Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 47: Nhát dao của Hoàng gia

Editor: Gà

Trong chính điện im lặng trong chốc lát, sau đó Khúc Khinh Cư nghe Khánh Đức đế thở dài.

"Đã vậy, trẫm sẽ để con hòa ly với Bắc Lộc Bá, về phần con của con, thì sẽ để con nuôi dưỡng, thường ngày để bọn đệ đệ của con chăm sóc cùng." Dứt lời, Khánh Đức đế nhìn ba huynh đệ Hạ Hành: "Các con có ý kiến gì không?"

Hạ Kỳ và Hạ Uyên bày tỏ không có dị nghị, ngược lại Hạ Hành đứng lên nói: "Phụ hoàng, đợi sau khi hòa ly, một mình trưởng tỷ nuôi hai đứa trẻ, tuy có huynh đệ chúng con chăm sóc, nhưng vẫn có chút khó khăn, không bằng phụ hoàng ban thưởng cho cháu trai và cháu gái một tước vị?"

Khánh Đức đế vốn thấy Hạ Hành đứng dậy thì sắc mặt hơi khó xem, đợi sau khi Hạ Hành nói xong, trên mặt ông lộ ra nụ cười: "Lão Nhị nói đúng, phải vậy. Nếu thế, thì phá lệ phong Thành nhi là Định Trung hầu, Huyên nhi là Như Ý quận chúa, đổi thành họ mẹ, đợi bọn chúng trưởng thành, sẽ phong thưởng."

Đây chính là ban ơn, cháu trai và cháu gái của Hạ Hành không chỉ bỏ họ Tào, còn được tước vị, sau này trong Kinh thành ai dám khinh nhờn bọn chúng không có cha, con này đã mang họ Hoàng gia, thân phận đã hoàn toàn khác.

Tấn An trưởng công chúa không ngờ chuyện này thuận lợi như vậy, nàng đứng dậy lệ nóng doanh tròng bái tạ Hoàng ân của Khánh Đức đế, rồi mịt mờ liếc nhìn Hạ Hành, Khúc Khinh Cư chú ý đến ánh mắt này, biết rõ đối phương đã ghi nhớ thiên đại nhân tình này của Hạ Hành rồi.

Về phần Hạ Kỳ và Hạ Uyên thì không có ý kiến gì, chỉ hơi hận Hạ Hành được nhận phần nhân tình này, dù sao cho dù cháu ngoại đã đổi thành họ Hạ, cũng không ảnh hưởng đến bọn họ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không có quan hệ gì với bọn họ, không bằng theo ý phụ hoàng, thì tốt hơn.

Hoàng hậu vẫn ngồi bên cạnh không nói gì, lúc này sắc mặt cũng có chút biến hóa, mặc dù Tấn An công chúa không phải do bà sinh ra, nhưng đã bên cạnh nuôi dạy nhiều năm, nên có tình mẹ con thâm hậu, Tấn An chịu uất ức, khổ nhất chính là người mẹ như bà, nhưng bà không được hoàng thượng sủng ái, chỉ có thể ngồi thật vững vàng, lúc này nghe hoàng thượng muốn ban thưởng cho hai ngoại tôn, sự lo lắng cuối cùng đối với Tấn An công chúa bỗng không còn nữa.

Mọi chuyện đã xong, Khánh Đức đế đứng lên nói: "Trẫm còn có chuyện quan trọng, phải đi trước, nếu là tiểu tử Tào gia kia, các ngươi không cần khách khí, ngày mai ý chỉ của trẫm sẽ truyền xuống cho hắn."

Ý này là, nam nhân các ngươi tùy tiện khi dễ nữ nhi của trẫm, trẫm sẽ thay các ngươi bảo vệ?

Khúc Khinh Cư yên lặng rơi vài giọt nước mắt cá sấu cho vị Bắc Lộc Bá này, rơi vào tay mấy huynh đệ Hạ gia, vị này không chết cũng bị lột một lớp da.

Sau khi Khánh Đức đế rời đi, hình như không khí trong chính điện dễ thở hơn vài phần, Khúc Khinh Cư lấy một viên mía bỏ vào miệng, sau khi nhai nuốt nước, che miệng phun xác mía vào đĩa sứ tinh tế mà cung nữ đang khom người giơ lên, ăn thêm vài miếng nữa rồi mới lau khô khóe môi, cảm thấy hơi không thoải mái, mía thì nên ăn bằng cách cắn một miếng to rồi nhai mới đã, bây giờ ăn miếng nhỏ như vậy, cảm giác cắn chẳng thích thú gì, nhưng tướng ăn thì dễ nhìn hơn nhiều.

Quả thật Vệ Thanh Nga không thể tin vào ánh mắt của mình, sao Khúc Khinh Cư dám ăn mía trước mặt nhiều người như vậy, không sợ tướng ăn bất nhã à? Nàng ta trơ mắt nhìn Khúc Khinh Cư dứt khoát nhai mấy miếng mía, sau đó mới lau khóe môi, bèn gượng gạo hỏi: "Khẩu vị của đệ muội thật tốt."

Khúc Khinh Cư khẽ cười: "Ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng người ta thoải mái." Nàng đưa khăn đã sử dụng cho Ngọc Trâm sau lưng, nhận lấy khăn tay sạch sẽ Mộc Cận đưa lên: "Đại tẩu có thể thử một chút."

Vệ Thanh Nga cười khan hai cái: "Ta không quá thích những món ăn vặt này."


"Đối với ta mà nói, lúc còn sống, con người nên xem trọng hai từ ăn uống, khiến đại tẩu chê cười rồi." Khúc Khinh Cư cười không thèm để ý.

Hạ Hành nghe thế, cũng chỉ khẽ cười, hiển nhiên không cảm thấy lời này của Khúc Khinh Cư tỏ vẻ vì ăn quá ngon, ngược lại cảm thấy vương phi nhà mình có hai phần thẳng thắn.

Đương nhiên, khi nhìn một người khác thuận mắt thì người đó làm gì cũng tốt.

Hạ Kỳ vừa ngẩng đầu đã thấy nụ cười trên mặt Hạ Hành, hít một hơi, cảm thấy hàm răng hơi buốt.

"Quả thật nhị tẩu rất để ý đến cách ăn mặc của mình." Tần Bạch Lộ cười liếc nhìn Khúc Khinh Cư, y phục của đối phương thật sự rất sang trọng và đẹp mắt.

"Loại mía này ăn rất ngọt và thanh, vào mùa đông ta cũng thích ăn cái này." Tấn An công chúa lấy một viên mía bỏ vào miệng, sau khi nhổ xác ra mới nói: "Xem ra sở thích của tỷ và nhị đệ muội khá giống nhau." Nói xong, còn cười với Khúc Khinh Cư.

Khúc Khinh Cư đáp lại bằng một tiếng cười: "Vậy được, sau này nếu muội phát hiện món nào ngon, có thể mời người dùng với muội."

Tấn An công chúa nghe vậy thì nhìn về phía Hạ Hành, cười trêu nói: "Nhị đệ, đệ không tốt rồi, sao có thể để đệ muội một mình hưởng thụ món ăn ngon?" Nói xong, thì thấy vẻ đỏ ửng trên mặt Khúc Khinh Cư, nhất thời khiến Tấn An công chúa cười thành tiếng.

"Tỷ tỷ lại trêu đùa rồi." Hạ Hành thở dài nói: "Nếu không có người mặt sẽ thành mông khỉ đó."

"Nói bậy nói bậy, trên đời này làm gì có mông khỉ nào xinh đẹp như vậy, dùng từ không đúng rồi, chẳng văn nhã gì cả." Lúc này Hoàng hậu cười cẩn thận nhìn vẻ mặt của Khúc Khinh Cư: "Bổn cung thấy, có vẻ giống đào tiên của Vương Mẫu nương nương hơn." Nói xong, thì bà bỗng cười trước.

Khúc Khinh Cư thẹn thùng, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Hạ Hành, sau đó bắt đầu vùi đầu uống trà.

Hạ Hành bị nàng trừng làm xương có chút mềm, đứng dậy nhìn hai người xin tha, vừa bị giễu cợt một trận, lần nữa khiến hắn hiểu được một đạo lý, thế giới của nữ nhân, nam nhân không thể nói vào.

Hạ Uyên cúi đầu vừa lúc nhìn thấy Khúc Khinh Cư trừng mắt với Hạ Hành, quả thật khá phong tình, hắn ta nhướng mày nhìn Hạ Hành vừa cười khổ vừa xin tha, ánh mắt hắn ta mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

Lúc mọi người cười đùa thì một thái giám đi vào bẩm báo, nói, Bắc Lộc Bá cầu kiến.

Nụ cười trên mặt Tấn An công chúa chợt biến mất, nàng sửa sang lại áo, lạnh lùng bưng chén trà lên.


Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Để hắn lăn đến đây thôi."

Trong chớp nhoáng, Khúc Khinh Cư cảm thấy khuôn cách của Hoàng hậu mười phần ngự tỷ, nàng nghiêng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một nam nhân dáng vẻ vô cùng nho nhã khom người đi vào, chỉ nhìn từ gương mặt, đúng là một nam nhân dễ dàng khiến nữ nhân có ấn tượng tốt. Cho nên, trên thế giới đã đặc biệt phát minh ra một từ ngữ để hình dung loại nam nhân này, đó chính là mặt người dạ thú.

"Tiểu tế (con rể) bái kiến mẫu hậu, bái kiến chư vị đệ đệ."

"Ai là đệ đệ của ngươi, không phải ai cũng có thể gọi Bổn vương là đệ đệ?" Hạ Uyên cười nhạo, lười biếng ngồi tựa vào ghế dựa, dáng vẻ lười nhác: "Đừng dát vàng lên mặt, ngươi không cảm thấy mất mặt, nhưng ta cảm thấy bẩn mắt đấy."

Khúc Khinh Cư yên lặng nuốt ngụm trà xuống, miệng của Hạ Uyên này chính là một cây đao, phía trên cây đao này còn tôi luyện độc.

Bắc Lộc Bá không ngờ mình mới vừa vào đã bị người làm khó dễ, nhưng đối với Vương gia, gã chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

"Dáng vẻ uất ức thế này, cũng dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhìn bẩn mắt của gia." Hạ Kỳ lại sảng khoái bổ một đao.

"Đại ca nói sai rồi, mấy năm trước đệ đệ thấy Bắc Lộc Bá rất có khí phách, có thể miễn cưỡng xứng với trưởng tỷ." Hạ Hành khẽ thổi lá trà trong chén, không nhanh không chậm nói: "Hôm nay mới biết, Bắc Lộc Bá là một cao thủ diễn trò, chỉ sợ diễn viên nổi tiếng trong Kinh thành còn kém hắn nhiều, nếu không sao dám lừa hoàng thất chúng ta nhiều năm như vậy?"

So Bắc Lộc Bá với con hát, Khúc Khinh Cư cảm thấy Hạ Hành đâm một nhát quá hay, uổng công lúc hắn nói câu đầu tiên thì Bắc Lộc Bá còn bày ra ánh mắt hy vọng với hắn.

Thật ra mấy anh trai này đều đâm người không thấy máu – thật cao thủ, Khúc Khinh Cư vội ho một tiếng, nhìn Tấn An công chúa nói: "Trưởng tỷ không cần khổ sở, trong cuộc sống ai mà không gặp một hai loại người ghê tởm chứ, cũng đừng vì mấy thứ này mà để ảnh hưởng đến tâm trạng, làm bẩn mắt." Cảm thấy lúc này, nếu không bổ thêm một đao như vậy, thì có chút không hòa hợp với quần chúng rồi.

Vào lúc này ngay cả Vệ Thanh Nga và Tần Bạch Lộ cũng bắt đầu nhất trí đối ngoại.

"Kỳ thân bất chính, hành vi không kiểm, thật sự không chịu nổi." Tần Bạch Lộ khinh thường dời tầm mắt, nét mặt ghê tởm không muốn nhìn.

Ngược lại lời nói của Vệ Thanh Nga tương đối dịu dàng, mặt nàng ta không chút thay đổi nói: "Bắc Lộc Bá đại nhân làm những chuyện này thì có bao giờ nghĩ đến công chúa và hài tử của ngươi chưa, hôm nay lòng công chúa đã rét lạnh thì mới muốn cứu vãn, ngươi cảm thấy người hoàng gia chúng ta dễ bị bắt nạt vậy sao?"

Thân phận nói chuyện cũng cao hơn Bắc Lộc Bá, mặc dù Bắc Lộc Bá nghe những lời này thì cảm thấy thật bị sỉ nhục, thậm chí sinh lòng oán hận với Tấn An công chúa, nhưng cũng chỉ có thể quỳ gối trong chính điện xin thứ tội.

Tấn An công chúa nhìn nam nhân uất ức trước mắt này, ban đầu ở Kinh châu thì không thấy gã thành tâm hối cãi như vậy, thậm chí còn vì nữ nhân như vậy mà trở mặt với nàng, bây giờ sợ hãi thì bày ra dáng vẻ như thế, sao ban đầu nàng lại xem trọng một nam nhân như vậy?

Hơi chán ghét dời tầm mắt mình, Tấn An công chúa đứng lên nói: "Mẫu hậu, nữ nhi hơi mệt, về hậu điện nghỉ ngơi trước ạ." Nói xong, không nhìn Bắc Lộc Bá nữa, vịn tay cung nữ xoay người rời khỏi chính điện.

Trái tim Bắc Lộc Bá chợt lạnh, biết chuyện này không thể chữa lành rồi, không thể làm gì khác hơn đành nặng nề dập đầu với Hoàng hậu, nói mình hối hận như thế nào, muốn cải tà quy chính ra sao, lại nói công chúa tốt bao nhiêu, gã nhớ đến tình cảm trước kia của hai người.

"Bổn cung cảm thấy lão Nhị nói không đúng, Bắc Lộc Bá này không phải giống diễn viên nổi tiếng gì, hắn là người kể chuyện xưa trong quán trà, nhìn đi, người không biết còn nghĩ rằng hoàng gia chúng ta chuyện bé xé ra to đấy." Hoàng hậu cười lạnh: "Ngươi không cần dập đầu, đừng để máu dính ở cung Khôi Nguyên của ta. Mau cút ra ngoài đi, Bổn cung càng nhìn càng thấy phiền lòng."

Không có một người mẫu thân nào có thể có sắc mặt tốt với con rể lạc lối, Hoàng hậu thế này đã xem như kiềm chế quá tốt rồi, nếu ở nhà người thường, chỉ sợ Bắc Lộc Bá sớm đã bị đánh cho mẹ gã cũng nhận không ra.

Khúc Khinh Cư nhìn Bắc Lộc Bá bị thái giám mạnh mẽ kéo ra ngoài, trào phúng: "Thật may là cháu trai và cháu gái không thấy dáng vẻ này của hắn."

Hạ Hành nghe được câu này, nghĩ đến hai đứa trẻ vẫn chưa được mười tuổi, thở dài: "Hòa ly cũng tốt, dù sao vẫn tốt hơn có phụ thân thế này." Không hiểu sao hắn chợt nghĩ đến phủ Xương Đức công, chân mày bỗng nhíu lại.