều như cảm nhận được niềm hạnh phúc vỡ òa. Cảm giác hạnh phúc này thậm chí kích động tới mức họ cảm thấy da đầu mình như cũng run lên!

- Trấn áp?

- Trấn áp?

- Ha ha ha ha!

- Rốt cuộc cũng trấn áp được tên ma đầu Sở Mặc này rồi!

- Nhuyễn Cốt Đan đâu? Mau mau mau… khẩn trương nhét vàomiệng hắn!

- Sở Mặc, ngươi mà cũng có ngày hôm nay!

- Thật là không dễ gì mà có được… Hu hu, chúng ta đã tổn thất nhiều huynh đệ như vậy.

Một tu sĩ trẻ tuổi kỳ Đại Thừa nhà Gia Cát thậm chí kích động tới mức khóc lên.

Gia Cát Trường Phong bước ra khỏi vòng bảo vệ của mọi người, y lạnh lùng nhìn Sở Mặc, chậm rãi tiến về phía trước. Từng bước, từng bước, đến bên cạnh Sở Mặc. Sau đó, y dùng kiếm, đâm mạnh vào lồng ngực của Sở Mặc, nhưng đâm mãi mà cũng không xuyên qua được, tuy nhiên Sở Mặc… vẫn không hề động đậy.

- Ha?

Gia Cát Trường Phong nhếch mép, thoáng nhìn hai bên trái phải, vẻ mặt đắc chí đến nỗi khiến kẻ khác nhìn thấy phải bật cười. Tiếp đó, y bắt đầu cười như điên:

- Ha ha ha ha ha ha ha….!

Sau đó, cả đám tu sĩ Gia Cát cũng bắt chước cười rống lên, bọn họ thậm chí còn không nhớ nổi, lần vui vẻ được như vậy gần nhất là baogiờ rồi.

Gia Cát Trường Phong cười mãi, cuối cùng, y cười đến chảy cả nước mắt mới chịu dừng lại. Sau đó, đi đến trước mặt Sở Mặc, giơ tay lên, muốn tát cho Sở Mặc một cái thật mạnh. Thế nhưng, khi vừa chạm đến ánh mắt có chút bỡn cợt trong con ngươi của Sở Mặc, Gia Cát Trường Phong giật mình thảng thốt, một luồng khí lạnh mãnh liệt chạy dọc sống lưng y. Y kêu lên một tiếng “A! ” lùi mạnh về phía sau, thậm chí đụng ngã hai hộ vệ không phản ứng kịp.

Tất cả mọi người đều nhìn gia chủ của mình đầy kinh ngạc, không rõ y bị làm sao. Gia Cát Trường Phong đứng lên, đớp khí như cá mắc cạn nói:

- Hắn hắn… Sở Mặc hắn…

- Hắn sao vậy? Không phải bị chúng ta trấn áp rồi sao?

- Đúng vậy gia chủ, ngài không sao chứ?

- Gia chủ, Sở Mặc đâu có nhúc nhích đâu…

Một đám trưởng lão Gia Cát không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhìn Gia Cát Trường Phong, ánh mắt đó khiến Gia Cát Trường Phong như muốn phát điên. Lúc này, một đệ tử trẻ tuổi nhà Gia Cát tiến lên trước, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Sở Mặc, sau đó nói một cách đùa cợt:

- Thiên tài được chú ý nhất… Huyễn Thần Giới? Đường đường thiên kiêu tuyệt thế huyết mạch màu tím? Thân thể mình đồng da sắt kim cương bất hoại… Ồ, con ngươi nữa đó, thanh đao này, ngươi đúng là một hung khí đỉnh cao mà!

Nói xong, gã đệ tử trẻ tuổi đó thò tay ra, định cậy tay Sở Mặc, lấy Thí Thiên xuống.

Nhưng điều khiến y bất ngờ là, bất luận y có dùng sức thế nào, đều không thể cậy ngón tay nắm đao của Sở Mặc ra được! Hì hục mãi, y chợt nhận ra bản thân tựa như một tên hề vậy!

Điều này khiến tên đệ tử trẻ tuổi giận tím mặt, hung hăng chém một kiếm về phía tay Sở Mặc, cắn răng nói:

- Ta không tin… trái tim ngươi, cũng là kim cương bất hoại!

Leng keng!

Trường kiếm gãy gọn.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và khiếp sợ, lại thấy trên cổ tay Sở Mặc, chỉ để lại một vết hằn nhàn nhạt.

Gã đệ tử trẻ tuổi nhà Gia Cát này cực độ bối rối, bản thân y là một người tu luyện, còn trẻ tuổi mà đã đạt đến kỳ Đại Thừa, thể chất bản thân cũng không tệ, là cấp tám. Nếu người thường có lấy kiếm chém y cũng chẳng thể khiến y bị tổn thương chút mảy may. Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu là tu sĩ cùng cảnh giới, dù là trong thế giới bị phong ấn như vậy, chỉ dùng sức mạnh “xác thịt” cơ bản, cũng có thể chặt đứt cánh tay y! Giết chết y một cách dễ dàng!

Bởi vì cho dù không thể sử dụng pháp lực nào, nhưng sức mạnh cơ thể của tu sĩ cao cấp vẫn khá là khủng bố, người thường vốn không thể nào so bì nổi.

Gã Sở Mặc này… chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ kỳ Đại Thừa thôi chứ? Làm sao hắn có thể sở hữu một cơ thể mạnh mẽ như vậy được? Chẳng lẽ… thể chất của hắn, đã cao vượt cả bậc Tiên Thiên? Là thân thể đạo cảnh cao nhất trong truyền thuyết hay sao?