Thí Thiên Đao

Chương 1201: Trấn tiên phù (2)

Đao của Sở Mặc vung lên, bảng tin trực tiếp bị chém thành hai nửa, lạnh lùng nhìn người này:

- Ngươi cho là ta bị mù sao? Vừa rồi ngươi trốn một bên, ra sức truyền tin, cho là ta không nhìn thấy ư? Nói ta mình đồng da sắt, dặn dòđám đạo hữu của ngươi cẩn thận phải không?

- Không phải... Không phải, thật sự...

Soạt!

Đầu người lăn lông lốc.

Tiếng van xin tha thứ cũng đột nhiên ngừng bặt.

Con ngươi vốn dĩ trong trẻo của Sở Mặc lúc này tràn đầy sát khí. Sát khí khôn cùng, sát khí... không có cách nào giảm đi một chút! Kỳ Tiêu Vũ biến mất!

Từ khi hắn tỉnh lại đã không thấy Kỳ Tiêu Vũ đâu.

Dùng bảng tin để gọi, cũng hoàn toàn không thu được chút đáp lại!

Thậm chí đến lúc này, Sở Mặc còn không biết Kỳ Tiêu Vũ đến cùng là vẫn ở Tiên giới, hay đã phi thăng Thiên giới rồi.

Hắn chỉ biết tình trạng bây giờ của Kỳ Tiêu Vũ vô cùng nguy hiểm. Bên trong Hắc Ám Thánh Khí kia có một linh hồn rất khủng bố, đang khẩn cấp muốn chiếm lấy thân thể của nàng! Nhưng hắn, lại không tìm thấy nàng đâu.

Điều này khiến cho Sở Mặc rối bời, gần như sắp phát điên.

......

Phía nhà Gia Cát, sau khi đã chờ đợi thật lâu, cuối cùng cũng có người đi từ Huyễn Thần Giới ra.

Nội bộ cao tầng gồm cả Gia Cát Trường Phong lập tức vây lên, nhìn đám con cháu này tràn đầy thân thiết.

- Sao rồi?

Gia Cát Trường Phong hỏi.

- Không phụ sự kỳ vọng của mọi người!

Gã đệ tử nhà Gia Cát này lớn tiếng nói.

Phù!

Gia Cát Trường Phong thở phào một cái, cuối cùng y cũng nhẹ nhõm được đôi chút.

- Thật tốt quá!

- Vẫn là gia chủ lợi hại!

- Kẻ như Sở Mặc, muốn chống đối với gia chủ thì đúng là tự tìm đường chết!

Cả đám tu sĩ bên cạnh Gia Cát Trường Phong đều hưng phấn hẳn lên.

Tuy nhiên, trên nét mặt mấy đệ tử nhà Gia Cát vừa tiến vào Huyễn Thần Giới, lại không có quá nhiều vui mừng.

Bọn họ không thể quên áp lực cực lớn... khi phải đối mặt với vị kia. Cùng với câu nói... mà vị ấy thuận miệng buột ra sau khi bọn họ kể lại tình huống bên này.

- Gia Cát Trường Phong là heo à? Sao y lại có thể ngu xuẩn như vậy? Đó là cách dùng... Tiểu Trấn Thiên Ấn ư?

Tuy chỉ có một câu nói thôi, nhưng lại khiến cho mấy đệ tử kia có cảm giác chết đi sống lại một lần. Luồng khí thế vô hình trên thân đối phương, quả thực khủng bố đến tận cùng. Tựa như một ánh mắt của y, có thể giết chết bọn họ cả vạn lần!

Cảm giác này, như sự chênh lệch giữa rồng và kiến vậy. Tuy nhiên, cũng còn may, vị đại nhân kia cuối cùng đã cho bọn y một viên đan dược.

- Tên viên đan dược đó là Nhuyễn Cốt Đan. Đây là độc đan cao cấp nhất mà nhà Gia Cát mới sáng chế ra. Đừng nói là một tu sĩ Đại Thừa bị phong ấn, cho dù là một đại cao thủ như Đế Chủ ở trạng thái bình thường uống phải viên đan dược kia... cũng không thể còn chút sức lực nào!

Câu nói của đại nhân khiến mấy đệ tử Gia Cát rất phấn chấn, tuy nhiên cuối cùng vẫn có một kẻ đánh bạo hỏi:

- Nhưng phải làm thế nào... mới đưa viên đan dược này đến miệngngười nọ được?

- Đúng vậy đại nhân, người kia rất lợi hại, chúng ta vốn dĩ không thể lại gần hắn được!

Một tu sĩ Gia Cát ở Tiên giới khác góp thêm một câu.

Vị đại nhân đó... sa sầm mặt cả nửa ngày trời, mắng: Lũ vô dụng. Mới quẳng cho bọn họ một tấm phù triện:

- Dưới gầm trời đất bị phong ấn gần như không thể sử dụng được pháp khí gì. Nhưng phù triện này thì khác, nó không thuộc về bất cứ một nguyên tố nào trong ngũ hành. Mà là dùng kim loại thần thoại bên ngoài bầu trời đúc thành Trấn Tiên phù, có thể trấn áp bất cứ tu sĩ nào đẳngcấp dưới Chân Tiên trong vòng một canh giờ.

Vị đại nhân đó... dường như cực kỳ tiếc tấm phù triện này, vẻ mặt xót của, sau khi nói xong, liền để cho họ mau cút xéo đi.

Kết quả thì tốt đẹp, nhưng quá trình lại chẳng hay ho gì, cho nên mấy đệ tử nhà Gia Cát trên Tiên Giới thương lượng với nhau hồi lâu, thôi, cũng chẳng đem mấy chuyện mất vui đó mà nói ra khiến gia chủ thêm khó chịu. Liền dứt khoát dùng mấy chữ “không phụ sự kỳ vọng của mọi người” để trả lời cho nhanh gọn.

Quả nhiên trên mặt Gia Cát Trường Phong lộ vẻ vui mừng, nhưng y cũng không ngốc, y biết rõ, địa vị của nhánh phụ Gia Cát Tiên Giới trong lòng gia chủ là như thế nào. Nói cách khác, nếu không vì Sở Mặc, bọn họ vĩnh viễn sẽ chẳng được gia chủ thừa nhận một cách chân chính! Cho nên, y nhìn chăm chú mấy đệ tử trẻ tuổi trong tộc, trầm giọng nói:

- Các con, lần này các ngươi lập công lớn rồi! Sau khi giải quyết xong chuyện này, gia tộc tất sẽ trọng thưởng!

Trong lòng mấy đệ tử trẻ tuổi cảm thấy ấm áp, sự khinh khỉnh và cảm giác áp chế phải chịu từ người khác cũng không còn là gì to tát nữa.

- Góp sức cho gia tộc là trách nhiệm của chúng ta.

Một đệ tử trẻ tuổi dẫn đầu hành lễ nói.

- Được rồi, bây giờ chúng ta đã có đầy đủ mọi thứ, đi tìm tên SởMặc kia thôi!

Gia Cát Trường Phong cười lạnh nói:

- Gã Sở Mặc kia vừa mới chém giết cả đám tu sĩ Độc Cô Sơn, bây giờ trong lòng hắn hẳn đang rất vênh vang, thế nên, nhất định phải cho hắn nếm thử mùi vị bị người khác trấn áp là như thế nào!

- Giết Sở Mặc!

- Chém ma đầu!

Một đám tu sĩ Gia Cát lập tức trở nên kích động, như thể đã nhìn thấy bình minh thắng lợi… ngay trước mắt họ rồi! Có bảo vật do gia chủ là Đế Chủ ban cho, muốn trấn áp gã Sở Mặc kia chẳng phải chuyện dễ như ăn cháo hay sao?

Dưới sự dẫn dắt của Gia Cát Trường Phong, một đoàn tu sĩ Gia Cát rầm rầm tiến về phía trước, mục tiêu của bọn họ chính là địa chỉ cuối cùng mà đám tu sĩ Độc Cô Sơn vừa liều mạng gửi lên bảng tin.

Trải qua mấy canh giờ tìm kiếm, sắc trời dần sâm sẩm tối, rốt cuộc bọn họ cũng phát hiện ra tung tích của Sở Mặc!

- Xông lên! Xông lên, vây hắn lại… tuyệt đối đừng để cho hắn chạy thoát! Một tu sĩ Gia Cát kỳ Phi Thăng điên cuồng hét lên, dẫn đầu lao về phía Sở Mặc.

Sở Mặc chính là cố ý chờ họ ở đây!

Thấy tu sĩ nhà Gia Cát lao lên, ánh sáng lạnh trong con ngươi Sở Mặc vụt lóe, thân hình như ma quỷ, cũng xông lại hướng các tu sĩ này. Trong lòng hắn giờ chỉ còn lại một chữ: Giết!

- Bảo vệ người của chúng ta!

Gia Cát Trường Phong quát lên một tiếng chói tai. Hiện giờ bài tẩy đã đủ, y không thể tiếp tục trơ mắt nhìn tu sĩ nhà mình ngã xuống nữa. Thêm một người mất mạng, trong lòng Gia Cát Trường Phong lại đau đớn như bị cắt da cắt thịt.