Beth nằm dưới bóng của tấm màn che, mái tóc sẫm rối tung của cô xoã ra trên gối. Cái nhìn của Ian trượt theo những lọn tóc của cô, những sợi tóc màu nâu, mềm như lụa nằm chéo trên nền vải. Sáu lọn nằm thẳng, bảy lọn bắt chéo nhau tạo thành những góc kỳ lạ và thêm ba lọn khác rơi xuống phần thân áo trên của chiếc váy màu xanh xám cô đang mặc. Anh thích tạo hình ấy và nhìn ngắm chúng thật lâu. Vạt váy cuộn lên để lộ bắp chân trần của cô, giờ hơi có chút cơ bắp nhờ những bài học cưỡi ngựa. Anh cúi xuống và chạm vào làn da đó, giật mình khi anh phát hiện chúng ẩm ướt và lạnh ngắt.
“Beth, em ốm à?”
Lông mi Beth khẽ hấp háy nhưng cô không nhìn anh. “Không.”
Ian dừng lại, một cơn đau nhẹ len lỏi xuyên qua đầu anh. Anh luôn luôn gặp khó khăn trong việc dò đoán cảm xúc của người khác nhưng sự đau khổ của Beth như thấm qua lớp sương mờ mịt trong óc anh.
“Em bị ngã ư?” anh ngồi trên giường bên cạnh cô.
“Hay em đang hoảng sợ? Hãy nói cho anh biết đi.”
Beth ngồi dậy, mái tóc tuyệt đẹp của cô xoã xuống bầu ngực đầy đặn. “Ian, xin hãy giải thích cho em chuyện gì đã xảy ra trong cái đêm ở High Holborn.”
Anh bắt đầu lắc lắc đầu trước khi cô nói hết câu. Có quá nhiều người muốn nói về chuyện này - Fellows, Hart, Beth. Hôm nay, Hart lại hỏi Ian đã làm gì, tò mò muốn mở chiếc hộp bí ẩn nằm khuất trong trí nhớ của Ian, thứ mà anh muốn khoá lại vĩnh viễn.
Đừng buộc anh nhìn...
Các ngón tay Beth níu anh xuống. “Xin anh. Em cần biết.”
“Em không cần đâu.”
“Em có. Em cần phải hiểu.”
“Đừng chú ý đến chúng.” Lời anh vang lên gay gắt trong sự tĩnh lặng. “Anh muốn em nhìn anh như em đã nhìn trong lần đầu tiên em gặp anh, trước khi em biết chuyện này ”
“Làm sao em có thể làm như vậy? Tại sao em không thể biết? Em là vợ anh mà.” Cô buông tay anh ra. “Anh sẽ không bao giờ kể cho em đúng không, trừ phi Fellows tìm ra điều đó? Anh định giữ im lặng trong bao lâu?”
“Chừng nào anh có thể.”
“Anh không tin em dù chỉ một chút ư?”
Ian quay đi, sự chú ý của anh hướng về cái bóng rõ nét của những chiếc lá trên nền tối nơi cửa sổ. “Trong việc này, anh không tin ai cả.”
“Ngoại trừ Hart.”
“Đặc biệt là Hart.” Lời nói thật dứt khoát.
“Anh nghĩ rằng em sẽ nói với một ai đó điều anh sẽ kể cho em đúng không?” Anh nhìn về phía cô rồi lại lảng tránh, nhưng không thể không thấy đôi mắt xanh của cô tràn đầy những giọt nước mắt chưa rơi xuống. “Fellows đề nghị em làm thế mà.”
“Và anh tin em sẽ làm theo ư? Em biết anh nghĩ thế. Nhưng Fellows không thể đưa em ra làm nhân chứng đúng không? Một người vợ không được coi là nhân chứng tin cậy để chống lại chồng mình. Em đã nghe thấy anh giải thích điều này với Hart.”
Trái tim Ian đập mạnh, anh nhớ lại từng từ anh đã trao đổi với Hart ở tòa tháp. Cô ấy đã ở đó, cô ấy đang cưỡi ngựa. Cô đã dừng lại để nghe. “Cam ở đâu? Anh ấy không ở cùng em sao? Anh ấy có nghe thấy không?” Mắt Beth mở to. “Không, ngựa của anh ấy bị tuột móng. Chỉ em nghe thấy thôi. Không có ai khác đâu. Em nghe thấy anh nói về cái chết của cô ấy. Em nghe thấy anh nói với Hart anh cưới em để Fellows không thể sử dụng em chống lại anh. Điều này có đúng không anh?” Cô bật lên một tiếng cười cụt lủn. “Tất nhiên đó là sự thật. Anh không biết cách nói dối.”
Ký ức ào về, ghê tởm và sinh động. Đi bộ quay lại căn phòng và thấy cơ thể trắng bệch của Sally nằm trên ga giường, khuôn mặt đầy sững sờ, máu loang khắp chân tay của cô ta, mái tóc cô ta nhuộm đỏ trải dài trên gối theo những tạo hình giống như của Beth. “Anh không thể giúp cô ấy. Anh đã phụ lòng tin của cô ấy.” Anh cũng đã phụ Lily Martin, người phụ nữ đó đứng trong hành lang ngoài căn phòng, đôi mắt ngập tràn nỗi khiếp sợ. Cô ta đã nhìn thấy. Cô ta biết. Cô ta không được phép kể cho cảnh sát. Anh đã che giấu Lily trong năm năm qua, nhưng cuối cùng cô ta đã chết. Và giờ là Beth. Nếu cô biết, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Hãy giúp em hiểu chuyện này,” Beth nài nỉ. “Nói cho em biết tại sao anh sợ hãi như vậy, tại sao anh làm thế với em. Em nên được biết. Em có thể ngăn chặn chuyện này lại.”
“Ngăn điều gì? Em đã biết cái gì?” Ian xiết hai bàn tay lên vai Beth đến khi cô co rúm lại vì đau. Lúc đó anh thả tay ra và đứng lên. “Đừng hỏi anh.”
“Ian, em là vợ anh. Em hứa em sẽ không đứng về phía thám tử Fellows, sẽ không kể cho hắn ta mọi điều anh kể cho em. Em đã kể với anh ngay cái ngày hắn ta đề nghị em làm chuyện đó.”
“Em đâu thèm quan tâm đến thám tử Fellows.” Cô cười và anh không thể hiểu cô nghĩ điều này có gì đáng cười. “Dù gì anh cưới em để hắn ta không thể quấy rầy em, quấy rầy những bí mật của anh. Có còn lý do nào khác để anh cưới một quả phụ ngây thơ lớn tuổi này không?”
Anh chẳng hiểu cô đang nói cái gì. “Anh cưới em là để giữ hắn tránh xa em. Để những thằng ngốc như Mather tránh xa khỏi em. Danh tiếng của Hart sẽ bảo vệ gia đình anh ấy, do vậy, anh muốn em thuộc về gia đình này, một người nhà Mackenzie. Không ai có thể chạm đến nhà Mackenzie.”
“Bởi vì Công tước Kilmorgan vĩ đại có sức ảnh hưởng với Chính phủ Anh ư.”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt cô quá xanh. Nước mắt chỉ làm chúng còn xanh hơn màu xanh của loài hoa cornflower mọc giữa cánh đồng, một màu xanh thật quyến rũ.
Cơn đau đầu lại nhói bên thái dương và anh xoa xoa chỗ đó.
“Em muốn giúp anh tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra,” Beth nói. “Để giúp anh kết thúc chuyện này.”
Ôi, Chúa ơi. “Đừng, đừng làm thế. Hãy mặc kệ nó.”
“Làm sao em có thể mặc kệ được? Chuyện này đang xé tan anh ra; xé tan cả em nữa. Nếu anh kể cho em, nếu chúng ta cùng nghĩ về nó, có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu được chuyện gì thực sự đã xảy ra.”
Ian bất ngờ quay đi chỗ khác. “Đây không phải là câu chuyện trinh thám đẫm máu.” Cô cắn môi, hàm răng trắng trên đôi môi đỏ và sự khao khát của anh đột nhiên bị khuấy động, dù lúc này chẳng phù hợp chút nào. Nhưng nếu anh làm tình với cô, nếu anh nằm trên cô cho đến khi cô không thể thở, cô sẽ ngừng việc đặt câu hỏi, cô sẽ ngừng suy nghĩ, cô sẽ ngừng nhìn thẳng vào anh. “Em đã sống ở East End,” cô vẫn đang nói, giọng của cô lướt nhẹ qua anh. “Em biết những cô gái giống như thế và họ không hề lảng tránh em - ít ra là phần lớn bọn họ. Có lẽ một số đó biết Sally Tate, biết kẻ nào đã bám theo và tấn công cô ấy, có lẽ trong một cơn giận dữ vì ghen tuông....”
Cuối cùng thì Ian cũng tập trung được vào lời cô nói. Anh nắm lấy cổ tay cô. “Không!” anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô... quá xanh, quá đẹp giống như bầu trời giữa mùa hè...
Anh nhắm chặt mắt lại. “Hãy tránh xa nơi đó. Hãy để họ tránh xa chuyện này. Em nghĩ tại sao Lily Martin lại chết?” Yên lặng. Cuối cùng khi Ian mở mắt, anh thấy Beth vẫn bất động ngay trước mặt anh, đôi môi hơi hé mở. Ngực cô căng lên dưới lớp áo ngực, mềm mại, trắng nõn như mời gọi anh chạm vào. “Cô ấy chết bởi cô ấy nhìn thấy quá nhiều,” anh nói. “Anh không thể cứu cô ấy. Anh không muốn tìm thấy em trong tình trạng như thế.”
Mắt Beth mở to. “Anh nghĩ rằng hắn ta sẽ tấn công lần nữa, sau những chuyện này ư?” Hơi thở của Ian đau nhức trong những lá phổi. Anh giật tay ra, nắm tay thật chặt cho đến khi những móng tay cắm sâu vào gan bàn tay. “Hãy để mặc xác chuyện này đi. Chuyện này không liên quan gì đến em cả.”
“Anh làm em trở thành vợ anh. Tất cả điều đó đều liên quan đến em.”
“Và khi là vợ anh, em phải tuân theo lời anh.”
Beth đặt hai bàn tay lên môi, lông mày nhướn cao. “Anh không biết gì về hôn nhân đúng không?”
“Anh không biết gì về chuyện này.’
“Đó là chia sẻ gánh nặng. Đó là việc người vợ phải giúp chồng mình, người chồng phải giúp vợ...”
“Vì Chúa.” Ian đi vài bước, không thể đứng yên một chỗ. “Anh không phải là Thomas của em, vị giáo chức của em. Anh sẽ không bao giờ giống như thế. Anh biết em sẽ không bao giờ nhìn anh giống như cách em nhìn anh ta.” Cô nhìn chằm chằm vào anh, mặt trắng bệch. “Ý anh là gì?” Anh quay lại. “Em nhìn anh giống như anh là gã Mackenzie điền rồ. Nó vẫn luôn luôn nằm sâu trong suy nghĩ của em.” Anh vỗ vào đầu mình. “Em không bao giờ quên sự điên rồ của anh và em thương hại anh vì điều đó.”
Beth chớp chớp mắt nhưng vẫn giữ yên lặng. Đó là Beth của anh, người luôn ríu rít nói về mọi thứ và về bất kỳ điều gì, lúc này đây chẳng còn lời nào để nói.
Bởi vì Ian đã nói sự thật. Cô đã có một tình yêu cuồng nhiệt với người chồng đầu tiên. Ian hiểu về tình yêu, ngay cả khi anh không thể cảm nhận về nó. Anh đã chứng kiến anh trai mình bị hủy hoại và đau khổ vì tình yêu, và anh biết Beth cũng vậy. “Anh không bao giờ có thể dành cho em điều anh ta đã từng cho em.” Ngực Ian nhói đau. “Em yêu anh ta và anh biết giữa chúng ta sẽ không bao giờ có điều đó.”
“Anh đã sai.” Cô thì thầm. “Em yêu anh, Ian.” Anh đấm bàn tay đang nắm chặt lên ngực mình. “Nơi này không chứa cái gì được gọi là tình yêu. Không có gì hết. Anh là một kẻ tâm thần. Cha anh biết điều đó. Hart biết. Em không thể khiến cho anh bình thường trở lại. Anh có những cơn tức giận của cha mình và em không bao giờ có thể chắc anh sẽ làm gì....” Anh đột nhiên ngừng lại, cơn đau đầu dội mạnh lên anh. Anh dữ dội xoa thái dương, tức giận vì cơn đau.
“Ian.”
Phần cơ thể còn lại của anh muốn Beth và không hiểu tại sao sự giận dữ lại quay trở lại. Anh muốn dừng cuộc tranh luận ngu xuẩn này và nằm dài cùng cô trên giường. Hơi thở bị khuấy động của cô khiến ngực cô nâng lên và mái tóc xoã trên bờ vai trắng ngần. Nếu như anh nằm trên cô, cô có lẽ sẽ ngừng ba hoa nói chuyện về vụ giết người và về tình yêu. Cô sẽ chỉ thuộc về anh.
Cô ấy không phải là gái điếm, điều này âm thầm vang lên trong đầu anh. Cô ấy không phải là một công cụ để thỏa mãn. Cô ấy là Beth.
Ian nắm lấy vai cô và kéo cô lên cùng anh, nghiêng miệng phủ lên môi cô. Anh buộc môi cô tách ra, nụ hôn đau buốt và thô bạo. Nắm tay cô đặt lên ngực anh dịu dần nhưng cô vẫn run rẩy.
Anh thèm khát môi cô, muốn đẩy cô vào trong anh hoặc anh vào trong cô. Nếu như anh có thể là một phần của cô, mọi thứ sẽ lại tốt đẹp. Anh sẽ lại bình thường. Sự sợ hãi của anh khi phải che giấu những bí mật sẽ bị cuốn phăng.
Dù anh biết điều này là không thể. Cái trí nhớ chết tiệt của anh khiến chuyện này luôn sống động như thể vừa xảy ra hôm qua. Và Beth sẽ vẫn nhìn anh như thể anh giống như một thứ đồ vật thảm hại ở nơi cặn bã East End.
Hơi nóng của cô làm anh bỏng rát giống như nước tắm hồi anh còn nhỏ. Không ai tin anh khi anh hét lên rằng nước làm anh bị bỏng - họ bắt anh nhảy vào nước, và anh hét lên cho đến khi cổ họng khô rát, giọng khàn đặc. Ian đẩy Beth ra khỏi anh. Cô ngước nhìn anh, môi sưng phồng và mọng đỏ, mắt mở to.
Anh cần chạy trốn khỏi cô.
Thế giới trở nên rất rõ ràng. Những hoa văn trên tấm thảm gần như chỉ ra phía cửa nhưng cũng không hẳn chính xác là như vậy. Đó thực sự là nỗi thống khổ khi lê bước hướng ra cửa nhưng anh phải làm vậy, ra khỏi phòng, ra khỏi sự giận dữ và đau đớn.
Anh nhìn thấy Curry trên hành lang, chắc chắn là đang vội vã tới đây khi cậu ta nghe thấy tiếng hét. Họ đều lo lắng cho anh; Curry, Beth, Hart, Cam - quá bảo hộ, quá bao bọc anh trong nhà tù của chính anh. Anh lướt qua Curry không nói một lời và đi thẳng.
“Ngài đang đi đâu vậy, thưa ngài?” Curry gọi anh từ phía sau nhưng Ian không trả lời.
Anh đi xuống đại sảnh, đặt chân cẩn thận lên đường biên của tấm thảm. Tại chỗ đứng này, anh quay phải và đi theo đường viền theo đó để xuống tầng.
Curry chạy hổn hển theo sau anh. “Vậy thì tôi sẽ đi cùng ngài.” Ian ngó lơ cậu ta. Anh đi qua nền nhà lát đá đen và trắng dưới chân, bàn chân anh chỉ đi lên những viên đá trắng và bước ra đến cửa sau của khu vườn.
Đi, rồi lại tiếp tục đi, tiến về phía nhà của người quản trang và tới nới có giá treo súng bắn gà lôi và đai móc treo súng lục. Anh biết chỗ để chìa khoá và lấy hai khẩu súng ra ngoài trước khi Curry tới do bước chân ngắn hơn nên không thể theo kịp anh.
“Thưa ngài.”
“Nạp đạn cho tôi.”
Curry giơ cao hai tay. “Không.”
Ian quay đi chỗ khác. Anh tự tìm thấy đạn, nhét hộp đạn vào trong túi áo và tiếp tục đi. Trên đường đi xuyên qua khu vườn, một anh chàng làm vườn trẻ tuổi đang đứng cắt tỉa những khóm hồng, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào Ian. Ian tóm lấy vai cậu ta và kéo đi cùng anh. Cậu thanh niên làm rơi chiếc kéo và ngoan ngoãn bước cùng Ian. Curry thở hổn hển tới sau họ, “Hãy đi đi,” cậu chộp lấy người làm vườn. “Trở lại làm việc đi.” Ian không chút để ý đến việc Curry đang nói chuyện cùng ai. Anh vẫn cầm chặt lấy cánh tay người làm vườn trẻ tuổi. Anh ta là một anh chàng rắn chắc với cánh tay cứng như thép.
Đi đến cuối khu vườn, Ian đặt vào tay người làm vườn khẩu súng chưa nạp đạn. Anh lôi ra hộp đạn và mở nó ra, ấn hộp đạn vào bàn tay đang để không của người làm vườn. Những viên đạn sáng lập lánh, lớp vỏ bằng đồng phản chiếu ánh mặt trời. Ian ngưỡng mộ hình dáng hoàn hảo của chúng, thon nhọn ở phần đỉnh và góc tù ở phần đuôi, với hình dạng đó chúng vừa vặn đến chính xác trong khoang đạn của khẩu súng lục có ổ quay.
“Nạp đạn đi,” anh nói với người làm vườn.
Anh ta bắt đầu tuân lệnh, những ngón tay run lẩy bẩy.
“Dừng lại ngay,” Curry ra lệnh. “Đừng làm theo lệnh ngài ấy.” Ian hướng dẫn ngón tay chàng thanh niên tới nơi đặt viên đạn vào khoang của khẩu súng. Khẩu súng lục loại Webleys, nhồi đạn xuống bằng cách bẻ gập nòng súng về phía trước nhờ một bản lề. “Hãy cẩn thận đấy,” Ian nói. “Đừng làm mình bị thương.”
“Hãy đặt khẩu súng xuống, chàng trai, không cậu sẽ gặp rắc rối đấy.”
Chàng trai trẻ sợ hãi liếc nhìn Curry.
“Làm như tôi nói,” Ian ra lệnh.
Chàng trai trẻ nuốt mạnh xuống. “Vâng, thưa ngài.”
Ian kéo chốt khẩu súng đồng thời nhìn xuống nòng súng và bắn vào một viên đá nhỏ đặt trên một tảng đá khác ở vị trí cách xa năm mươi feet (khoảng gần 17 m). Anh bắn hết phát này đến phát khác cho đến khi khẩu súng rỗng đạn.
Anh đưa khẩu súng cho người làm vườn và cầm lấy khẩu súng thứ hai. “Nhồi đạn cho khẩu súng kia,” anh nói và lại ngắm bằng khẩu súng mới.
Ian ngắm bắn sáu phát nữa, thổi tung hai tảng đá thành những mảnh nhỏ. Anh cầm lấy khẩu súng đầu tiên và tập trung vào hòn đá tiếp theo trong khi chàng trai trẻ lại nhồi đạn khẩu súng thứ hai.
Ian lờ mờ nghe thấy Curry hét gọi tên anh, sau đó hét với người làm vườn nhưng anh không hiểu gì hết. Anh nghe thấy tiếng những người khác bên cạnh anh. Cam. Hart.
Thế giới của anh thu hẹp trong nòng súng bằng thép màu xanh, những hòn đá nhỏ bị nổ tung bắn lên tung toé, tiếng động bật lên khi anh nhồi thuốc súng. Anh cảm thấy báng súng cứng nhắc thúc trong lòng bàn tay, nheo mắt vì mùi bột súng cay xè khi bị cháy, chuyển trọng tâm để đón cú giật. Anh bắn, tay đặt lên khẩu súng rồi lại bắn, hết lần này đến lần khác.
Bàn tay anh đau nhức, mắt anh nhoè nước và anh vẫn tiếp tục bắn.
“Thưa ngài,” Curry hét lên. “Xin hãy dừng lại, vì tình yêu của Chúa.” Ian ngắm, siết cò súng. Cánh tay anh cong lên rồi duỗi thẳng, và lại bắn tiếp.
Hai bàn tay mạnh mẽ nắm lấy vai anh. Tiếng của Hart, gầm lên trong cơn giận dữ. Ian đẩy Hart ra và tiếp tục bắn. Bắn, tay thả khẩu súng ra, cầm lấy khẩu súng thứ hai, ngắm mục tiêu, bắn.
“Ian.”
Thanh âm ấm áp của Beth trôi đến anh và bàn tay mát rượi của cô đặt lên tay anh. Thế giới ùa trở lại.
Trời đã dần tối, hoàng hôn đang dần thay thế cho ánh sáng ban chiều. Anh chàng làm vườn ít tuổi đang khóc thổn thức cạnh anh, thả khẩu súng trống rỗng xuống và đặt hai bàn tay lên che mặt.
Hai cánh tay Ian nhức nhối. Anh chầm chậm nới lỏng cánh tay cầm khấu súng khi Curry giật nó ra khỏi tay anh và anh thấy tay mình rộp lên và đau rát.
Beth chạm vào mặt anh. “Ian”
Anh yêu biết bao cách cô gọi tên anh. Cô có những thanh âm thật nhẹ nhàng, giọng nói đó luôn mềm mại và mượt mà làm sao.
Ở đằng xa Hart xuất hiện phía sau cô nhưng trong mắt Ian hoàn toàn chỉ có Beth. Anh trượt hai cánh tay vòng quanh eo cô và chôn khuôn mặt mình dưới cổ cô.
******
“Khi ngài ấy quay lại và phát hiện ra cô đã đi mất, có người sẽ bị ngài ấy bóp chết đúng không?”
Curry kêu inh lên. “Tôi chính là cái người ấy đấy.”
Beth đưa va li của cô cho Katie và chỉnh lại găng tay. “Cậu kể với tôi rằng mỗi khi anh ấy biến mất thế này thường là trong rất nhiều ngày. Tôi sẽ trở lại trước khi anh ấy quay về.”
Cái nhìn bướng bỉnh của Curry như nói anh chẳng hề tin điều này. Đêm qua, Ian đã ngủ cùng Beth, làm tình với cô sau khi Curry băng lại vết thương trên tay của anh. Nhưng khi Beth tỉnh dậy, Ian đã đi mất, không chỉ là ra khỏi giường, mà là đi khỏi ngôi nhà và cả khu vườn xung quanh. Không thiếu bất kỳ con ngựa nào; không ai nhìn thấy anh đã đi.
Hart giận đến tái người và ra lệnh tìm kiếm. Cameron và Curry đã thuyết phục anh hãy để Ian yên. Ian sẽ trở lại khi anh thấy sẵn sàng. Không phải anh luôn như vậy hay sao? Cái nhìn của Hart chiếu vào cô như lời buộc tội.
“Cô đang làm đúng, thưa cô,” Katie lẩm bẩm khi họ leo lên xe. “Em đã luôn nghĩ rằng ngài đấy là một kẻ điên.”
“Tôi không rời bỏ anh ấy,” Beth dứt khoát nói, đủ to để người đánh xe nghe thấy. “Tôi đơn giản chỉ đi lo mấy việc ở London.”
Katie tiếc nhìn người đánh xe và nháy mắt với Beth.
“Cô nói đúng, thưa cô.”
Beth ngậm chặt miệng khi người đánh xe bắt đầu cho những con ngựa chạy. Cô cảm thấy day dứt. Cô nhớ Kilmorgan. Chuyến đi tới ga xe lửa hoàn toàn thuận lợi. Khi người đánh xe lấy hành lý, con trai của Cameron, Daniel đột ngột lăn ra khỏi đuôi xe, nơi cậu vừa ẩn mình trong đó. “Hãy đưa cháu đi cùng,” cậu thốt lên.
Beth vẫn chưa xác định được cảm nhận của mình về Daniel. Cậu bé dứt khoát là một Mackenzie với mái tóc nâu đỏ và đôi mắt vàng nhưng khuôn mặt lại hơi khác biệt. Cằm và đôi mắt của cậu mềm mại hơn, làm cho cậu bé đẹp trai hơn là thô ráp. Theo Curry, mẹ cậu là một người đẹp nổi tiếng được ca tụng rất nhiều khi bà còn sống.
Curry từng nói, Lord Cameron của chúng ta đã bất ngờ cưới một người vợ ngông cuồng giống cô. Làm bất kỳ điều gì để chọc tức cha họ.
Việc Daniel cố gắng bắt chước Cameron về mọi mặt đã làm Beth cảm động. Beth có thể thấy cậu bé muốn được Cameron chú ý và chấp thuận, nhưng Cameron không phải lúc nào cũng đáp lại.
“Dì không chắc cha cháu sẽ hài lòng về chuyện này,” Beth cố gắng khuyên bảo. Khuôn mặt Daniel xịu xuống. “Cháu xin dì mà? Ở nơi này mọi thứ trở nên thật buồn chán khi chú Ian lẩn trốn và ai cũng bị Hart quát mắng còn cha thì gầm lên như sấm. Nếu dì đi rồi, họ thậm chí còn tệ hơn nữa.”
Beth cảm thấy Daniel sẽ bị kẹt ở giữa. Sự trêu tức và nổi loạn của cậu chỉ làm cho Hart và Cameron khắc nghiệt với cậu hơn.
“Được rồi,” Beth nói. “Cháu đã không ngẫu nhiên chuấn bị túi hành lý đấy chứ?”
“Không ạ, nhưng cháu có quần áo trong ngôi nhà của cha ở London.” Daniel chạy lên vài bước và làm một cú nhào lộn. “Cháu sẽ ngoan, cháu xin hứa.”
“Cô điên rồi à?” Katie rít lên khi Beth quay người đi đến buồng bán vé. “Tại sao cô lại muốn chất lên vai mình cái thằng bé khó chịu đó?”
“Cậu bé sẽ hữu ích và tôi cảm thấy thương cảm cho nó.”
Katie đảo mắt. ‘Nó thực sự là cả một mối phiền toán. Cha của nó cần phải biết nó đã trốn đi.”
“Làm cha mẹ phức tạp lắm.”
“Ồ, thật vậy ư? Cô đã từng trải qua sao?”
Beth cố giấu sự nhói đau trong tim mình. “Không, nhưng tôi biết khá nhiều về chuyện đó.” Cô mỉm cười với người quản lý sân ga khi ông đến quầy vé.
Người quản lý sân ga tính vé của Daniel vào tài khoản của Kilmorgan, nhìn hơi chút ngạc nhiên khi Beth hỏi mua vé thay vì sai người hầu đi làm. Ý nghĩ về việc một quý cô tự mình mua bất kỳ thứ gì cho riêng mình dường như làm mọi người kinh hãi.
“Tôi cũng muốn gửi một bức điện,” cô nói dứt khoát, rồi chờ đợi trong khi người đàn ông sốt sắng đi tìm giấy và bút chì.
“Người nhận là ai, thưa quý cô?”
“Thám tử Fellows,” cô trả lời. “Ở Scotland Yard, London.”