Giang Vũ Phi cắn chặt môi, cơ thể mềm yếu lại hơi run rẩy.
Cô sẽ không kêu, sẽ không ngu ngốc đi kích thích hứng thú của anh!
Cô chỉ vào phòng tắm lau sạch cơ thể, đổi một bộ quần áo sạch sẽ mà thôi, đâu có nghĩ đến trong thời gian ngắn như vậy anh liền trở lại.
Nếu biết anh sẽ tới đây, cô có chết cũng không vào thay quần áo!
Giang Vũ Phi nắm chặt quần áo trước ngực, âm thầm dùng sức giãy giụa: "Nguyễn Thiên Lăng, anh rốt cuộc có ý gì, chúng ta đã ly hôn. Người anh thích là Nhan Duyệt, anh đối với tôi như vậy, không sợ có lỗi với Nhan Duyệt sao?"
"Ồ, là cô cố ý quyến rũ tôi mà, nếu tôi còn thờ ơ với cô, thế còn là đàn ông hay sao? Cái này không liên quan đến vấn đề tôi thích ai, mà là vấn đề tôi có phải là đàn ông hay không!" Anh khàn giọng nói, tay buông cằm cô ra, lòng bàn tay dọc theo cánh tay cô trượt xuống dưới, đi xuống vùng eo nhỏ nhắn chỉ bằng một gang tay của cô, nhẹ nhàng niết một cái.
Giang Vũ Phi thoáng chốc toàn thân căng thẳng, hai bàn chân trần hơi quắp lại, ngón chân căng cứng bám chặt sàn nhà bóng loáng.
Sắc mặt cô trắng bệch, tay đánh lên người anh, bối rối kêu to: "Khốn khϊế͙p͙, tôi không quyến rũ anh, tôi không làm…"
Cô lộn xộn nói ra từ đầu đến cuối mọi chuyện, cô nói cô chỉ vào thay quần áo, vốn không phải muốn quyến rũ gì anh cả.
Người đàn ông nghe cô giải thích, nhưng lại vẫn cứ không tin tưởng một chút nào.
Túm lấy tay cô đang vung vẩy lung tung, anh nâng cơ thể cô lên, mạnh mẽ đặt trên vách tường lạnh như băng, thân hình cường tráng giống như núi đè nặng cô, bức thiết bày tỏ phản ứng kích động của anh lúc này.
Giang Vũ Phi bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh, cũng không dám lộn xộn.
"Cùng một thủ đoạn, cô chẳng phải đã từng dùng qua một lần sao?" Anh nheo cặp mắt sắc bén lại, trong mắt lóe lên ánh sáng nóng bỏng có thể thiêu đốt người khác.
Giang Vũ Phi sững sờ: "Ý của anh là gì, tôi không hiểu!"
Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, chậm rãi đi xuống, đến cái cổ thon dài đẹp đẽ của cô, tiếp theo là xương quai xanh tinh xảo…
"Anh mau bỏ tay ra!" Giang Vũ Phi xấu hổ và giận dữ kéo tay anh ra, anh buông tay túm lấy cổ tay cô, hung dữ nắm cổ tay đang cử động của cô đè lên vách tường.
Đầu cô bị ép nâng lên, người hơi ưỡn lên, ngực phập phồng dữ dội.
"Ồ, lần đầu tiên của chúng ta, không phải là do cô dùng thủ đoạn này mới xảy ra?" Người đàn ông cười lạnh nói.
Có anh nhắc nhở, Giang Vũ Phi mới nhớ tới tình huống xảy ra lần đầu tiên của bọn họ. Sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, anh cũng không lập tức chạm vào cô.
Mà là ở buổi tối hôm cử hành hôn lễ bọn họ mới xảy ra quan hệ.
Nhớ rõ trong bữa tiệc ngày hôm đó, cô uống không ít rượu, trên người toàn là mùi rượu.
Buổi tối về đến nhà, cô hơi chóng mặt, mơ màng đi đến phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm mới phát hiện không mang áo ngủ vào.
Vì vậy cô tiện tay lấy một chiếc khắn tắm quấn lên trước ngực, đúng lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng liền đẩy cửa vào.
Lúc ấy cô không ngờ rằng anh lại đột nhiên đi vào, lúc đối mặt với anh, cô luôn rất căng thẳng, rất bối rối.
Cho nên vừa nhìn thấy anh, cô giật mình, nhẹ buông tay, khăn cũng rơi xuống mặt đất, thân thể cô liền không một mảnh vải hiện lên trước mắt anh.
Nguyễn Thiên Lăng cũng uống rất nhiều rượu, còn uống nhiều hơn so với cô.
Nhìn thấy thân hình quyến rũ của cô, hứng thú trong anh tức khắc dâng lên.
Chuyện tiếp theo thế nào thì quá rõ rồi.
Ký ức về lần đầu tiên của người phụ nữ sẽ luôn khó quên.
Giang Vũ Phi vẫn còn nhớ rõ tất cả cảm giác ngày đó anh mang đến cho cô, ấm áp rung động…
Hơn nữa lúc ấy cô đau đến muốn chết, hoàn toàn không cảm thấy có bất kỳ sung sướng nào.