Charlie đăm đăm nhìn người đàn ông ở trước mặt cô với vẻ hoảng hốt. "Anh...?"
"Đã giết hắn," Norwich chậm rãi lặp lại như thể đang nói với một con ngốc. "Phải. Bằng chính khẩu súng lục của hắn ta. Mày có tưởng tượng được không? Nó quả là giây phút huy hoàng của đời tao. Tao vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn rõ như thể hắn ta giờ đang đứng trước mặt tao vậy." Hắn ta ngó vào khoảng không trong một thoáng, thưởng thức những tưởng tượng trong tâm trí mình, sau đó thở dài. "Được rồi, nó quả là sự phiền nhiễu của cuộc đời. Những việc hài lòng như vậy phải đợi thật lâu và cảm giác buồn bã thoáng qua khi cuối cùng chúng cũng tới."
Charlie ngọ nguậy một cách nôn nóng. "Chúng ta có thể quay lại cái phần anh giết anh trai mình chứ?"
"Ơ, ta vẫn chưa kết thúc mẩu hội thoại đó sao. Tao nghĩ chúng ta đã xong rồi chứ. Mày còn thích biết gì nữa?"
Charlie hít vào một hơi thật sâu, cố sắng để lọc ra những câu hỏi đang chắn ngang qua tâm trí cô. "Tôi được kể rằng anh ấy bị giết bởi lũ kẻ cướp."
"Chà, tao khó có thể cưỡi ngựa quay lại nhà mà hét lên rằng "tao đã bắn hắn, tao đã bắn anh trai mình." " Hắn ta nhún vai. "Trong vùng lũ kẻ cướp đang hoành hành, bọn chúng là một mục tiêu dễ dàng để đổ tội."
Cô ngập ngừng. Đây là câu hỏi cô thấy khó nhất, ngay cả khi cô biết câu trả lời sẽ như thế nào. "Còn vợ anh ấy? Em gái của Radcliffe?"
"Aaaaà. Mary. Mary dễ thương. Phải, tao cũng giết cả cô ta."
"Sao anh có thể?"
Hắn ta giơ khẩu súng ngắn trong tay lên. "Một bộ phù hợp, nhớ không? Hai khẩu súng lục, hai viên đạn, hai cái chết."
"Không, ý tôi là anh ấy là anh em của chính anh. Và cô ấy..."
"Thật ra, nó không phải là anh em gì của tao." Điều đó khiến cô ngẩng phát lên. "Không phải...?"
"Không. Lão Norwich già cũng không phải là cha tao. Hắn ta chỉ cho tao tên tuổi của mình thôi... Vì một cái giá." Hắn thưởng thức vẻ tò mò không chắc chắn của cô trong một thoáng, sau đó giải thích, "Mẹ ta là nhân tình của nhà vua. Bà ta có bầu mà ông ta, đã kết hôn rồi, trả cho Norwich một khoản để cưới mẹ ta và cứu bà ta khỏi bị tai tiếng. Đó là lý do tại sao tên ta lại là George. Đặt theo tên của cha ta."
Hắn ta toe toét trước đôi mắt mở lớn của cô. "Mày thấy đấy, mày có vinh hạnh được nói chuyện với người, dưới một tình huống khác, sẽ là đức vua, hay ít nhất là hoàng tử."
"Và nhà vua trả cho Norwich để—"
"Phải. Một món hồi môn bằng cỡ tiền chuộc cho một ông vua. Tuy nhiên, tao không nghĩ Norwich sẽ bị thuyết phục bởi nó nếu không phải là nhà vua cầu xin. Hắn ta thật sự không cần tiên và theo mọi phương diện hắn ta yêu người vợ đầu của mình cực kỳ và không muốn tìm kiếm sự thay thế. Tuy nhiên, có ai mà dám nói không với nhà vua hở?
"Tôi cho là không ai dám," cô lầm bầm, lông mày nhăn tít lại khi cô cố tiếp thu tất cả những việc cô vừa biết. "Đó là lý do tại sao ông giết Robert, vì anh ấy là con trai của Norwich, và—"
"Tao giết hắn vì tiền," hắn ta chen vào với vẻ thích thú. "Tao ghét hắn vì chính bản thân hắn. Hắn..." Norwich lắc đầu, giận dữ bởi mình không có khả năng chuyển ý nghĩ thành lời nói "Hắn hoàn hảo. Đẹp trai, mạnh mẽ, duyên dáng, thông minh. Hắn ta là quả táo trong mắt cha mình. Hắn ta không thể làm việc gì sai trái. Đàn bà yêu hắn, đàn ông ngưỡng mộ hắn. Hắn ta luôn làm tao trông tệ đi." Trở nên kích động, hắn ta đi đi lại lại một vài bước, sau đó quay người, hét lên, "Tao! Con trai của nhà vua. Vậy mà bên cạnh hắn ta tao trông quá đỗi tầm thường. Chưa bao giờ giỏi giang như thế. Chưa bao giờ thông mình như thế. Chưa bao giờ đẹp trai như thế. Ngay cả mẹ tao cũng yêu thương hắn ta. Và hắn thừa kế mọi thứ khi lão già đó chết. Hắn trở thành công tước, trong khi tao, con trai của nhà vua, không tước vị, không tài sản đất đai," hắn ta lầm bầm vẻ chua chát, sau đó dừng lại và thẳng người lên, hít vào một hơi thật sau trước khi tiếp tục gần như là tự mãn, "Nhưng tao đã cho hắn thấy. Ồ, phải, tao đã lập được một cách để lấy được tất cả. Đất đai, tước vị, tài sản. Thậm chí là vợ hắn nữa."
"Ông không—" Charlie nghiến răng lại trước khi kịp hỏi, nhưng hắn có thể tự mình hiểu được nó.
"Cưỡng bức cô ta?" Hắn cau mày. "Lạy Chúa lòng lành, không. Mày nghĩ tao là loại người gì?"
Charlie khó có thể trả lời câu hỏi đó. Lạy Chúa lòng lành, gã đàn ông đó vừa mới thú nhận tội sát nhân và tống tiền, nhưng cô được cho là phải biết hắn ta sẽ kẻ một đường giới hạn khỏi việc cưỡng bức?
"Không, như tao đã nói, tao lên kế hoạch để đoạt được tất cả. Thật không may, Mary còn hơn cả làm mọi thứ rối tung lên bằng việc có bầu." Hắn ta lắc đầu vẻ ghê tởm. "Tao có ý định giết Robert. Tất nhiên rồi, tao sẽ ở đó để an ủi người góa phụ đang tang thương. Rồi thời gian ngắn ngủi sau đó, tao có ý định giết Radcliffe. Vì hắn ta không có người thân nào khác, một điều mà tao đã điều tra—nhân tiện, đó là lý do tại sao tao biết mày và em gái không thể là em họ của hắn—Mary sẽ là người thừa kế duy nhất. Sau đó, trong khi cô ta đang quay cuồng bởi hai mất mát liên tiếp như vậy, tao tính cưới cô ta, biến tất cả chúng thành của tao. " Hắn ta thở dài một hơi và bước ngang qua căn phòng. "Nó là một kế hoạch hoàn hảo... Nhưng một buổi sáng, ngay trước khi kế hoạch của tao đi vào hành động, Robert thông báo rằng Mary mang thai." Dừng lại phía trước lò sưởi, hắn ta bất thình lình quét tay một cách dữ dội dọc theo bề mặt lò sưởi khiến cho chiếc đồng hồ quả lắc và vài cái chân nến rơi loảng xoảng xuống sàn. Charlie nhảy lên, sau đó ngó hắn vẻ lo lắng khi hắn quay người đối diện với cô.
"Một kẻ thừa kế sẽ hủy hoại mọi thứ, tất nhiên rồi. Tao mất bình tĩnh," hắn thông báo với một cái nhăn mày duyên dáng. "Và trong cơn oán hờn và giận dữ tao đã quyết định giết luôn cô ta. Ngay sau khi bọn họ rời đi tới nhà Radcliffe, tao tìm khẩu súng lục của Robert, nạp đạn, và cưỡi ngựa tới điểm giữa của cả hai sự sản. Đó là một ngày ẩm ướt. Lạnh lẽo. Tao nhớ khi đó bàn tay mình cứng đờ bởi cái lạnh và tao sợ rằng mình không thể bóp cò được khẩu súng. Nhưng rồi, cuối cùng, tao thấy họ cưỡi ngựa vòng qua ngã rẽ. Bọn chúng cười phá lên vì một chuyện gì đó và trao cho nhau ánh mắt yêu thương. Tao bước ra khỏi cái cây, nhắm vào ngực Mary và bắn. Cô ta thậm chí còn không hét lên. Cô ta chỉ đơn giản là cứng người lại trên chỗ ngồi của mình, sau đó đồ nhào xuống đất. Robert hét lên tên của cô ta và lao xuống đất, vội vã tới bên cô ta. Hắn nâng cô ta vào trong vòng tay mình, đung đưa cô ta và thì thầm tên cô ta hết lần này đến lần khác. Hắn thậm chí còn không thèm nhìn quanh khi tao tiến đến, không cho tới khi tao đứng ngay bên cạnh hắn. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tao với vẻ ngây ngốc, và nói với giọng thật là đáng thương, "George, Mary bị bắn rồi." Tao nói, "Phải. Tao bắn cô ta." Sau đó, khi sự nhận biết hiện lên trên khuôn mặt của hắn ta, tao nâng khẩu súng kia lên, khẩu súng kia của hắn, và bắn hắn."
Hắn thở ra một hơi thật sau đầy thỏa mãn. "Đó là khoảnh khắc tao thích thú nhớ tới với một sự thỏa mãn to lớn trong hàng năm trời... Tuy nhiên, tao có hối tiếc vì đã không theo sát kế hoạch ban đầu. Một khi tâm tính tao dịu lại rồi, tao nhận ra rằng tao có thể theo sát kế hoạch ban đầu của mình tới từng chữ một, ngoại trừ một khi tao kết hôn với Mary, tao đáng lẽ phải dàn xếp một vụ ngã ngựa hay trượt ngã ở cầu thang dẫn tới hoặc là khiến cô ta bị sảy thai đứa con của Robert hoặc là cả hai người đều chết. Tình huống nào xảy ra cũng giải quyết tình trạng tiến thoái lưỡng nan đó một cách hoàn hảo, và tao thật sự có thể tiêu xài gia sản của cả Radcliffe."
"Một gia sản vẫn còn chưa đủ sao?" cô hỏi với vẻ kinh tởm.
"Như tao đã nói, sống ở London khá là đắt đỏ. Bên cạnh đó—như mày có thể đã đoán được, nhờ có sự việc liên quan tới khẩu súng của Robert—tao khá là thích mấy trò may rủi. Khi tao thắng, tao thắng đậm. Nhưng khi tao thua—" Hắn ta thản nhiên nhún vai. "Tiền bạc khá là hạn hẹp. Bọn chủ nợ dần trở nên khó chịu với những lời đe dọa của bọn chúng. Đó là lý do tại sao tao khá là hạnh phúc khi tao nghe thấy rằng Radcliffe đã cưới mày."
Charlie gặp rắc rối trong việc chạy theo những lý luận của hắn. Việc cô kết hôn với Radcliffe liên quan gì tới trò cờ bạc của hắn? Trừ khi—
"Khi đó tao nhận ra rằng Chúa đã cho mình cơ hội thứ hai."
"Chúa không liên quan gì tới trò điên rồ này!" Charlie hổn hển.
Mắt hắn mở lớn đầy trang trọng đến nỗi gần như là tỉnh táo. "Em sai rồi, em yêu. Những vị vua của nước Anh là hậu duệ chính thống của Chúa. Dòng máu của Ngài chảy trong huyết quản của chúng ta. Chúa cực kỳ hài lòng với những gì ta đang làm. "Dieu et mon droit" "(Chúa trời và quyền lợi của chúng ta)
Nếu cô đã nghi ngờ về sự tỉnh táo của hắn lúc trước, giờ không còn nghi ngờ gì nữa. Gã đàn ông này bị điên. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng lý lẽ với hắn. "Chắc chắn rồi, Norwich, anh có tin là Chúa muốn anh tống tiền chúng tôi?"
"Tống tiền?" Hắn có vẻ sửng sốt. "Tao không có ý định tống tiền mày nữa."
Giờ thì cô thật sự bối rối. "Nhưng lá thư... Yêu cầu Radcliffe gặp anh ở đây..."
"Tao nó bảo hắn mang tiền hay đồ trang sức nào không?"
"Không," cô nhận ra với một cái cau mày. "Vậy thì, cái gì—"
"Tao định giết hắn, tất nhiên rồi." Khi cô tái nhợt đi trước những từ ngữ dễ dàng đó, hắn mỉm cười. "Mày đã kết hôn với Radcliffe. Hắn không có người thân nào khác. Khi hắn chết mày sẽ thừa kế tất cả. Sau đó tao sẽ cưới mày và tất cả chúng sẽ là của tao."
Hắn trông thỏa mãn với bản thân mình một cách khủng khiếp, và còn hơn cả sự khiếp hãi của Charlie, cô có thể nhận thấy điều đó, nếu cô không biết tất cả mọi chuyện cô đã biết ngày hôm nay, và nếu Radcliffe ở nhà, nhận được lá thư, giữ đúng cuộc hẹn và bị giết, cô rất có khả năng, đến một lúc nào đó, bị quyến rũ bởi gã đàn ông đẹp trai, hấp dẫn trước mặt cô và cưới hắn—không bao giờ biết hắn đã giết chồng mình. Nhưng giờ thì cô đã biết. "Anh không thật sự mong đợi rằng nếu anh bằng cách nào đó xoay xở để giết được chồng tôi, tôi sẽ sẵn lòng kết hôn với anh đấy chứ?"
Hắn ta cau mày. "Thật không may, đó là rắc rối mày đã tạo nên bằng cách thay hắn tới đây hôm nay. Mày đáng lẽ không được biết bất cứ điều gì trong tất cả chuyện này. Tao sợ là mày đã còn hơn là làm rối tung kế hoạch của tao lên. Bằng cách nào đó, nó gần như là lặp lại cái ngày Mary và Robert chết."
Charlie cảm thấy nỗi sợ hãi đâm thẳng vào cô rõ rệt và sắc nét. Thật quái lạ, đây là nỗi sợ hãi thật sự đầu tiên cô cảm thấy kể từ khi nhận ra rằng Norwich là gã đàn ông chĩa súng vào cô. Giờ thì, khi cô nhớ lại vẻ bình thản kể lại cái cách Mary đã phải trả giá vì làm rối tung kế hoạch của hắn, cô thấy lo sợ nhiều hơn cho cuộc sống của mình.
*****
"Thưa đức ông! Tạ ơn Chúa đức ông đã về nhà."
Radcliffe quay người khỏi cánh cửa đóng để thấy Stokes từ phòng khách vội vã tiến về phía anh với bà Hartshair và Bessie bám theo sát gót. Nét mặt của người đàn ông luôn trầm tĩnh đã đủ để khơi nên một nỗi lo lắng trong lòng Radcliffe. "Chuyện gì thế? Charlie đâu rồi?"
"Tôi... cái đó... Tôi không biết," người đầy tớ thú nhận với vẻ tuyệt vọng. "Cô ấy đi lấy một cuốn sách cho Bes—phu nhân Seguin, và cô ấy không trở lại. Khi chúng tôi kiểm tra thư viện, nó trống rỗng. Chúng tôi đã tìm kiếm hết cả căn nhà nhưng cô ấy chỉ đơn giản là không có ở đó. Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi không biết ngài ở đâu để có thể gửi tin tới cho ngài và..." Giọng ông kéo dài ra một cách đau khổ.
Radcliffe nhìn ông chằm chằm vẻ ngây ngô. "Ý ông là cô ấy chỉ đơn giản là biến mất?"
"Ừm..."
Khi Stokes ngập ngừng, có vẻ như lúng túng, Radcliffe hỏi, "Cô ấy đi bao lâu rồi?"
"Trước buổi trưa," ông miễn cưỡng thú nhận. "Tôi đã gửi một lá thư tới cho Phu nhân Elizabeth để hỏi liệu cô ấy có ở đó không, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời."
Radcliffe vẫn đang hấp thụ tất cả những thông tin đó thì vang lên tiếng gõ cửa. Quay người, anh kéo cánh cửa mở ra, nhẹ nhóm tràn qua nha trong một thoáng ngăn ngủi khi anh ngó thấy người phụ nữ ở trên ngưỡng cửa, cho tới khi anh nhận ra rằng cô đang mặc một chiếc váy màu tùng lam. "Elizabeth?"
"Vâng." Vội vã bước vào nhà khi anh dịch sang một bên, cô nhận ngay thấy những khuôn mặt đầy lo âu xung quanh mình. "Mọi người vẫn chưa tìm thấy chị ấy, tôi cho là thế?"
"Không," Bessie trả lời, cắn môi vẻ đau khổ.
"Và cô không có bất cứ manh mối nào về việc chị ấy có thể đã đi đâu?" cô hỏi, chờ trong khi mọi người trong hành lang liếc nhìn nhau vẻ đau khổ. Thở dài, Beth dẫn đường vào trong phòng khách. "Đi nào. Chúng ta hãy ngồi xuống và cố làm rõ chuyện này. Phải có một manh mối nào đó nói cho chúng ta biết chị ấy có thể đi đâu. Charlie không tự nhiên chạy loạn lên. Phải có cái gì đó xảy ra khiến chị ấy rời đi. Chúng ta chỉ đơn giản là phải nhìn chuyện này một cách hợp lý."
Charlie xô vào cửa sổ một cách giận dữ. Cô đã cố mở nó kể từ khi Norwich rời đi để cân nhắc xem hắn ta sẽ làm gì tiếp theo. Cô cho rằng hắn ta đang cố quyết định cách thức để giữ cô còn sống và ép cô cưới hắn sau khi Radcliffe xuất hiện và bị hắn giết. Charlie đã không nói với hắn rằng Radcliffe không có khả năng xuất hiện đâu. Cô nhớ rõ ràng là đã vo tròn lá thư và quẳng ngang qua thư viện. Cô đã nhìn thấy nó lăn trong dưới gầm ghế và trong góc khi cô lao ra khỏi thư viện. Radcliffe sẽ không có khả năng tìm thấy nó.
Thở dài, cô từ bỏ việc giằng giật một cách điên cuồng khung cửa sổ thay vào đó là kiểm tra nó, nguyền rủa khi cô nhận thấy những cái đinh đã được dùng để đóng chặt nó lại. Có vẻ như những người chủ không muốn mạo hiểm sau cuộc đào tẩu của Bessie. Di chuyển tới khung cửa sổ tiếp theo, cô kiểm tra để nhận thấy rằng nó cũng được đóng đinh chặt lại, sau đó bước tới chiếc giường và ngồi trên mép của nó. Cô phải nghĩ ra một kế hoạch để đưa bản thân mình ra khỏi đây. Cô phải cảnh báo cho Jeremy.
*****
"Vậy là." Beth ngó xuống danh sách cô đã tạo nên. "Charlie dành hầu hết thời gian ở đây. Sau đó Bessie tới, ngay sau đó một cậu bé tới trước cửa với một lá thư cho Radcliffe và ông đem nó vào thư viện?" Cô liếc Stokes để thấy người đàn ông này gật đầu nghiêm trang trước khi cô tiếp tục, "Cô ấy trò chuyện trong này với Bessie trong một thoáng, sau đó đi tìm một cuốn sách trong thư viện và không bao giờ quay trở lại. Nhưng, Stokes, ông nghĩ mình nghe thấy tiếng cánh cửa đóng một thoáng sau đó?"
"Vâng," ông thú nhận một cách đau khổ.
"Và cuộc tìm kiếm khắp cả ngôi nhà chỉ rõ ra rằng chị ấy không hề được tìm thấy, nhưng có một vài cuốn sách trên bàn, chiếc váy chị ấy đã mặc bị vứt thành đống trên sàn phòng thay đồ, không một chiếc váy nào khác dường như bị thiếu hay được thay thế, và lá thư đã biến mất?"
Khi cả Stokes, bà. Hartshair, và Bessie đều gật đầu đồng ý rằng đó là tình hình cơ bản nhưng họ đã biết, cô thở dài. "Và ông không biết ai là người gửi lá thư này?"
Stokes lắc đầu. "Như tôi đã nói, một cậu nhóc mang nó tới đây." Ông ngập ngừng, sau đó thêm vào một cách đau khổ, "Bên ngoài nó không biết bất cứ điều gì hết, nó chỉ được cuộn lại và được buộc bằng một sợi dây ruy-băng."
Cả Beth và Bessie đều cứng người lại trước những lời đó. "Một sợi ruy băng?" họ đồng thanh kêu lên.
"Đúng."
"Sợi ruy băng có màu gì?" Bessie lo lắng hỏi.
"Đỏ. Đỏ đậm, gần như là màu máu ấy."
"Khỉ thật." Beth chìm lại vào trong ghế ngồi của mình.
"Chuyện gì thế?" Radcliffe hỏi.
"Đó là cái cách lá thư của gã tống tiền được chuyển tới," cô nói với anh một cách dứt khoát, sau đó liếc Stokes có ý hỏi, "Ông chắc là lá thư không có ở đây chứ?"
"Chà... nó không có ở trên bàn," ông lầm bầm vẻ không chắc chắn.
Đứng dậy, Beth vội vã lao ra ngoài hành lang và tiến vào thư viện. Một cái liếc lên bàn cũng đủ chứng minh là Stokes đúng. Lá thư không ở đó. Cô đang nhìn chằm chằm một cách trống rỗng quanh phòng thì một tiếng náo động bất thình lình ở hành lang hút lấy sự chú ý của cô. Di chuyển tới cánh cửa, cô mở nó ra đế trông thấy những chú cún đã được thả rong và bà Hartshair cùng lũ trẻ của bà đang cố gắng vây chúng lại trong khi lũ cún, cho là tất cả như một trò chơi rượt bắt vĩ đại, đã làm hết sức mình để tránh bị tóm.
"Tôi mở cửa nhà bếp để kiểm tra bọn trẻ, vào đúng lúc chúng bước vào cửa sau với lũ cún," vị đầu bếp giải thích trong khi bà rượt theo một con cún ngang qua mặt Beth. Bà lùa sinh vật vào cuối hành lang, nhưng lúc bà cúi xuống để thu thập nó lên, thì nó lách qua bà, lon ton chạy lại vô thư viện ngang qua Beth.
"Quả thật," Radcliffe nói, "đây khó có thể là thời điểm tốt cho những trò cười như thế này."
Quay người, Elizabeth vội rượt theo con vật theo sát gót bà Hartshair. Con cún dẫn họ vô một cuộc rượt đuổi vui vẻ, trượt qua dưới bàn, rồi băng ngang căn phòng và luồn vào dưới ghế. Mỗi người trong bọn họ đảm nhận một phía, họ chặn đường đi con vật lại, rồi bà cuối người xuống kéo con cún ra.
"Chú mày có gì ở đó nào?" người phụ nữ thủ thỉ, rút ra một cục giấy vo tròn be bé từ miệng nó. "Thành thật mà nói, đám nhóc quái tụi bây vĩnh viễn đâm đầu vô thứ này hay thứ nọ," bà nhẹ đánh yêu.
"Cho tôi xem cái đó," Beth nói.
Chân mày nâng lên, bà đầu bếp trao miếng giấy và trông có vẻ tò mò khi Beth vuốt thẳng nó ra. "Nó không phải là—"
"Chính nó!" Beth gào lên vui sướng, nhanh chóng đọc tin nhắn. "Radcliffe!"
Anh xuất hiện ngay ngưỡng cửa khi cô tới được nó và cô kêu lên, "Bà Hartshair đã tìm thấy nó. Nó đến từ tên tống tiền. Hắn ta muốn anh đến gặp hắn ở Nơi của Aggie."
"Và Charlie đã thế chỗ của anh," anh phỏng đoán, cầm lấy tờ giấy để đọc nó.
"Ồ, chắc chắn là không đâu," bà Hartshair bình luận. "Một phụ nữ đoan trang không thể bị nhìn thấy ở cái nơi đó. Cô ấy thậm chí sẽ không được cho phép vào."
"Không, nhưng Charles thì được," Beth thì thầm, nghĩ về chiếc áo dài nhăn nhúm ở trên mặt đất trong phòng thay đồ của chị ấy và cái thực tế rằng không có bộ váy nào khác mất tích cả.
"Chết tiệt!" Radcliffe thở ra, quay tít lại gấp gáp tiến ra cửa.
"Đợi đã!" Beth gào lên, đuổi theo anh để tóm lấy cánh tay anh lại và giữ anh khỏi rời đi. "Anh không thế cứ lộ diện ra ở đó. Nó có thể là một cái bẫy."
"Nhưng Charlie đang ở đó."
"Điều đó thậm chí chỉ có thêm lý do để cẩn trọng. Anh có thể khiến chị ấy bị giết nếu anh cứ ùn ùn xông vô mà không có kế hoạch nào cả."
"Mới là đầu giờ chiều, Beth. Dù anh có tới như thế nào, anh cũng sẽ lôi kéo sự chú ý. Tất cả những người ở đó lúc này đều là phụ nữ."
Chân mày cô nhướng lên, một sáng kiến định hình trên gương mặt. "Phải rồi. Anh nói đúng. Anh sẽ bị nhận ra... với tư cách là một người đàn ông."
Tiếng cách của chìa khóa trong ổ cảnh báo cô một thoáng trước khi cánh cửa bật ra. Đột ngột đứng dậy, Charlie đeo lên một gương mặt dũng cảm khi cánh cửa mở tung, chỉ để giãn ra nhẹ nhõm khi Aggie bước vào. Mặc trong một chiếc áo dài màu lửa cam mà đúng kiểu chặt bó, lòe loẹt, và xấu xí như chiếc váy đỏ mụ đã mang trong lần gặp nhau gần đây nhất của họ, mụ đàn bà lườm Charlie với sự mê hoặc trong chốc lát, rồi trừng mắt qua vai mụ ta và ra hiệu cho một người đàn bà già hơn ở hành lang. Bà hầu lao vào phòng đem theo một khay thức ăn, đặt nó xuống cuối giường bên cạnh Charlie, rồi vội vã trở ra.
Aggie đẩy cửa đóng lại, rồi xoay qua soi mó Charlie một lần nữa, tia nhìn của mụ lướt chậm rãi từng phân trên bộ trang phục đàn ông của cô. Rồi mụ lắc lắc đầu. "Ta không biết làm thế nào cô có thể gạt ta nghĩ cô là một chú nhóc được nữa."
"Người ta thấy những gì họ muốn thấy," Charlie lầm bầm với một cái nhún vai lạnh nhạt khi cô nhìn lên cái khay được mang vào cho cô bằng sự giả đò chú ý, hi vọng mụ ta sẽ chỉ nhanh nhanh lên và rời đi.
"Cô không tò mò muốn biết chuyện gì đang diễn ra à?"
Charlie im lặng giây lát, nhưng cuối cùng cũng nhướng một bên lông mày lên lặng lẽ thắc mắc.
"Bản thân ngài ấy đang viết một lá thư," mụ điếm già lớn tiếng thông báo như thể quăng những mẩu vụn vô một tập thể chết đói. "Cho chồng cô. Đức ông Radcliffe. Ngài ấy bảo với anh ta rằng chúng ta đang có cô và rằng nếu anh ta muốn thấy cô lần nữa, anh ta sẽ phải đến đây, một mình, không vũ khí, vào nửa đêm."
"Rồi chuyện gì sẽ xảy ra?" Charlie hỏi với một sự thản nhiên giả tạo khiến mụ điếm già phải nhướng một bên chân mày lên.
"Sao ư, rồi chính ngài sẽ giết anh ta và thẳng đến Gretna Green để cưới cô."
Charlie ho lên vì cười, lắc đầu cô chỉ với một nửa giả đò hứng thú. "Ôi, cái đó sẽ được việc đấy. Tôi chắc chắn không ai sẽ phàn nàn về điều đó. Radcliffe chết và tôi ở trên đường để tái giá ngay tức thì? Không ai sẽ nghi ngờ rằng chính tôi hoặc Norwich hoặc cả hai bọn tôi đã thực hiện nó. Chúa tốt lành, hắn ta mất trí rồi. Nhất là nếu hắn nghĩ tôi sẽ cưới người đàn ông giết chồng tôi."
"Ồ, cô sẽ," Aggie cam đoan với cô đầy tự mãn. "Cô sẽ nếu cô không muốn ngài giết luôn cả em gái cô." Khi Charlie tái nhợt đi trước lời đe dọa, Aggie cười xếch miệng một cách kinh dị. "Chà, cuối cùng cũng có một ít phản ứng. Dẫu cho, thật chẳng thú vị chút nào phải không? Về việc gương mặt sắt đá của cô trước cái chết của Radcliffe, trong khi ý nghĩ về cái chết em gái cô lại khiến cô lo lắng cực kỳ. Liệu chồng cô có nhận ra rằng cô bận tâm quá ít cho ông ta không hở?" Khi Charlie không đáp lời, sự tức tối bùng lên trên gương mặt của Aggie trước khi mụ quay sang cánh cửa. "Chà, ta phải trở lại làm việc thôi. Ta còn một công việc kinh doanh để điều hành nữa, cô biết đấy." Mở cửa ra, mụ khựng người và liếc trở lại để bổ sung, "Cô sẽ tận hưởng cuộc hôn nhân với ngài Norwich. Nếu Maisey có thể tin được, ngài là một người tình tràn đầy nhục cảm không thể tin nổi. Một chút thô bạo có lẽ, nhưng nhục cảm cũng y vậy."
Charlie dõi theo cánh cửa đóng lại sau lưng mụ ta, rồi tặng cho cái khay một cú hất gửi nó lao thẳng xuống sàn.
"Ôi, trời!"
Stokes cắn môi và quay mặt đi trong khi mắt Phu nhân Elizabeth mở to trước cảnh tượng đầu tiên của cô về Đức ông Radcliffe. Đây không có thời gian cho sự khinh suất, ông tự thuyết giảng với chính mình. Không có chút gì buồn cười dù là ít nhất về tình huống cả. Dẫu cho, cái cảnh tượng Đức ông đội tóc giả và mặc chiếc váy hồng đầy hoa văn của bà Hartshair thực sự còn hơn cả sự trông đợi của một người hầu phòng tốt nữa. Ngay cả việc giúp ngài mặc vào cái bộ quần áo lố bịch đó cũng đã là vượt quá tiếng gọi của lương tâm rồi. Stokes có một sự kính trọng mới dành cho những người phụ nữ được thuê làm hầu gái cho các tiểu thư. Thật sự thì, những việc lặt vặt của họ trong chuyện phục trang cho nữ chủ nhân có hơi chút hung bạo. Có những đai lưng và nịt ngực liền thân với đăng ten mà Phu nhân Elizabeth đã nhấn mạnh với ông rằng phải được siết chặt, chặt nữa, và chặt mãi, bất chấp thực tế rằng Đức ông đã tê liệt vì bị ép chặt. Váy lót và ống tay áo, nút và cổ tay áo, tất và những đôi ghệt. Và đó chỉ mới là mấy thứ ở bên trong. Sau đó là tới đồ mặc ngoài, yếm, vạt trên của áo dài với những móc-và-lỗ để cài vào, áo chẽn và váy... Và với tất cả những thứ đó, Đức ông trông vẫn giống y hệt bản thân ngài trong một bộ váy, người lão bộc nghĩ với vẻ ghê tởm. Có vẻ như lụa là gấm vóc không tạo nên được người phụ nữ.
"Ừmm." Phu nhân Elizabeth xoay xở để nặn ra một nụ cười và lùi lại về phía cánh cửa. "Em sẽ trở lại ngay lập tức."
Radcliffe liếc về phía Stokes với một cái cau mày. "Cô ấy trông không được hài lòng."
"Ồ, tôi chắc chắn là cô ấy có hài lòng, thưa ngài," Stokes lầm bầm nhanh chóng, e ngại đức ông chỉ đơn giản tìm một cái cớ để thoát khỏi bộ váy áo. Phu nhân Elizabeth đã phải mất hẳn một tiếng đồng hồ chuyện trò để thuyết phục anh rằng anh sẽ có cơ hội giải cứu Phu nhân Charlie với tư cách là một phụ nữ hơn là bản thân anh. Sau đó vấn đề váy áo đi vào giai đoạn thực hành. Phu nhân Elizabeth và Phu nhân Charlie thấp hơn Đức ngài đến cả mười lăm phân, Phu nhân Bessie cũng vậy. Bà Hartshair, mặt khác, chỉ thấp hơn hai đến ba phân so với Đức ông. Chị cũng có dáng hình đầy đặn và trong khi Đức ông thanh mảnh với những cơ bắp đẹp tuyệt, anh bị rộng vai và cần lấp khoảng không ở phần ngực chiếc váy.
"Chúng đây rồi." Phu nhân Elizabeth lao lại vào phòng ngủ lớn, bột phấn, sáp hồng, chì kẻ mắt và son môi trong một tay và một chiếc mũ của tầng lớp bình dân, chiếc mũ rơm Bergere ( ), và một chiếc áo choàng có mũ trong tay kia. Thả rơi chỗ quần áo xuống cuối giường, cô hối thúc Radcliffe ngồi xuống ghế và nhắm mắt lại, sau đó bắt tay vào việc.
"Đừng có cau mày, quý ông của em, anh đang làm hằn lên những vệt phấn phủ đấy," cô lẩm bẩm một vài lần sau đó.
"Tưởng chắc em đã làm xong rồi," là câu trả lời của Radcliffe.
"Gần xong," cô lầm bầm, đánh thêm màu vào má anh, sau đó bước lùi lại và ngó anh với vẻ đánh giá, nghiêng đầu sang một bên rồi sang bên kia. Vai cô khẽ rũ xuống. Bây giờ anh trông thậm chí còn tệ hơn lúc trước. Anh trông giống một Radcliffe đội tóc giả, mặt trát phấn và có ngực.
"Có lẽ là chiếc mũ, thưa phu nhân?" Stokes khích lệ đề xuất.
"Ồ, phải." Nhẹ nhõm hiện rõ mồn một trên gương mặt cô, cô quay ngoắt người sang chiếc giường để tóm lấy cái đống phụ tùng còn lại cô đã mang vào. Di chuyển trở lại, cô đặt chiếc mũ bình dân lên trên mái tóc giả, sau đó thêm vào chiếc mũ rơm, đặt nó theo góc lệch một bên, sau đó thay đổi ý định và kéo nó về phía trước để nó có thể che phủ khuôn mặt... sau đó kéo nó sụp xuống sâu hơn.
Bước lùi lại, cô cau mày với anh, không chút hài lòng, cho tới khi Stokes ho một cái, kéo sự chú ý của cô lại. Khi cô liếc về phía ông, ông ra hiệu về phía ngực của chính mình từ sau lưng Radcliffe. Phải mất một lúc cô mới đọc ra được những dấu hiệu của ông, và sau đó mắt cô trượt lại phần ngực phẳng lì của Radcliffe. Tất nhiên rồi, đó là lý do tại sao anh trông lạ kỳ đến thế! Cô liếc quanh phòng, sau đó ngó thấy đôi bít tất dài đang nằm trên sàn nhà và nhặt chúng lên. "Đây."
Di chuyển tới để đứng trước Radcliffe, cô bắt đầu nhét chiếc bít tất dài xuống dưới áo anh, sắp đặt và ấn vào cuộn vải đó cho tới khi cô đầu hàng vì cơ hội thành công của nó là bằng không. Cô cho là hẳn có vài phụ nữ không đứng xếp hàng khi Chúa trao tặng cho của trời ban. Giật lấy chiếc bít tất ra, cô quẳng nó sang một bên và nhận lấy chiếc áo choàng Stokes lúc này đang chìa ra, xếp đặt nó xung quanh vai của Radcliffe, kéo nó về phía trước để dấu đi phần ngực không rõ ràng của anh, sau đó giật mạnh cái mũ chùm đầu rộng thùng thình để che phủ đầu anh và xụp xuống đến nửa khuôn mặt.
"Em đã gần xong chưa?"
Beth thở dài đầy đau khổ, nhưng gật đầu và bước lùi lại. Đức ông Radcliffe nhỏm dậy khỏi ghế ngay lập tức và sải bước về phía cánh cửa. Beth nhanh chóng theo sau, bám sát anh xuống dưới cầu thang và quẳng cho hai người phụ nữ một cái nhìn cảnh cáo qua đầu anh khi bà Hartshair và Bessie quay người để nhìn bọn họ đang đi xuống. Nhận được lời cảnh báo, cả hai người phụ nữ xoay xở để kìm nén lại khiếu hài hước của mình và chỉ đơn giản là mở to mắt nhìn khi Đức ông sầm sập bước xuống những bậc cầu thang trong một bộ váy chật căng, nhiều diềm xếp nếp, quá ngắn. Anh đang ngưỡng cửa dẫn ra phố khi anh dừng lại và khẽ kéo váy mình lên để ngó xuống dưới chân mình. Quay người lại để đối mặt với họ, anh cau mày. "Giày."
Phu nhân Elizabeth liếc xuống với vẻ lo âu trước đôi chân khỏe mạnh đầy nam tính giữa một đống riềm đăng- ten hồng và buột ra một âm thanh như mắc nghẹn. Quay ngoắt người, cô chạy biến ra khỏi phòng khách. Stokes vội vã theo sau cô. Ông nghĩ vẻ lo buồn của cô là vì cái thực tế chắc chắn là không có một đôi giày nữ giới nào hay thậm chí là guốc trong nhà vừa với Đức ông, nhưng khi ông bước vào phòng, còn hơn cả việc tìm thấy cô đang khóc nức nở như ông đã sợ, ông phát hiện ra cô đang cười ở phía sau trường kỷ, cả người cô rung lên với nỗ lực cố giữ im lặng.
"Được rồi," Radcliffe kêu lên, vội vã vào trong phòng khách phía sau họ. "Tôi sẽ đi đôi giày ống của mình. Không một ai sẽ nhìn thấy nó ở dưới váy của tôi."
Khi vai Phu nhân Elizabeth bắt đầu run rẩy thậm chí còn dữ dội hơn trước những lời đó. Stokes ngay lập tức tiến lên trước lấy thân mình che cô đi khi ông quay người đối diện với Radcliffe. Ông chỉ vừa đủ xoay xở để giữ nguyên vẻ trang nghiêm khi ông gật đầu theo cái cách ông hi vọng là sẽ được xem như đồng ý, sau đó rũ xuống vì nhẹ nhõm khi Bá tước Radcliffe vội vã lao ra khỏi phòng để tìm kiếm đôi ủng. Quay lại với cô em gái của nữ chủ nhân của mình, ông nhận ra cô đã hồi phục lại từ việc thiếu đoan trang và đang quyệt nước mắt.
"Anh ấy sẽ bị chú ý ngay tức thì mất thôi," cô thở dài, khiếu hài hước của cô đã biến mất như thể nó chưa bao giờ tồn tại.
"Phải. Nhưng có thể sẽ không bị nhận ra."
"Hi vọng là không."
"Ngài ấy có cơ hội cao hơn so với khi ăn mặc đúng với thân phận của mình," Stokes nghiêm trang nói. "Có lẽ chúng ta chỉ cần thuyết phục ngài ấy quay lưng lại với bất cứ ai ngài ấy trạm chán và đi khom khom xuống một chút để ngài ấy trông không to lớn như thế."
"Phải," cô thở dài, nhóm đứng dậy.
"Tôi sẵn sàng rồi." Radcliffe lại sầm sập lao vào phòng, đôi giày ống ló ra từ phía dưới chiếc váy màu hồng theo mỗi bước đi. "Đi nào, chúng ta đã có đủ thời gian để lãng phí." Tà váy tung bay, anh quay ngoắt người và tiến thẳng ra khỏi phòng.