The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 17

Ở một mình không còn làm anh dịu đi được nữa.

Anh ngắm làn nước đang chảy men theo hẻm núi, đôi ủng của anh lấm lem bùn đất, nước từ con suối bắn tóe lên làm mép váy ướt đẫm.

Trước đây trong đời, câu cá ở hẻm Abernathy với chẳng gì khác ngoài gió, bầu trời và mây nước vẫn đã là một việc lý tưởng đối với anh. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy kiệt sức và trống rỗng.

Anh không hoàn toàn đơn độc. Già Geordie đang câu cá trên một mỏm đá không xa chỗ anh. Cần câu lặng lẽ đung đưa trong bàn tay đã bị phong hoá của ông. Hồi xửa hồi xưa Geordie đã từng là cánh tay đắc lực của cha Ian, nhưng rồi ông nghỉ hưu và sống ở một nơi cách biệt trên đỉnh núi, cách xa những nơi khác nhiều dặm đường. Ngôi nhà của ông bé xíu và đổ nát. Geordie quá khó gần đến nỗi chẳng thể thuê được ai đó giúp ông sửa lại chỗ ở.

Không lâu sau khi Ian được thả ra khỏi trại tâm thần, anh tình cờ tìm thấy nơi trú ẩn của Geordie. Lần quay trở lại xã hội lần này, Ian rất dễ kích động và luôn bồn chồn, hay mất bình tĩnh do sự chăm sóc quá kỹ của gia đình và những người hầu. Anh bỏ đi và lang thang một mình ở những vùng hoang vu, cuối cùng dừng chân trước cửa ngôi nhà bằng đá màu xám với cái bụng đói meo và đôi chân sưng phồng. Geordie đã lặng lẽ mở cửa, xoa dịu cơn khát của Ian bằng nước và rượu whiskey và cho anh ở lại đó.

Geordie, một người đàn ông lầm lì từng dậy cậu bé Ian câu cá, đã không hỏi bất kỳ câu nào. Ian giúp Geordie sửa lại mái nhà đã bong tróc và Geordie nấu cho anh ăn và dành cho anh một góc để ngủ. Ian đã ở đó cho đến khi anh cảm thấy có nhiều khả năng đối mặt với thế giới hơn, rồi sau đó quay trở về nhà.

Đến nơi này đã trở thành thói quen của Ian khi mọi việc trở nên quá áp lực đối với anh. Anh giúp Geordie sửa lại những thứ cần thiết và Geordie sẽ an ủi Ian bằng sự im lặng.

Ian đã đến đây từ lúc sáng sớm. Anh cởi áo và bắt đầu trát vữa phía trong ngôi nhà của Geordie để gió không xuyên qua khi mùa đông tới. Geordie, giờ đây đã quá yếu để có thể làm việc, chỉ ngồi hút thuốc bằng chiếc tẩu của mình và như thường lệ, không nói lời nào.

Sau khi Ian xong việc, anh và Geordie đặt cần câu lên vai và lặng lẽ đi đến hẻm Abernathy.

Beth sẽ thích nơi này.

Ian bỗng nảy ra suy nghĩ đó. Nhưng đó là sự thật. Cô sẽ thích những con suối róc rách chảy, thích vẻ đẹp của cây thạch nam giữa những khe đá và mùi hương ngọt ngào của không khí. Cô sẽ mỉm cười và nói rằng cô đã biết tại sao Ian lại đến nơi này, và rồi chắc cô sẽ nói giỡn một câu mà Ian không hiểu.

Ian liếc nhìn Geordie. Người đàn ông già mặc chiếc váy xác xơ đang ngồi trên một tảng đá. Ông lơ đãng cầm chiếc cần câu cá trong tay và răng cắn chiếc tẩu quen thuộc. “Cháu đã cưới vợ,” Ian nói với ông.

Geordie không thể hiện thái độ gì. Ông lấy tẩu thuốc ra và nói. “Thế à.” Và lại nhét tẩu thuốc vào miệng. “Vâng.” Ian câu cá trong yên lặng thêm một lúc. “Cô ấy là một cô gái xinh đẹp.”

Geordie lẩm bẩm. Ông hướng sự chú ý trở lại với chiếc cần câu, cuộc đối thoại đứt quãng. Tuy vậy Ian chắc rằng Geordie có hứng thú với chuyện này. Ông đã thực sự lên tiếng. Ian câu cá thêm một lúc lâu nữa nhưng anh nhận ra rằng những âm thanh vang ra từ trong hẻm núi và việc bình tĩnh câu cá không làm tâm hồn anh thanh thản như thường lệ. Anh luôn hồi tưởng lại cảnh giữa anh và Beth, chính nó đã chấm dứt vụ lộn xộn của anh với khẩu súng. Sau đó anh đã lên giường cùng cô trong sự lãng quên thật ngọt ngào nhưng khi tỉnh dậy, anh vẫn cảm thấy phiền muộn.

Cô biết những vệt đen trong tâm hồn anh và bóng đêm trong đôi mắt anh. Anh nhớ lại cách cô nhìn chằm chằm vào anh với sự thích thú đến ngây thơ vào cái đêm anh gặp cô ở nhà hát. Anh biết cô sẽ không bao giờ nhìn anh như vậy nữa. Mọi thứ đã thay đổi. Tên Fellows chết tiệt. Buổi chiều chuyển sang buổi tối, dù cho mặt trời mùa hè ở vùng Highland vẫn đứng bóng. Beth chắc đang chuẩn bị ăn tối, nhưng do cô là người nhạy cảm, cô sẽ dùng bữa một mình trong phòng riêng. Cái nhìn của Hart trên bàn ăn có thể phá hỏng mọi cảm giác ngon miệng.

Ian hình dung cô đang ngồi bên bàn trang điểm, chải mái tóc dài óng mượt. Anh yêu thích những khi nó đổ dài như vải sa-tanh, giống như dải lụa ấm áp trên tay anh.

Anh muốn cô dựa vào anh ngủ, cảm nhận hơi ấm ẩm ướt của cơ thể cô dọc theo người anh.

Không khí mùa hè sẽ tràn qua cửa sổ và anh sẽ hít hà để tận hưởng mùi hương của nó và cả của cô nữa.

Anh nhấc cần câu cá lên. “Cháu sẽ về nhà.” Geordie gần như khẽ gật đầu.

“Trở lại với quý cô đó,” ông nói qua chiếc tẩu.

“Vâng.” Ian cười toe toét với ông, nhặt lại dụng cụ của mình và sải bước ra khỏi hẻm núi.

******

“Ông ấy đến rồi,” Katie thì thào. “Đang trong phòng khách.” Beth đứng lên, nhìn vào gương, vuốt lại lọn tóc và ra khỏi phòng ngủ. “Đừng đi theo tôi.”

“Hãy giữ em tránh xa người đàn ông đó.” Katie ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng ngủ của Beth tại ngôi nhà ở Belgrave Square. “Em sẽ ngồi đợi.”

Beth đi vội vã ra ngoài, bàn tay túm lấy váy để nó không kêu sột soạt. Cầu thang và hành lang sáng rực, Beth kiên quyết bảo người hầu của bà Barrington rằng cô muốn nhìn rõ đường khi lên xuống cầu thang. Người quản gia già đã cười khúc khích, rồi pha trò nhưng rõ ràng là đã làm theo.

Thám tử Fellows quay người lại khi cô bước vào phòng khách. Beth nghĩ lại xem cô đã gặp anh ta lần đầu tiên trong phòng khách của Isabella ở Pari như thế nào, sự xúc động và kinh ngạc của cô khi Fellows kể hết cho cô nghe về Ian Mackenzie. Cô quyết định thực hiện cuộc phỏng vấn này với thái độ điềm tĩnh hơn. Fellows nhìn giống y như trong lần gặp đầu tiên của họ. Bộ vét của anh ta may bằng chất liệu sẫm màu rẻ tiền nhưng được giữ gìn cẩn thận, mái tóc dầy chải ra sau trán, bộ râu cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt vàng chiếu vào Beth với sự dữ dội có thể sánh với đôi mắt của Hart.

“Phu nhân Ackerley.”

“Cuộc hôn nhân của tôi là hợp pháp,” Beth quả quyết nói, đóng sập cửa lại. “Do vậy tôi không còn là phu nhân Ackerley. Quý bà Ian Mackenzie đối với tôi nghe có vẻ lạ lẫm nhưng ngài có thể gọi tôi là ‘thưa bà’ nếu ngài muốn.”

Fellows cười gượng gạo với cô. “Vẫn là một người bảo hộ đầy dữ tợn. Tại sao cô lại gửi lời nhắn cho tôi?”

Beth nhướn lông mày. “Tôi có thể lớn lên ở một nơi cặn bã nhưng dường như tôi đã học được những cách cư xử tốt hơn là ngài, ngài Fellows. Chúng ta ngồi xuống chứ?”

Fellows ngỏ ý chờ cô ngồi xuống rồi mới tự mình ngồi trên mép chiếc ghế có tay kiểu Belter ở một tư thế không dễ chịu lắm. Đồ nội thất trong phòng khách có tông màu lông ngựa của bà Barrington trông khá gớm ghiếc và thiếu thoải mái, và Beth cảm thấy hơi hân hoan vui sướng khi nhìn Fellows nhấp nhổm trên bề mặt cứng đơ của chiếc ghế.

“Bỏ cuộc đi, ngài thám tử; những chiếc ghế này không thể thay đổi. Nếu như ngài không muốn tôi gọi trà thì tôi sẽ bắt đầu luôn.” Cô nghiêng người về phía trước. “Tôi muốn ngài kể cho tôi mọi điều mà ngài biết về vụ giết người ở căn nhà High Holborn năm năm trước đây. Hãy bắt đầu từ đầu và đừng bỏ xót điều gì.”

Fellows nhìn đầy ngạc nhiên. “Cô có bổn phận phải kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”

“Ồ, tôi không biết chuyện gì cả, đúng không? Nếu ngài giải thích chuyện đó cho tôi, có lẽ tôi có thể chia sẻ những điều tôi nghe được. Nhưng ngài phải nói trước.”

Hắn nhìn chằm chằm vào cô một lúc và rồi một khoé miệng nhếch lên. “Cô quả là một nhà đám phán cứng rắn, phu nhân Ackerley - tha thứ cho tôi - Quý bà Ian - những tên nhà Mackenzie suy đồi không biết cái gì đã xảy ra giữa bọn họ hay sao?”

“Tôi nhận thấy những người họ Mackenzie suy đồi thực sự là những người lịch sự. Họ chăm sóc tận tình những người khác; đối xử rất tốt với tôi và yêu quý những con chó.”

Fellows trông không mảy may xúc động. “Cô có chắc cô muốn nghe chuyện này không? Một số chi tiết rất khinh khủng.”

“Hãy cứ tàn nhẫn đi, ngài thám tử.”

Thám tử Fellows quả thực có một đôi mắt tàn nhẫn. “Được thôi. Năm năm trước đây, vào một ngày tôi nhận lệnh điều tra một vụ án tại một ngôi nhà riêng ở High Holborn. Theo các nhân viên điều tra, một phụ nữ trẻ, tên là Sally Tate đã bị đâm năm nhát dao vào tim. Người cô ta loang đầy máu, và máu của cô ta còn được bôi lên những bức tường xung quanh.

Anh cố gắng chùi nó lên trên tường và lên cả giường... Beth nhắm mắt lại, cố gắng quên đi giọng nói gay gắt của Ian khi các câu chữ tuôn ra.

Fellows nói tiếp. “Phải mất một lúc mới tra được từ bà Palmer, chủ nhân ngôi nhà, tên những quý ông đã đến đấy chơi tối hôm trước. Cô có biết nơi đó thuộc sở hữu của Hart Mackenzie không? Anh ta mua nó cho bà Palmer ở, một ả gái điếm nổi tiếng mà anh ta gian díu như là tình nhân. Anh ta đã bán cho bà ta ngôi nhà khi sự nghiệp chính trị của anh ta bắt đầu thăng tiến.”

“Tôi đoán ngài đã phát hiện ra ai đã ở đó?”

“Ồ, đúng vậy. Có năm quý ông có mặt tại phòng khách của bà Palmer vào đêm trước đó. Hart Mackenzie và Ian. Một quý ông tên là Stephenson - Hart đưa đến để lôi kéo anh ta theo phe ủng hộ Hart trong một vài thương vụ làm ăn. Đại tá Harrison, là khách quen của bà Palmer, những cô gái trẻ của bà ta và bạn ông ta, thiếu tá Harrison. Họ dường như đều có việc phải rời đi trước khi vụ giết người xảy ra, quả thật quá dễ dàng cho họ thoát tội. Tôi đã có thể phỏng vấn từng người vào sáng hôm sau ngoại trừ Ian Mackenzie, kẻ đã được anh trai Hart của anh ta đưa vội về Scotland.”

Beth vuốt phẳng váy. “Ngài gọi tên của họ thật là thân mật, ngài thám tử. Ngài nên gọi Ian và Hart là ‘ngài’ và ‘đức ngài.”

Fellows nhìn cô không chút đồng tình. “Tôi nghĩ đến nhà Mackenzie còn thường xuyên hơn tôi nghĩ về gia đình của mình.”

“Tôi tự hỏi tại sao lại vậy?”

Mặt hắn ta chuyển sang màu đỏ. “Bởi vì họ là những kẻ rất nguy hại cho xã hội, đây chính là lý do. Những kẻ giàu có tiêu tiền cho đám đàn bà, quần áo và những con ngựa; không có một ngày làm việc thực sự. Bọn họ thật vô dụng. Tôi ngạc nhiên khi thấy cô bắt đầu nhiễm tính bọn người đó, cô là người hiểu rõ thế nào là làm việc thật sự. Họ chẳng biết gì về điều đó.”

Lời của hắn ta nghe thật cay đắng. Beth nhìn thẳng vào hắn. Fellows đỏ mặt và cố gắng kiềm chế bản thân.

“Được rồi,” cô nói. “Ngài đã phỏng vấn toàn bộ các quý ông đó ngoại trừ Ian. Tại sao ngài không nghi ngờ họ?”

“Họ là người đáng kính trọng,” Fellows nói.

“Viếng thăm nhà thổ là đáng kính trọng ư?”, bà quả phụ của một giáo chức hỏi lại với đôi mày nhướn cao.

“Họ đều độc thân. Không có những bà vợ với trái tim tan nát đợi ở nhà. Ông Stephenson và hai sỹ quan bàng hoàng khi nghe tin về vụ giết người và có thể giải thích thoả đáng nguyên nhân họ ra về. Không ai trong số họ đến gần Sally Tate và họ rời khỏi ngôi nhà sau nửa đêm. Theo như lời bác sỹ, Sally Tate bị giết khoảng năm giờ sáng. Họ để Hart và Ian Mackenzie ở lại. À vâng, ý tôi là đức ngài và ngài đấy.”

“Và người hầu của Ian thề rằng Ian đã trở về nhà vào lúc hai giờ,” Beth nói, nhớ rằng đó là điều Fellows đã nói với cô trước đây.

“Nhưng họ nói dối.” Fellows ngồi nhích dần lên trên. “Khi tôi xâu chuỗi tất cả những mẩu chuyện của họ lại thì sự việc là: Hart Mackenzie đã đưa bạn anh ta là Stephenson và em trai Ian đến giải trí vào buổi tối cùng bọn gái điếm cao cấp. Trong phòng khách, khoảng mười giờ, bốn người đàn ông - Hart, Stephenson, Thompkins, và Harrison - bắt đầu chơi bài whist. Ian từ chối không chơi và ngồi đọc báo. Theo lời Major Thompkins, Sally Tate ngồi cạnh Ian và bắt đầu nói chuyện với anh ta. Họ trò chuyện huyên thuyên trong khoảng mười lăm phút rồi sau đó cô ta thuyết phục anh ta cùng mình lên tầng.”

“Ian trò chuyện mười lăm phút ư?”

Fellows mỉm cười yếu ớt. “Tôi hình dung chủ yếu là Sally nói.”

Beth yên lặng. Trong lòng cô cảm thấy như thiêu đốt khi nghĩ đến việc Ian dẫn một phụ nữ khác lên gường. Mặc dù cô đã tự nhắc bản thân rằng cô không muốn biết Ian sau đấy làm gì. Anh không có nghĩa vụ gì với cô vào thời điểm đó. Tuy nhiên sự ghen tuông đâu cần biết đến lý lẽ. Cô buộc bản thân phải bỏ qua những điều Fellows đã kể. Sally đã nói chuyện với Ian trong mười lăm phút nhưng cô ấy không thể dụ dỗ anh lên tầng vào lúc đó. Beth biết điều đó nhờ kinh nghiệm của cô rằng việc thuyết phục Ian Mackenzie làm bất kỳ điều gì anh không muốn là bất khả thi. Anh sẽ quyết định ngay từ ban đầu việc anh có muốn lên giường với Sally hay không, và lập tức lên tầng với người phụ nữ đó hoặc không bao giờ. Do vậy, nếu Sally không phải đang thuyết phục anh, thì họ đã nói chuyện gì?

Beth hít lấy hơi. “Và sau đó?”

“Bốn quý ông còn tại tiếp tục chơi bài ở dưới tầng. Không ai lên trên gác, theo lời kể của đám phụ nữ, các quý ông và những người hầu. Chỉ có Ian và Sally Tate.”

“Và sau nửa đêm tất cả mọi người đều ra về đúng không?”

“Stephenson, Harrison, và Thompkins nói chuyện rất hợp nhau đến nỗi họ quyết định dừng chơi để đến nhà Harrison. Theo những điều họ kể lại, Hart đi cùng họ nhưng gần như ngay lập tức quay trở lại, nói rằng anh ta muốn đợi em trai.”

“Và anh ta đã làm thế?”

“Theo bà Palmer, Hart đã quay trở lại một mình để đợi Ian. Ian đi xuống tầng lúc hai giờ và hai anh em họ đi về cùng nhau.” Fellows mỉm cười. “Nhưng lúc này chúng ta có một lỗ hổng. Một trong những cô hầu khẳng định chắc chắn rằng Hart đã lên tầng, nhưng sau đó chỉ có một mình anh ta lao xuống. Khi bị ép buộc, người hầu trở lên lúng túng và không thể thề thốt bất kỳ điều gì. Nhưng về sau, khi bà Palmer xoay sở gặp cô gái đó một mình, cô người hầu đã thay đổi câu chuyện và nói rằng Hart và Ian đã thực sự rời đi cùng nhau.”

Beth cắn chặt môi, Fellows không phải kẻ ngu ngốc, và lời giải thích của cô hầu thật đáng ngờ. “Ian đã nói gì?”

“Tôi chỉ có cơ hội phỏng vấn người chồng tuyệt vời của cô sau đó hai tuần. Vào lúc đó, anh ta chẳng thế nhớ điều gì.” Tim Beth bỗng nhiên hơi nhói đau. Ian nhớ mọi thứ.

“Chính xác là,” Fellows nói. “Tôi nghĩ tôi đủ điều kiện để bắt giữ anh ta nhưng đột nhiên, ông cảnh sát trưởng của tôi đã rút tôi ra khỏi vụ án và lấy hết những bản ghi chú của tôi. Cảnh sát trưởng tuyên bố một gã lang thang qua đường đã giết Sally và ông ta đã giả mạo chứng cứ để chứng minh điều đó. Vụ án bị ỉm đi và đóng lại.

Beth nỗ lực tập trung suy nghĩ. “Chuyện gì đã xảy ra khi Sally được tìm thấy?”

Fellows ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ đầy thất vọng. “Tôi đã được kể lại rằng một người hầu phát hiện ra cô ta và hét lên. Mọi người chạy đến và bà Palmer báo tin cho cảnh sát.” Fellows dừng lại, dành cho Beth một cái nhìn chua cay. “Tôi tin rằng điều thực sự đã xảy ra đó là Ian đã bị bắt gặp trong phòng với Sally. Sally đã chết. Nhưng những mụ đàn bà trong ngôi nhà đó đều trung thành với tiền, với Hart Mackenzie. Do vậy họ đã nhắn cho Hart, Hart lau rửa cho Ian và đưa anh ta thoát khỏi chỗ đó. Sau đó họ mới hét lên gọi cảnh sát. Vào lúc mà cảnh sát đến, Ian đã trên tàu đi tới Scotland và những người hầu được ra lệnh phải thề lên thề xuống rằng anh ta đã ngủ ở nhà.”

Chết tiệt. Beth biết điều đó xảy ra đúng như Fellows nói. Ian đã bị giấu đi bởi vì anh không biết nói dối. Anh sẽ nói thật cho Fellows từng từ và sẽ bị bắt, có lẽ còn bị treo cổ vì một tội giết người mà anh không phạm phải.

Khi đó Beth có lẽ sẽ không bao giờ gặp được Ian, không bao giờ nhìn thấy đôi mắt vàng ấm áp với cái nhìn lấp lánh, không bao giờ được hôn lên môi anh, không được nghe tiếng anh thì thầm gọi tên cô trong đêm. Cuộc sống của cô sẽ trống rỗng và nhạt nhẽo, và cô sẽ chẳng biết tại sao lại như vậy.

“Ngài là một kẻ ngu xuẩn, ngài thám tử,” cô dữ dội nói.

Hắn ta quắc mắt. “Một quý cô đứng đắn không dùng những từ ngữ như vậy, phu nhân Ackerley.”

“Lo lắng cho những quý cô đứng đắn ư. Ngài nhai đi nhai lại chuyện nguồn gốc của tôi, vì vậy ngài sẽ phải hứng chịu chúng. Ngài là một kẻ ngu xuẩn. Ngài đã quá tập trung vào Ian do vậy ngài đã để tên sát nhân thật sự chạy thoát. Tên sát nhân có thể là một trong ba quý ông kia hoặc bà Palmer. Hart có thể đã xui Ian nói dối, nhưng Ian không thể. Anh ấy nhìn thế giới không giống như phần lớn chúng ta, không biết rằng mọi người sẽ không bao giờ kể sự thật nếu họ có thể tránh điều ấy. Anh ấy nghĩ tất cả chúng ta đều điên rồ, và anh ấy đã đúng.”

Fellows khịt mũi. “Ian Mackenzie sẽ nói bất cứ cái gì mà Đức ngài chết tiệt của anh ta bảo anh ta phải nói, và cô biết điều đó. Cả nói dối lẫn không nói dối.”

“Ngài không hiểu rõ về nhà Mackenzie như ngài nghĩ. Ian không tuân lệnh Hart. Anh ấy làm điều anh ấy muốn.” Giờ đây cô đã hiểu điều này. “Ian giúp Hart bởi vì anh ấy biết ơn Hart đã giải thoát anh ấy khỏi cái trại tâm thần kinh khủng đó.”

“Và sẽ liếm gót giầy của Hart trong suốt phần đời còn lại của anh ta,” Fellows ngắt lời. “Cô đã bị lừa rồi, quý cô của tôi. Họ sử dụng cô giống như họ sử dụng những người khác. Tại sao cô nghĩ những cuộc hôn nhân nhà Mackenzie đều thất bại? Bởi vì những người vợ hoài nghi cuối cùng đã nhận ra rằng họ bị nghiền nát và bị vứt bỏ bởi những cỗ máy vô cảm. Đó là Hart và gia đình anh ta.”

“Ngài đã nói rằng vợ Hart chết khi đang cố sinh con của anh ta,” Beth nói, đứng lên để đối mặt với hắn ta. “Cô ấy làm sao mà cố tình làm chuyện đó được.”

“Người phụ nữ đó khiếp sợ anh ta và theo tất cả những tin đồn thì cả hai hiếm khi nói chuyện với nhau. Đức ngài đó đã thực sự nhẹ nhõm khi cô ta qua đời.”

“Thật là độc ác, ngài thám tử.”

“Nhưng đó là sự thật. Hart cần một người vợ tháo vát cho sự nghiệp chính trị của mình. Anh ta không quan tâm nếu anh ta không bao giờ nói chuyện với cô ta, miễn là cô ta làm chủ các sự kiện xã hội và cho anh ta một người thừa kế. Mọi thứ chứng minh là cô ta đã không thể làm được. Cô ta tốt hơn là nên chết đi.”

“Nói ra một điều như vậy thật là tàn ác.”

“Tha cho tôi cái bài phát biểu ‘ồ, họ bị hiểu nhầm quá nhiều rồi’. Nhà Mackenzie là những kẻ máu lạnh, những tên khốn tàn nhẫn và cô càng nhận ra điều này sớm thì càng tốt hơn cho cô.”

Beth run lên vì giận dữ. “Tôi nghĩ ngài đã xong chuyện ở đây rồi đó. Xin ngài hãy về đi.”

“Tôi nói cho cô việc này chỉ để tốt cho cô thôi, phu nhân Ackeley.”

“Không, ngài kể điều đó cho tôi chỉ để tôi sẽ giúp ngài làm tổn thương họ.”

Fellows dừng lại. “Cô nói đúng. Họ còn đáng bị tổn thương hơn thế nữa cơ. Họ phải bị huỷ hoại.”

Beth bắt gặp cái nhìn dữ tợn của hắn ta. Sau những cuộc tranh luận tay đôi với Hart Mackenzie, thám tử Fellows chẳng thể làm cô sợ hãi. “Tại sao?”

Fellows mở miệng định trả lời, nhưng đột nhiên lại ngậm chặt mồm. Mặt hắn ta đỏ gay gắt và bộ râu rung lên. “Cô không phải là một quý cô dễ bị đe doạ,” hắn nói. “Và tôi thấy rằng cô sẽ không để tâm đến lời tôi nói. Nhưng cô sẽ chết vì họ. Cô nhớ lấy lời của tôi.” Hắn ta nhìn thẳng vào cô thật lâu rồi quay đi. “Chúc một ngày tốt lành, phu nhân Ackerley.” Hắn đi đến cửa và giật mạnh cánh cửa, và Beth nghe tiếng cánh cửa đóng sầm sau lưng hắn ta. Cô ngồi sụp xuống chiếc ghế đặt trước cửa sổ, ngắm nhìn những đám sương mù vởn vơ của London khi gã thám tử bước xa dần. Cô ngồi bất động, để tất cả những lời hắn ta nói lắng xuống.

“Thưa cô?” Katie ngó đầu nhìn xung quanh phòng khách.

“Bây giờ đã an toàn để ra chưa ạ?”

“Anh ta đi rồi nếu đó là điều em hỏi.” Beth đứng lên, cảm thấy kiệt sức. “Lấy khăn choàng cho tôi, Katie, chúng ta sẽ ra ngoài.” Qua cửa sổ, trời đã tối và mờ sương, Katie nhìn ra ngoài đầy vẻ khinh khỉnh.

“Bây giờ ư? Đi đâu ạ?”

“Tới khu East End.”

Katie chớp mắt. “Cô muốn đến cái nơi địa ngục đó làm gì? Nhớ lại những điều vui vẻ của quá khứ ư?”

“Không,” Beth trả lời “Để đi tìm vài câu trả lời.”

******

“Đi rồi?” Ian ngẩng mái đầu ướt sũng và nhìn chằm chằm Curry đầy hoài nghi. “Đi đâu?”

“Đi London, thưa ngài.” Curry lùi một bước cách xa Ian khi anh đang đứng cạnh chậu rửa mặt. Cậu ta đã có kinh nghiệm nên tránh xa anh bất kỳ khi nào anh nghe phải tin xấu. Ian đứng thẳng dậy, nước chảy nhỏ giọt từ mái tóc ướt xuống vòm ngực để trần của anh. Anh đang cọ rửa hết lớp vữa mang về từ ngôi nhà của Geordie cũng như bùn đất sau chuyến đi câu cá khi anh hỏi Curry rằng Beth đang ở đâu.

Anh mong chờ Curry sẽ nói với anh rằng cô đang đi dạo trong vườn, khám phá ngôi nhà hoặc tiếp tục các bài học với Cameron. Không, ừm, chuyện là, thưa ngài. Cô ấy đã đi rồi,

“London?” Ian gặng hỏi. “Tại sao?”

Curry nhún vai. “Không rõ ạ. Có lẽ đi mua sắm?”

“Vì cái quái gì mà cô ấy cần đi cả một chặng đường như vậy đến London chỉ để mua sắm? Tại sao cậu không ngăn cô ấy lại?”

“Tôi không thể ngăn cô ấy, đúng không ạ? Cô ấy có quyết định của riêng mình với tư cách là một quý cô.”

“Tên ngốc khốn khiếp.”

“Ngài hy vọng tôi có thể làm gì?” Curry the thé kêu lên khi cậu ta đập một chiếc khăn tắm khô lên ngực Ian. Xích cô ấy trong ngục ư?”

“Đúng vậy.”

“Cô ấy nói cô ấy sẽ trở lại, thưa ngài...”

Ian cắt lời cậu ta. “Cô ấy sẽ không trở lại, đồ ngốc. Cô ấy đã bỏ đi và cậu đã để cô ấy đi.”

“Ơ kìa, thưa ngài...”

Ian không nghe gì nữa. Sự trống rỗng ùa vào ngực anh cho đến khi nó lấp đầy cơ thể. Beth đã bỏ đi, và sự trống rỗng đó chưa bao giờ lại đau đớn đến thế.

Curry nhảy lên tránh ra xa khi Ian gạt toàn bộ mọi thứ trên bàn trang điểm khiến mọi đồ dùng vệ sinh và đồ trang trí rơi xuống sàn. Sự đau nhói trong ngực anh dường như không thể chịu được. Nó kết hợp cùng với nhịp đập thình thình hai bên thái dương anh, chứng đau nửa đầu chưa bao giờ biến mất hoàn toàn. Anh dùng nắm tay đấm vào chiếc bàn tan đầy mảnh vỡ vụn, những mảnh vỡ đó làm tay anh nhuộm máu. Beth đã từng thoáng nhìn thấy anh trong tình trạng tồi tệ nhất - anh có thể trách cô vì đã bỏ đi ư? Anh nhìn những giọt máu đỏ tươi trên ngón tay, nhớ đến máu của Sally Tate cũng từng vương vãi trên đó, nhớ đến sự kinh hoàng khi nhìn thấy cơ thể cô ta bị phá huỷ. Tâm trí của anh nhanh chóng đặt Beth thay thế chỗ của Sally, đôi mắt đẹp của Beth vô hồn, lưỡi dao găm trong ngực.

Nó có thể lại xảy ra. Ian hít một hơi thở bỏng rát khi sự khiếp sợ thay thế cho cơn giận dữ. Anh đã kéo Beth vào cuộc sống của anh, đã để cô tiếp xúc với gã thám tử Fellows, và khiến cô dễ bị tổn thương giống như là Lily Martin.

Anh gạt bàn tay muốn giúp đỡ của Curry ra và lao nhanh lướt qua cả Cameron, người vừa đến để xem chuyện gì đã xảy ra, và phóng ra khỏi cửa.

“Ian, em đi đâu đấy?” Cameron hỏi, đuổi kịp anh ở dưới cầu thang.

“London. Đừng kể với Hart hay cố ngăn cản em, không thì em sẽ đánh anh đấy.”

Cameron bước song song với anh. “Anh sẽ đi với em.” Được thôi, Ian biết rằng Cameron chỉ đơn giản muốn trông chừng anh nhưng Cameron sẽ có ích. Anh ấy biết cách đánh nhau và chẳng sợ cái gì cả. Ian gật đầu ngắn gọn với anh trai. “Ngoài ra,” Cameron nói tiếp. “Curry nói Daniel đã đi cùng với cô ấy và anh chắc rằng nó sẽ làm cuộc sống của cô ấy khốn khổ.” Ian không nói gì. Anh tóm lấy chiếc áo sơ mi Curry đưa cho anh và lao ra khỏi khu nhà để đi về phía chuồng ngựa, Cameron theo sát anh.