Editor: Gà
Sau khi Bắc Lộc Bá bị bắt ra khỏi cung Khôi Nguyên, mấy huynh đệ Hạ gia tự cúi đầu uống trà, nghe thê tử mình nói chuyện, ba huynh đệ có thể không mở lời, tuyệt đối không nói nhiều một câu.
Hai người Hạ Uyên và Hạ Kỳ mâu thuẫn, hầu như đã thể hiện ra mặt. Gần đây lão Tứ và Ngụy Văn Quảng phụng mệnh tra vụ án Giang Nam, ai ngờ ra khỏi Kinh thành mới vài ngày, đã bị ám sát, Ngụy Văn Quảng và lão Tứ đều bị thương, ở lại đó nghỉ ngơi, cũng phái ra không ít thái y của Thái Y viện, vào lúc này gắng gượng giữ lại tính mạng, nhưng trên triều đình vẫn còn sóng ngầm mãnh liệt.
Ai sẽ to gan hơn trời ám sát Khâm sai như vậy, người dám làm loại chuyện này, hoặc là loạn đảng, hoặc là người có quyền cao chức trọng. Triều Đại Long đã truyền đời hơn trăm năm, nếu nói không phải loạn đảng phản triều đình, người ám sát kia hẳn là người quyền cao chức trọng rồi, như vậy ai sẽ làm chuyện như vậy?
Trên triều đã có người suy đoán chuyện này có liên quan đến Thụy Vương, nhưng chuyện này đã giao cho Ninh Vương đi thăm dò, lần này Ninh Vương vô cùng nghiêm khắc, không để lộ chút tin tức nào, nhưng hình như Thụy Vương không có phản ứng gì, cho nên mọi người lại cảm thấy lá gan của Thụy Vương sẽ không lớn như vậy, dù sao hành động đó có nghĩa là đối nghịch với hoàng thượng, dù Thụy Vương được sủng ái có phách lối bao nhiêu, thì chắc sẽ không đến mức này đâu.
Trong lòng hoàng hậu hiểu rõ ân oán giữa ba huynh đệ này, thấy đã sắp đến buổi trưa, mới nói: "Hiếm khi ba huynh đệ các ngươi tụ họp cùng nhau, Bổn cung thấy rất vui, dùng bữa cơm cùng ta đi."
Ba cặp phu thê đi theo hoàng hậu đến trước bàn cơm, chỉ chốc lát sau đã có người đưa công chúa và hai đứa trẻ đến. Đứa lớn Hạ Thành chỉ mới bảy tám tuổi, mặc một bộ cẩm bào màu đỏ, trên người còn đeo một cái khóa trường mệnh, trông rất đáng yêu. Đứa nhỏ Hạ Huyên khoảng năm tuổi, đôi mắt rất to, khuôn mặt tươi cười vô cùng dễ thương, hai đứa bé đi cùng nhau, có cảm giác rất giống kim đồng ngọc nữ.
"Bái kiến hoàng nãi nãi, bái kiến chư vị cữu mợ." Hai đứa trẻ quy củ hành lễ, có thể thấy Tấn An công chúa đã nuôi dạy bọn chúng rất khá, ngay cả Khúc Khinh Cư luôn cho rằng mấy đứa bé ồn ào, nhưng giờ lại cảm thấy rất thích.
"Thành nhi Huyên nhi đã lớn vậy rồi." Vệ Thanh Nga cười cho hai đứa bé quà gặp mặt, cười nói với Tấn An công chúa: "Lần trước thấy hai đứa thì Huyên nhi còn chưa biết đi, hôm nay đã là một cô nương hiểu chuyện rồi."
Trên mặt Tấn An công chúa lộ ra nụ cười dịu dàng: "Chỉ là một đứa bé lì lợm thôi, đâu ngoan như muội nói vậy."
Khúc Khinh Cư đã chuẩn bị lễ ra mắt, nghe Tấn An công chúa nói vậy, thì tiếp lời: "Trưởng tỷ đừng chê hai đứa bé, muội thích hai cháu ngoại này lắm đó." Nói xong, ngoắc tay với hai đứa bé nói: "Thành nhi Huyên nhi đến đây để Nhị cữu mẫu nhìn xem nào."
Hạ Thành và Hạ Huyên ngoan ngoãn đi đến trước mặt Khúc Khinh Cư, cẩn thận quan sát vị nhị cữu mẫu này, gương mặt trở nên đỏ bừng, Hạ Huyên cẩn thận lấy tay kéo áo Khúc Khinh Cư: "Chào Nhị cữu mẫu ạ."
"Chào Huyên nhi nhé." Khúc Khinh Cư khom lưng ôm Hạ Huyên đặt trên đầu gối mình, lấy sợi dây chuyền từ tay Mộc Cận rồi đeo lên cổ Huyên nhi: "Đây là quà Nhị cữu mẫu cho con đeo chơi nhé."
Hạ Huyên vùi đầu cầm sợi dây lên nhìn một chút, thì ra là một đóa hoa sen nở rộ, được điêu khắc rất sống động, hơn nữa ngọc thạch trong suốt như băng, rất đẹp, rất thích hợp cho nữ tử đeo.
Tấn An công chúa phát hiện sợi dây này dùng băng chủng ngọc thạch điêu khắc nên, loại ngọc thạch này rất khó tìm, còn xinh đẹp hơn lưu ly, vô cùng trân quý, không ngờ nhị đệ muội tặng đồ tốt như vậy cho hài tử để làm lễ ra mắt.
"Nhị đệ muội, nó chỉ là một đứa bé, đâu cần phải đeo ngọc quý như vậy." Lời này của Tấn An công chúa là nửa khách khí, nửa thật lòng.
"Chúng ta là nữ nhi hoàng gia, đeo cái gì cũng không quý bằng." Khúc Khinh Cư cười sờ đầu Hạ Huyên: "Huyên nhi nhà chúng ta phấn điêu ngọc trác, muội còn sợ ngọc này tục khí không xứng với cô nương nhà chúng ta đấy." Nói xong, lại cầm một khối ngọc bội từ tay Mộc Cận: "Thành nhi, cái này tặng con."
Hạ Thành nhìn Tấn An công chúa một chút, thấy công chúa không ngăn trở, nhận lấy thi lễ nói: "Cám ơn Nhị cữu mẫu." Bé xòe bàn tay ra, là một khối mặc ngọc được tạc thành con dơi, con dơi ngụ ý là phúc khí, rất thích hợp tặng cho trẻ con.
Tấn An công chúa hiểu rõ nhị đệ muội đã tốn tâm tư cho lễ ra mắt này, hai miếng ngọc chạm trổ vô cùng khéo léo, chất ngọc lại rất hiếm, bình thường rất khó tìm, nàng nhìn Hạ Huyên nói: "Huyên Nhi, mau xuống khỏi Nhị cữu mẫu đi con, đừng đè ép Nhị cữu mẫu nữa, qua chỗ mẫu thân rửa tay rồi chuẩn bị dùng bữa."
Hạ Huyên nhảy xuống khỏi đầu gối của Khúc Khinh Cư, cười chạy đến bên cạnh Tấn An công chúa, ngồi xuống, Hạ Thành cũng chậm rãi đi theo ngồi xuống cạnh muội muội, thấy vậy Khúc Khinh Cư cảm khái không thôi, bọn trẻ con hung hăng kiếp trước thật sự nên học tập người ta một ít, chênh lệch này quá lớn rồi.
Vệ Thanh Nga sớm đã gặp hai đứa bé trước đây, dùng lễ nhẹ một chút cũng không có gì, ngược lại trong lòng Tần Bạch Lộ có chút xấu hổ rồi, nàng ta và Khúc Khinh Cư đều là tân nương, lần đầu tiên gặp hai đứa bé, Khúc Khinh Cư tặng lễ trước nàng ta, lễ ra mắt vốn nàng ta đã chuẩn bị tốt cũng có chút không bằng rồi.
Nghĩ rằng Khúc Khinh Cư có thể cố ý để nàng ta khó xử, Tần Bạch Lộ vừa âm thầm ghi nhớ món nợ này với Khúc Khinh Cư, vừa nhắm mắt tặng đồ ra ngoài. Tấn An công chúa vẫn nói cảm ơn như thường, nhưng nàng ta lại cảm thấy, rõ ràng Tấn An công chúa muốn thân cận với Khúc Khinh Cư hơn.
Các cung nữ cầm chậu đồng khăn gấm lau tay nối đuôi vào, Khúc Khinh Cư và Hạ Hành ngồi cùng một chỗ, sau khi rửa tay súc miệng xong, thì lại có không ít cung nữ thái giám nối đuôi vào, từng món chưng xào rán đẹp mắt được bưng lên như nước chảy, ngón tay bưng mâm của các cung nữ trắng nõn, nâng chén dĩa trắng mịn, trông rất đẹp mắt, khiến người ta càng nhìn càng thèm ăn.
Điều này làm nàng nhớ đến tập hồi ký mà vị hoàng đế cuối cùng đã viết, hoàn cảnh bây giờ không khác với tập hồi ký ấy là bao, có lẽ còn sang trọng hơn một chút, dù sao lúc này là thời kỳ cường thịnh của Đại Long.
Thật ra thì quý tộc dùng cơm cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có điều ăn không nói ngủ không nói, khiến Khúc Khinh Cư có chút không quen, kiếp trước nàng vừa ăn cơm vừa bấm điện thoại hoặc sắp xếp lịch trình cho nghệ sĩ, đến nơi này thì như đi dưỡng lão, điện thoại di động máy vi tính gì đều không có, hại nàng cũng chỉ có thể đọc sách tập viết vẽ tranh, vốn có chút hứng thú với đánh cờ, nhưng Hạ Hành đánh với nàng vài ván thì hắn không muốn đánh cùng nữa, cuộc sống càng thêm tịch mịch nhàm chán.
Ăn xong bữa trưa, hoàng hậu cũng không giữ ba huynh đệ này lại, nên ba huynh đệ dẫn thê tử của mình ra khỏi cung Khôi Nguyên.
Vừa ra khỏi cửa chính cung Khôi Nguyên, Hạ Uyên đã dẫn Tần Bạch Lộ tách ra với hai người kia. Hạ Kỳ và Hạ Hành cũng không để ý, đợi khi không thấy được bóng lưng của Hạ Uyên nữa, Hạ Kỳ mới nói: "Sáng nay bên ngoài Kinh thành truyền đến tin tức, thương thế của Tứ đệ đã khá ổn, chỉ có cánh tay có lẽ sẽ bị lưu lại chút tật, đến mùa đông có thể bị đau."
Hạ Hành thở dài, nhìn trời ôm quyền: "May mà ông trời phù hộ, Tứ đệ không xảy ra chuyện gì lớn, nếu không sau này huynh đệ chúng ta chơi đùa sẽ thiếu một người."
"Còn không sao." Giọng Hạ Kỳ tức giận nói: "Kẻ xấu này cũng thật to gan lớn mật, ngay cả hoàng tử, thừa tướng cũng dám ám sát, đây chính là Khâm sai đại diện cho phụ hoàng!"
Khúc Khinh Cư đi ở bên cạnh Hạ Hành thì đuôi lông mày khẽ giật, sau đó sắc mặt khôi phục như thường.
"Đại ca nhất định phải tra ra người chỉ điểm sau lưng, giúp Tứ đệ và Ngụy hữu thừa lấy lại công đạo." Hạ Hành ôm quyền với Hạ Kỳ: "Đại ca vất vả rồi."
"Chuyện này đã có đầu mối." Hạ Kỳ đáp lễ lại: "Vất vả gì chứ, đây là việc ta phải làm."
Hạ Hành nghe vậy, chỉ cười không nói tiếp.
Hạ Kỳ cũng không quản hắn có nói tiếp hay không, ôm quyền nói: "Ca ca ta còn có một số việc cần làm, đi trước một bước." Nói xong, sải bước đi qua một hướng khác, Vệ Thanh Nga khẽ cúi người với Hạ Hành rồi bước nhanh đi theo.
Khúc Khinh Cư và Hạ Hành đáp lễ lại, nhìn bóng lưng của phu thê Ninh Vương, hai người vẫn không nhanh không chậm đi ra khỏi ngoài cung.
"Mấy ngày gần đây hình như mặt mày đại bá khá hồng hào." Khúc Khinh Cư cười như không cười nói: "Trông càng thêm có khí thế hơn thường ngày nhỉ."
Hạ Hành nghe ra lời nói chứa đầy hàm ý của Khúc Khinh Cư, cười nói: "Có thể trước đó vài ngày là ngày Tết, dùng khá nhiều rượu thịt."
Dân chúng bình thường người ta mới trông ngóng đến Tết để được ăn chút thức ăn mặn, hắn ta là người hoàng gia thì lúc nào không được ăn ngon uống kỹ? Khúc Khinh Cư cười ha ha nói: "Vương gia nói rất có lý."
Đợi sau khi hai người lên xe ngựa, Hạ Hành mới nói: "Ngụy Văn Quảng và nhà mẹ của lão thái thái phủ Xương Đức công là nhất mạch, nhưng Ngụy Văn Quảng chỉ là thứ xuất, khi còn bé bị Ngụy gia lạnh nhạt không ít, hôm nay lại có một ít chuyện với Ngụy gia, hiện nay nhất tộc Ngụy thị đang dần dần đi xuống rồi."
Khúc Khinh Cư không ngờ còn có một mối liên hệ như vậy, nàng nghĩ đến tác phong làm việc của lão thái thái phủ Xương Đức công, không thể không thừa nhận Hạ Hành nói vậy có chút đạo lý: "Từ trước đến giờ lão thái thái tương đối lạnh đạm với ta, năm xưa người của Ngụy gia đến phủ, cũng hầu như chỉ nâng đỡ Tam muội và đệ đệ, chắc hẳn khi đó Ngụy gia đã không được rồi."
Hạ Hành biết thật ra vương phi mình là nữ nhân rất thông minh, từ cách nàng đối nhân xử thế thì có thể nhìn ra, nàng là một nữ nhân có thể phân rõ nặng nhẹ, không vì phủ Thụy vương được sủng ái mà hạ thấp thân phận phủ Đoan Vương, không vì trưởng tỷ Tấn An mang theo con trẻ một mình hồi kinh mà có nửa phần khi nhờn. Lúc nên cường thế, nàng chưa từng lùi bước, lúc nên dịu dàng nàng chưa bao giờ tùy hứng, nữ nhân như vậy có lẽ vì đã theo Điền thị, nên mới có thể thông tuệ như thế.
Hiển nhiên ở trong lòng Đoan thân vương, phủ Xương Đức công chính là một đám ngu xuẩn, vương phi nhà hắn chính là đóa sen trắng duy nhất từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
"Sau này phủ chúng ta tặng lễ cho phủ Tường Thanh hầu dày hơn vài phần." Hạ Hành nghiêm túc nói: "Gia phong nhất tộc Điền thị nghiêm cẩn, nàng và bọn họ qua lại với nhau nhiều sẽ không sao."
Loại giọng hàm ẩn vui vẻ này là sao vậy?
Khóe môi Khúc Khinh Cư khẽ giật, gật đầu nói: "Được."
Hạ Hành khẽ cười, sau đó nghiêm túc nói: "Sau này nàng cách người của phủ Ninh Vương ra xa một chút." Hắn biết quan hệ giữa Khúc Khinh Cư và người của phủ Thụy Vương không tốt, nên không cần hắn nhắc nhở nữa.
Khúc Khinh Cư hơi ngẩn ra, im lặng gật đầu.