Hơn nữa lúc ấy cô đau đến muốn chết, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác sung sướng nào.
Lúc đó cô đau khắp mình mẩy, nhưng trong lòng lại rất vui mừng.
Bởi vì khi đó cô yêu anh say đắm, dù cho anh khiến cô đau đớn thì cô cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, hôm nay tình cảnh tương tự lại xuất hiện, tâm trạng của cô lại hoàn toàn không giống trước.
Giờ anh vẫn chưa chạm vào cô, cô đã hết sức gạt bỏ anh.
Lúc ấy nói cô là quyến rũ anh, người khác còn có thể tin được.
Nhưng bây giờ…
Giang Vũ Phi không thể không cười nhạt nói: "Nguyễn Thiên Lăng, nếu như tôi muốn quyến rũ anh, thì sẽ không hao tổn tâm sức ly hôn với anh! Anh đụng vào tôi từ lâu đã không có cảm giác, tôi có đi quyến rũ đàn ông cũng không bao giờ quyến rũ anh!"
Sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống.
Cô nghĩ cô quyến rũ ai, là Tiêu Lang sao?
"Thật sự không có cảm giác? Để tôi thử một lần xem cô có hay không!"
Nguyễn Thiên Lăng nhếch đôi môi mỏng lên, toát lên một vẻ khao khát chiếm đoạt cơ thể cô, trong cặp mắt ẩn chứa cơn bão dữ dội.
Anh ngang ngạnh cúi đầu xuống.
"A..." Giang Vũ Phi đau đến nhíu chặt lông mày, bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh vào người của anh, dòng nước mắt uất ức xấu hổ và giận dữ tràn ra.
Nhưng anh đã quyết ý muốn chiếm đoạt cô, sẽ không để tâm cảm giác uất hận đáng thương của cô.
---
Rốt cuộc vì Giang Vũ Phi còn quá trẻ, không nhận thức được có những người đàn ông không thể chọc giận được.
Đặc biệt là loại đàn ông coi trời bằng vung như Nguyễn Thiên Lăng, tôn nghiêm của họ là thứ người khác không được phép khiêu chiến.
Rất nhiều năm sau, cô nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, bản thân mới nhận ra.
Nếu cô không nói gì với anh, đừng chọc giận anh, có lẽ điều đó sẽ không xảy ra.
Có đôi khi, lời nói là vũ khí công kích người khác tốt nhất, đồng thời cũng là một thanh gươm hai lưỡi.
Làm tổn thương người khác cũng như làm tổn thương chính mình.
Tay Giang Vũ Phi đã đánh đến mức đau nhức, cô cũng đã tuyệt vọng.
Tên khốn khϊế͙p͙ này, sao anh không chết đi, Giang Vũ Phi thầm nguyền rủa trong lòng.
Đột nhiên, khóa dây thắt lưng lạnh buốt của anh dán lên bụng cô, Giang Vũ Phi sợ tới mức gào to: "Nguyễn Thiên Lăng, đừng khiến tôi càng hận anh hơn!"
"Hận đi, yêu như thế nào thì hãy hận như thế ấy!" Ánh mắt anh đỏ rực, đường nét tuấn tú trên khuôn mặt hung ác, ánh mắt toát lên vẻ độc đoán cao ngạo.
Mặc kệ cô hoảng sợ cầu xin, anh vẫn vô tình đối với cô.
Giang Vũ Phi trợn trừng mắt, cô bất ngờ hung hăng cắn vào cổ của anh.
Sức anh mạnh thế nào, sức cô cắn cũng mạnh bấy nhiêu.
Giang Vũ Phi cố sức cắn cổ anh, định sẽ cắn đứt một miếng thịt trên cổ.
Cổ Nguyễn Thiên Lăng càng đau, cả người anh lại càng dữ dội.
Tay anh bóp cổ cô từ phía sau, hung hăng hỏi: "Có cảm giác không?"
"..." Đáp lại anh, là việc cô ra sức cắn xé anh!
"À, xem ra là cô có cảm giác!" Anh càng thêm hung dữ, giống như dã thú chỉ biết cưỡng đoạt.
Giang Vũ Phi đau đến mức mặt mày trắng bệch, khoang miệng cô đã tràn ngập mùi máu.
Hai người bọn họ vẫn giằng co, tựa như thề sống chết phải dồn con dã thú kia vào con đường anh sống tôi chết.
Không ai được phép thua, thua là máu chảy đầm đìa thịt nát xương tan.
Sau cánh cửa phòng tắm là một trận đọ sức kinh hồn bạt vía.
Người làm chậm rãi cầm quần áo mới đi đến cửa phòng tắm đưa cho Giang Vũ Phi, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cô Giang, tôi mang quần áo cho cô. Quần áo của cô hôm trước không biết bị ai lấy đi, không tìm được, tôi đã nói người khác mua cho cô bộ khác."
Trong phòng tắm rõ ràng có người, nhưng không có tiếng đáp lại.