Trên đàn Đồng Tước, mỗi cú nhảy là trăm ngàn trượng, nó nhanh chóng vọt tới, muốn lưu đám người này lại.
Có người lấy ra pháp khí, một cái Thiên La Tán* bay lên, không ngừng xoay tròn, từng luồng ánh đen buông xuống quét về phía Thạch Hạo, vật này như có thể tiêu diệt hồn của người khác vậy.
(*): Tán = Ô, dù.
Thạch Hạo giơ tay, nơi đầu ngón tay bay ra một tiểu kiếm óng ánh bằng ngón tay, lấp tức hóa thành một vệt sáng, kiếm khí tỏa ra kinh người, xoẹt một tiếng, cắt đứt đôi Thiên La Tán kia.
"Lợi hại thật, không hổ là hậu đại của đại hung!" Có người kinh ngạc thốt lên, pháp khí Thiên La Tán tuy không phải là vật phàm thế nhưng chỉ một chiêu liền bị chém đứt, tất cả mọi người đều biến sắc.
Trên thực tế, lúc vừa mới phát hiện ra Thạch Hạo thì đã có người xoay người chạy trốn rồi, bởi vì bọn họ từng thấy Phượng Vũ hóa thành màn ánh sáng rời đi, cho nên linh cảm tới tên "Hung" này rất nguy hiểm.
Xèo!
Nhưng mà, thanh tiểu kiếm này quá nhanh, vô cùng sáng bóng, cứ như một dải cầu vòng chém nát hư không tiến tới, cắt đứt con đường phía trước, ánh kiếm dâng lên.
"Thanh kiếm này nhìn quen quá, hình như là... kiếm của Phượng Vũ!" Có người thầm nói, vẻ mặt càng lúc càng khó coi, cảm thấy quá bất cẩn, không ngờ trên đàn Đồng Tước lại có đại hung bò lên.
"Chư vị, nếu đã tới thì hà tất rời đi nhanh vậy, tới đây ta nhờ một vài chuyện, chúng ta tâm tình cổ kim, đàm pháp luận đạo, chẳng phải sẽ rất vui vẻ hay sao." Thạch Hạo đi tới.
Sương mù bốc lên, kèm theo là lôi điện, trong nháy mắt đã nhấn chìm cả Thạch Hạo, có người ra tay, vận dụng bảo thuật Toan Nghê!
Toan Nghê, có thể diễn lôi điện, cũng có thể giáng sương mù, năm xưa lúc Thạch Hạo chưa ra khỏi Đại hoang thì dùng yếu chống mạnh, vận dụng sương mù này để chém giết tế linh Xuyên Sơn Giáp cung phụng của đạo phỉ.
Sau đó, nó từ từ mạnh mẽ lên nên ít dùng tới chiêu giáng sương mù này. Hôn nay lại có người dùng thuật này với nó, muốn dựa vào đây để ngăn cả hòng bỏ chạy, như múa rìu qua mắt thợ vậy.
"Chỉ là do di chủng truyền pháp chứ cũng chẳng phải là thần thông của Toan Nghê thuần huyết gì, làm sao ngăn được ta." Thạch Hạo cười nói.
Chỉ trong nháy mắt, sương lớn càng dày hơn, là do nó há miệng phun ra, sương mù mênh mông bao phủ về phía trước, tiếng kinh ngạc vang lên.
Đặc biệt, người thi triển thuật Toan Nghê hồi này thì càng sợ hãi hơn, đối phương cũng tinh thông phương pháp này, hơn nữa còn lợi hại hơn cả hắn, không ngờ lại nhốt ngược lại mình.
Tới cảnh giới như Thạch Hạo, khi phun ra hay nuốt vào sương mù, không chỉ có thể ngăn trở tầm mắt người khác mà còn làm ảnh hưởng tới tâm thần của người ta, khiến tâm linh trở nên mơ hồ, không phân biệt được phương hướng, đây mới là chân lý của thuật này.
"Ầm!"
Có người gặp phải công kích, cả người bay ngược về sau rớt xuống tế đàn đồng thau cổ xưa kia.
Ầm!
Đại hỏa ngập trời, có một cường giả triển khai Nam Ly thần hỏa, bốn phía sáng rực, cả người cứ như là người lửa khổng lồ, hắn muốn xua tan sương mù, tìm một con đường thoát.
Thạch Hạo vẫy tay, sức mạnh Thái Âm xuất hiện, một con Côn Ngư màu đen dài một tấc bơi lội phá tan Nam ly thần hỏa, đồng thời vẫy đuôi quất bay người này về đàn Đồng Tước.
"Liều mạng!"
Mấy người kêu to, dồn dập lấy ra pháp khí, triển khai bảo thuật, nơi đây sấm vang chớp giật, chim thần lao vút, hung thú rít gào.
Kết quả rất rõ ràng, những người này cũng chỉ là đệ tử của môn phái bình thường, sao có thể so sánh được với Thạch Hạo, tất cả hầu như đều bị trấn áp.
Có hai người trong số đó không có bị trấn áp, bởi vì bọn họ quá sợ hãi nên đã rơi từ trên thiên lộ xuống bên dưới, và bị sát khí cắn nát, cứ thế thoát ly khỏi nơi này.
Khi sương mù tan hết, tổng cộng có tám người bị bắt, tất cả đều nằm trên đàn Đồng Tước không cách nào nhúc nhích được, lần này Thạch Hạo vô cùng cẩn thận, phong ấn toàn bộ vị trí trên thân thể bọn họ, phòng ngừa binh giải.
"Ngươi... muốn gì?" Có người run run hỏi, rõ ràng biết được lời đồn của đại hung ở hạ giới, thiếu niên trước mắt này khẳng định chẳng hề hiền lành gì.
"Chớ sốt sắng làm chi, ta chỉ nhờ một chút thôi, ta sẽ không ăn thịt các ngươi." Thạch Hạo mỉm cười, vô cùng nhẹ nhàng.
"Cái gì, ăn?!" Mấy người biến sắc, tương truyền mỗi ngày đại hung ăn hàng triệu sinh linh, lúc nhiều nhất có thể thêm gấp trăm lần như thế.
"Ta nói rồi, chỉ là tán gẫu, nếu như phối hợp thì sẽ không ăn đâu." Thạch Hạo nói, nó cảm thấy cần phải trấn nhiếp bọn này nên lấy ra Trấn Hồn Tháp, đây có thể nói là ma khí sát sinh thật sự trong Hư Thần giới.
Kết quả, cả đám đều im như hến, như gà con mổ thóc, chỉ sợ nó không vui rồi giết chết hết mọi người, ai nấy cũng đều hợp tác trong "vui vẻ".
"Phía sau cánh cửa Hoàng kim kia, thuộc về Thượng giới." Thạch Hạo hỏi.
"Đúng, là thượng giới." Có người vội vã gật đầu, sợ nó không vui.
Hơn nữa, còn có người bổ sung, nói: "Nói đúng hơn, tên là Linh giới, là thế giới mà chư Thần thượng giới từ Thái Cổ dùng tinh thần để xây dựng nên, chỉ có linh thức mới có thể tiến vào, vì vậy được gọi là linh giới."
Thạch Hạo gật đầu, nó sớm nghe Huyền Quy nói qua, thế giới được xây dựng từ tinh thần này, tên gọi không giống như ở hạ giới.
Chỉ trong nháy mắt, tám người này không ngừng bổ sung, không cần nó hỏi nhiều thì tự động kể rất chi tiết, ví dụ như, bình thường thì cửa Hoàng kim ấy vẫn khép kín, trừ phi người của linh giới tới đàn Đồng Tước thì từ bên trong mới mở ra được.
Ngoài ra, người đá ngồi xếp bằng kia, trước kia từng có linh hồn, thế nhưng giờ tựa như đã bị tịch diệt, chỉ còn Thần hỏa hừng hực mà thôi, ngồi nơi đó để bảo vệ cánh cửa ấy, ngăn cản đại hung tiến vào.
Thạch Hạo rất thích thanh tiểu kiếm trong suốt bóng loáng này, cảm giác nó rất có linh tính, đám người mồ hôi nhễ nhại nhìn thanh tiểu kiếm này, trong khoảng cách gần thì hoàn toàn có thể xác nhận, đây là kiếm của Phượng Vũ.
Tên hung nhân này thật là mạnh mẽ, binh khí của Phượng Vũ mà cũng có thể đoạt được, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi, nó có thể chạm trán cùng với thiên kiêu và "sơ đại" của thượng giới?
"Nhìn xem vẻ mặt tái mét của các ngươi kìa, mắt cứ nhìn thanh tiểu kiếm này, vậy Phượng Vũ kia rất lợi hại phải không?" Thạch Hạo hỏi.
Lập tức có người gật đầu, nói: "Chuyện này... không chỉ là lợi hại bình thường đâu, mà là siêu cấp đáng sợ, nàng được xưng là bất bại, ở khu vực Thiên Tiên châu thì trong người cùng thế hệ, nàng được xưng là Vương."
Đương nhiên, thượng giới quá to lớn, lớn đến nỗi những người này cũng không biết lớn tới cỡ nào, đột tột cùng là có bao nhiêu "châu", thậm chí những nơi khác cũng lấy "châu" để phân định.
Có một câu, thượng giới anh tài xuất hiện lớp lớp, không thiếu sơ đại, thiên kiêu các tộc cùng tồn tại, cường giả như rừng.
Dựa theo suy đoán của bọn họ, khả năng Phượng Vũ là một sơ đại, dù là không phải thì tư chất cũng không kém đám nhân vật này, mạnh tới mức không biết phải nói ra sao, khó có thể phỏng đoán được.
"Thật sự là một sân khấu lớn mà, sóng vỗ ầm ầm, kỳ tài đua nhau nổi lên, chủng tộc vô số, thật khiến người khác chờ mong mà." Thạch Hạo vô cùng khát vọng, hận không thể lập tức rời đi.
Đó mới là nơi tu hành mà nó cần, sẽ không bao giờ thiếu đối thủ, có thể đại chiến sảng khoái, có thể có mấy người còn đáng sợ hơn nó, và cũng chỉ có như thế thì mới có thể khiến nó tăng tiến được.
Về phần Phượng Vũ, tuyệt đối siêu phàm. Khi hai người quyết đấu, thời khắc sống còn thì mi tâm của Phượng Vũ chợt phát sáng, giây lát ấy cả người nó chợt rùng mình, cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nhưng đáng tiếc là chưa kịp sử dụng loại thần thuật kia, nếu không hậu quả khó mà lường được.
"Muốn đi ngay bây giờ quá." Thạch Hạo nôn nóng.
Sau đó, nó hiểu thêm về thượng giới hơn, tuy rằng vẫn chưa có đi tới nhưng đối với một vài đạo thống và phong thổ thì cũng nhận thức đôi chút.
"Ồ, lại có người tới kìa, lẽ nào ta dễ bị bắt như vậy sao?" Thạch Hạo kinh ngạc.
Trên thiên lộ xuất hiện thêm mấy sinh linh đang chạy về phía này.
Những người nằm bẹp trên đài đồng thau người đổ đầy mồ hôi, một vài đồng bạn khi nãy vẫn chưa có tới nơi này, còn có hai người canh giữa cửa Hoàng kim nữa, chắc chắn bọn họ đã đi báo tin cho nên mới khiến nhiều người tới như vậy.
"Cường giả của Hỏa Vân Động tới kìa."
Đó là một nhóm sinh linh đang điều động ánh lửa, cách rất xa mà cũng cảm nhận được hơi nóng hừng hực, trong tay thì cầm trận kỳ bay phần phật.
"Bọn họ rất nổi danh à?" Thạch Hạo hỏi.
"Tuy không phải là chủng tộc mạnh nhất thế nhưng cũng không kém. Phô trương thanh thế, phát động không ít nhân mã, chắc chắn muốn bắt cho bằng được ngươi để tra hỏi bảo thuật đại hung." Người nằm trên đất đáp.
Đây là sinh linh tóc đỏ, cũng không phải là Nhân tộc, giống như là Linh Viên, mỗi một người đều cao khoảng một mét rưỡi, mắt thì có màu bạc.
"Ngươi là hậu đại của đại hung nào, xin hãy báo danh?" Một Linh Viên màu đỏ lớn tuổi mở miệng.
"Ngươi mới là đại hung đó, cả nhà ngươi mới là đại hung. Ông mày tên là Hạo Thiên." Thạch Hạo không kiên nhẫn được nữa, một nhóm người vừa xuất hiện là mở miệng nói mình là đại hung.
"Hàng phục hắn!" Lão Viên cả người đỏ chót kia vung ra hiệu, cả đám sinh linh đồng thời giết về trước, nhưng mà lại rất có quy luật, tất cả đều nắm trận kỳ, trong lúc nhất thời cả thiên địa biến hóa, đại trận được mở ra.
"Ầm!"
Thời khắc này Thạch Hạo cũng chẳng lưu thủ nữa, vận dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình, sau lưng là biển rộng vô lượng, đại dương màu đen chập trùng, đó chính là biển Thái Âm trong pháp môn Côn Bằng.
Mà bốn phía lại là áng mây xanh, mỗi một cây cỏ đang cắm rễ trong hư không, kiếm ý bất hủ tỏa ra, quét sạch tứ phương.
Hai môn bảo thuật này, dù là loại nào xuất thế cũng có thể quét ngang các lộ cao thủ, hiện giờ lại đồng thời xuất kích tự nhiên không gì có thể sánh được.
Trận pháp của Hỏa Vân Động đúng là rất lợi hại, thế nhưng cũng chẳng đáng quan tâm, trận kỳ bị Thạch Hạo điên cuồng chém nát, nhưng mà bộ tộc này rất quyết đoán, trận kỳ của người nào bị hủy thì lập tức tự sát, hóa thành mưa ánh sáng rời khỏi giới này.
"Có cần phải như vậy không, ta chỉ muốn hỏi các ngươi vài điều thôi mà, đừng tự sát mà, nếu như rời đi bằng cách này thì ở ngoài hiện thực cũng phải tu dưỡng tới mấy tháng đó." Thạch Hạo mở miệng.
"Phụt..."
Khi nó giết tới gần lão Viên thì tên này phun ra một ngụm máu, lóe lên rồi biến mất, tên này nhờ vào một quyển trục để chọc thủng không gian mà bỏ chạy.
Sau cùng, Thạch Hạo chỉ bắt được năm tên Linh Viên của Hỏa Vân động, việc này khiến nó cảm khái không thôi, không muốn "giết khỉ" nhưng nhất định phải "hù gà".
Thượng giới, Thiên Tiên châu.
"Nè, nghe gì chưa, cường giả của Hỏa Vân động bị chết hơn trăm người, suýt chút nữa đã bị người ta giết sạch hết luôn."
Có người bàn luận.
"Xảy ra chuyện gì thế, Hỏa Vân động cũng không tính là yếu, đám Linh Viên kia kia vô cùng ngông nghênh, lại có người dám chọc tổ kiến à?"
"Bởi vì gặp phải một sinh linh hung tàn hơn, là đại hung của hạ giới bò lên, hơn vạn năm rồi không chuyện như thế này, đám khỉ đỏ đó đi vây công muốn đoạt hung thuật, kết quả là suýt chút nữa bị người ta ăn thịt."
"Trời đất, là đại sự nghe, một đại hung bò lên hả. Chúng ta mau mau tiến vào Linh giới để xem chiến đi, chắc chắn cường giả cùng với thiên tài khắp nơi cũng sẽ chạy tới đó đây."
"Đi, không thể bỏ qua cuộc vui này được!"
...
Thạch Hạo chưa hề giết chết một ai, thế nhưng cái tên hung ác đặt cho nó đã truyền ra ngoài. đám Linh Viên Hỏa Vân động rõ ràng là tự tử, dùng phương pháp này để không bị bắt, nhưng sau đó tin truyền ra ngoài thì nó như là một điển hình của "giết khỉ hù gà".
Rất nhanh, một đống sinh linh nằm xụi lơ trên đài đồng thau, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi nhưng có rất nhiều tu sĩ chạy tới muốn quan sát tên đại hung Hạo Thiên này và đều bị bắt giữ.
"Các ngươi nghe gì chưa, một tên đại hung Hạo Thiên leo lên đàn Đồng Tước, muốn giết vào Linh giới đó."
"Đúng là hung mà, nghe nói Phượng Vũ cũng từng giao thủ với hắn, không biết thắng bại như thế nào."
"Lợi hại vậy luôn à? Ta nghe nói, mấy vị "sơ đại" cũng đã bị kinh động, khả năng là sẽ tiến vào đánh một trận với hắn."