Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 564: Đàn Đồng Tước

Cũng là cánh cửa như núi cao nhưng lại là màu vàng óng, mà không phải là cánh cửa màu đồng xanh ở phía dưới kia, thần hỏa ở bên ngoài cơ thể người này hừng hực trông có vẻ phi phàm.

"Đây không phải là sinh linh vừa nhen nhóm Thần hỏa!" Thạch Hạo phán đoán, hẳn là mạnh hơn nhiều.

Nó đưa tay ra bắt lấy cô gái đang chạy trốn kia, không muốn để nàng chạy thoát, sau đó tóm lấy cơ thể nàng rồi nhanh chóng thối lui, vô cùng kiêng dè với người đá kia.

Cũng còn may là, đang đứng ở xa chứ không phải đã tới gần người đá ấy.

"Cứu mạng, đá tảng, nhanh cứu bổn đại tiên." Cô bé này đá chân, cứ như một con mèo nhỏ cắn Thạch Hạo hòng trốn thoát, hung dữ vô cùng.

Giờ khắc này, vẻ ung dung lộng lẫy thiên tiên của nàng đã không còn, thay vào đó là một con hung thú nhỏ, tuy rằng là một cô bé xinh đẹp nhỏ nhăng thế nhưng hung ác vô cùng.

Thạch Hạo yên lặng, bàn tay phát sáng chặn lại thần niệm truyền âm của nàng, phòng ngừa kinh động tới người đá kia.

Đương nhiên, nó cũng đã chuẩn bị tốt cho việc xấu nhất sẽ diễn ra, nếu người đá kia truy đuổi thì nó sẽ nhảy xuống thiên lộ, dù có chết một lần ở Hư Thần giới thì cũng không thể để bị bắt được.

"Không công bằng, thân là sơ đại vậy mà còn đánh lén người ta, chẳng hề có phong độ và tôn nghiêm của cường giả gì cả, nếu như đánh thật sự với ta một trận thì ta sẽ chắc chắn giết chết được ngươi!" Bé gái không phục, không ngừng kêu gào, nhe răng há miệng.

Lớp lụa mỏng che ở trên mặt sớm đã rớt ra lộ gương mặt xinh đẹp, tuy hiện tại đã trở thành con nít thế nhưng chắc chắn trước kia là một mỹ nhân khuynh quốc, chíu mũi nhíu chặt vì tức giận rất mê hồn, cặp mắt trợn tròn lườm lườm nó.

"Nhận thua đi, nói thì phải giữ lời." Thạch Hạo mỉm cười.

"Một tên hung thú cao to cỡ nào chứ, có bản lĩnh thì chiến công bằng với ta một trận, trong vòng ba chiêu sẽ giải quyết được ngươi, mà nếu ta thua, lúc đó ta sẽ nhận thua ngay!" Bé gái kêu lớn, lòng tự tin đã bị rối tung, không biết đang cố ý khích Thạch Hạo hay là có lòng tự tin như vậy.

Thạch Hạo sẽ không bao giờ bị khích tướng, ngược lại nở nụ cười, nói: "Công nhận ngươi rất bất phàm, lúc mà mi tâm phát sáng, dù chưa thể sử dụng được thần thông ấy nhưng lại bùng phát ra khí tức khiến người khác sợ hãi, lẽ nào cũng là một "Sơ đại" à, có thiên phú thần thuật kinh thế?"

"Dám chiến một trận không, ta chấp ngươi một tay, ba chiêu bảo đảm đánh nát ngươi!" Cô bé nhe răng, hung hăng vô cùng, trên gương mặt tinh xảo của đứa bé tám chín tuổi tràn ngập vẻ khiêu khích.

"Nhóc con, đừng chơi trò khích tướng với anh!" Trong nháy mắt, nó gõ mạnh lên ót đầy xinh đẹp của nàng một cái.

"Ấy da, đau quá, tên hung thú kia, ta không để yên cho ngươi đâu!" Bé gái kêu thảm thiết, ôm đầu kêu réo, nước mắt gần như ứa ra ngoài.

Thạch Hạo cười không ngừng, thiếu nữ thiên tài của Tiên viện này cũng thật là khác lạ, lúc bình thường thì bình tĩnh ung dung hoa lệ, còn lúc chiến đấu thì mạnh mẽ quyết đoán, bây giờ lại sợ hãi, có chút "hoang dã", đồng thời còn khóc nhè nữa chớ.

Thạch Hạo bế nàng về lại đàn Đồng tước, bàn tay phát sáng phong ấn lấy nàng.

"Tên hung thú kia, ta nhớ kỹ ngươi rồi đó, và nhớ cho thật kỹ, ta, tên Phượng Vũ!" Bé gái dữ dằn hô lớn, mắt to tỏa ra vẻ căm giận.

"Ngươi nhớ kỹ ta thì sao nào?" Thạch Hạo trêu, lấy tay véo véo cái mũi xinh đẹp ấy.

"Ta sẽ ăn thịt ngươi!" Bé gái hung tợn gào thét.

Thạch Hạo cười ha hả, tay khác thì duỗi ra béo má, nhào nặn trên gương mặt non nớt ấy khiến cho nàng nổi giận đùng đùng.

"Ngươi chờ đó!" Bé gái tức giận, sau đó... nàng lại hóa thành một màn mưa ánh sáng biến mất từ trong tay Thạch Hạo.

"Hả?!" Thạch Hạo giật nảy mình, rõ ràng đã phong ấn nàng thế nhưng sao có thể thoát?

Trong tay nó còn sót lại một thanh tiểu kiếm lấp lánh, chỉ dài bằng ngón tay, bóng loáng và có linh tính, hào quang dâng trào, đây là binh giải, dùng bí pháp để thủ tiêu bản thân?

Thạch Hạo kinh ngạc, Phượng Vũ quả nhiên quyết đoán, nhưng nó cũng nhớ tới nơi đây là Hư Thần giới, trên thực tế nàng vẫn có thể phục sinh như bình thường.

"Tức chết đi mà, Phượng Vũ ta đây, từ khi xuất thế tới giờ, một đường hát vang, đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ ăn thiệt thòi lớn như vậy, dám nhéo mũi ta hả, véo má ta hả, ta không để yên cho ngươi đâu!" Tiếng la đầy hung hăng từ phương xa truyền tới, màn mưa ánh sáng kia cứ như là tia chớp rời đi thật nhanh, mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ của một cô bé đang tức giận sôi máu, giơ tay múa chân.

Thạch Hạo ngạc nhiên, thiếu nữ này quả nhiên lợi hại, sau khi binh giải mà còn có thể bộc lộ cơn tức giận của mình, nhưng mà cũng thù dai ghê gớm, việc nhỏ nhặt như nhéo mũi véo má mà cũng ghi sổ thù vặt, còn món nợ bắt giữ nàng thì lại quên bén đi.

Thạch Hạo triển khai pháp môn Côn Bằng truy kích về hướng đó, nó muốn thử nghiệm việc giam cầm màn ánh sáng ấy, thế nhưng đã chậm, thứ này vô hình vô chất nhanh chóng tiến vào trong cửa hoàng kim.

"Hung thú, ngươi nhớ kỹ cho ta, Phượng Vũ ta đây trước giờ chưa bao giờ chịu phải thiệt thòi như thế, sau này nhất định sẽ đánh cho ngươi thành một con bò sát bầm dập, sau đó mới ăn thịt ngươi!" Phương Vũ tức giận lớn tiếng nói, đương nhiên màn mưa ánh sáng kia cũng chỉ có thể ngưng hình trong giây lát mà thôi, sau đó sẽ tiêu tan trở về trong thế giới hiện thực.

"Nhận thua đi, nếu không sau này ta sẽ đi Tiên viện tìm ngươi đó." Thạch Hạo nói, nó không dám đuổi theo mà nhìn chằm chằm người đá kia, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.

Nói cũng kỳ quái, người đá này tuy thần diễm hừng hực thế nhưng vẫn yên lặng ngồi xếp bằng nơi đó, giống như là không có khí tức sinh mệnh vậy.

Bên trong cửa Hoàng kim là ranh giới mênh mông, núi lớn nguy nga, thác nước buông xuống, là mô phỏng theo thế giới hiện thực để xây dựng, tiên khí mịt mờ.

"Ồ, các ngươi có nhìn thấy gì không, màn mưa ánh sáng đó chính là Phượng Vũ của Tiên viện biến thành, nàng bị đánh bại ư?!"

"Không đúng, Phượng Vũ mạnh mẽ cỡ nào chứ, ở khu vực này thì không ai địch nổi, hôm qua còn chém chết con cổ giao ngàn năm nữa là, ai có thể tranh đấu cùng nàng?"

Ở dưới linh sơn đang lượn lờ tử khí thì có một nhóm cường giả trẻ tuổi dừng chân, cả đám đang nghi hoặc nhìn về phương hướng mà màn ánh sáng kia biến mất.

"Nhưng quả thật ta nhìn thấy nàng mà, âm thanh cuối cùng khi phát ra rất giống." Một người trong số đó tin chắc rằng mình nhìn không nhầm.

"Không đúng đâu, nên biết, nàng đến từ học viện Thiên Tiên, đã tu thành Thiên tiên quang, "vạn pháp bất xâm", có thể quét ngang các đối thủ ngang mình, chưa hề chiến bại.

"Chuẩn, ta cũng nghe được nàng từng truy sát "sơ đại" của Linh tộc, giao thủ vài lần khiến cho đám Linh tộc đau đầu luôn."

Nhóm cường giả trẻ tuổi này thảo luận, đều không tin tưởng đó là Phượng Vũ, bởi vì tài năng của nàng ngất trời, thật sự quá mạnh mẽ.

Nhắc tới cô gái xinh đẹp như thiên tiên này, những tu sĩ ai cũng run sợ, thường ngày nàng đoan trang nhã nhặn, hào hoa phú quý, thế nhưng một khi ra tay thì giống như là sư tử hà đông, hung ác vô cùng, khiến người khác run sợ.

"Nghe nói, nàng vì muốn tìm một tọa kỵ thích hợp cho nên đã quyết đấu với thiên kiêu của một vài chủng tộc chí cường, nếu không phải có người can thiệp thì gần như đã thành công rồi."

"Chắc không đó, có chuyện này nữa à?"

"Đây là bí mật, có người nói rằng nàng đi qua tộc Chân Hống, cũng phục kích thiếu chủ của tộc Bạch Hổ, còn từng..."

"Im miệng, chuyện này chớ có nói lung tung, nếu không sẽ gặp họa sát thân đó!"

"Chuyện này... Không hổ là Phượng Vũ của Tiên viện, giống như lời đồn mạnh tới mức khiến người khác không biết nói gì, mà giờ nhìn lại, những chuyện mà nàng từng làm sợ còn nhiều hơn cả lời đồn nữa."

Thạch Hạo quát sát một lúc lâu, người đá kia vẫn bất động khiến nó nghi ngờ, sau đó xoay người tiến về đàn Đồng Tước, nhìn về ngọn núi đối diện màu đen kia truyền âm, hỏi hai lão già nát rượu kia.

"Ta cần đánh vào trong cánh cửa hoàng kim kia?"

"Ừ, cần phải giết vào, chỉ có nghịch thiên như vậy thì mới có thể chiếm được sách quý đồng thau." Điểu gia gật đầu.

"Ngươi điên à, bắt ta quyết đấu với thần linh hả?" Thạch Hạo trừng mắt, nó mặc dù rất tự tin thế nhưng cũng không đời nào đi làm cái chuyện hoang đường như thế này.

"Cái gì, phía trước có thần à?" Tinh Bích đại gia kinh ngạc, có chút ngớ người.

"Hai lão già, có phải là không biết trong cửa Hoàng kim kia xảy ra chuyện gì, có nên cố tình lừa ta không hả?" Thạch Hạo căm giận.

"Sao có thể được chứ, dựa theo ký ức của chúng ta thì nhất định phải xông qua cánh cửa kia thì mới được, chỉ là không biết sẽ hung hiểm như vậy thôi." Điểu gia giải thích.

Đối diện, ngọn núi lớn màu đen này sớm đã đứng chật ních người, trận chiến vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai cũng lộ vẻ khiếp sợ, mạnh mẽ như tiểu Thạch vậy mà lại gặp được đối thủ, khó mà tin nổi.

Cô gái kia mạnh mẽ tuyệt đối, lại có thể chiến một trận với nó, lại càng là thế lực ngang nhau.

Thạch Hạo không nói gì, lần nữa dọc theo con đường hướng vào cửa Hoàng kim kia, sau khi quan sát thật kỹ không thấy dấu hiệu sinh mệnh của người đá kia, thì nó nhịn không được muốn thử một lần.

Nó nhổ xuống một cọng tóc, rót thần lực vào, vung tay ném ra, mặc dù chỉ là một cọng tóc dài thế nhưng giờ lại như là tia chớp đen, tiếng rít chói tai vang lên, nhanh chóng lao tới.

Bốp!

Sợi tóc vừa tới gần người đá thì nổ tung, hóa thành bụi phấn, thần lực được rót vào bị thiêu đốt thành ánh sáng tiêu tán trong hư không.

Thạch Hạo chuẩn bị quay đầu bỏ chạy, thậm chí còn có ý định nhảy xuống con đường đá lơ lững trong hư không kia, thế nhưng lại phát hiện ra, người đá ấy vẫn chưa hề nhúc nhích tí nào.

Nó hừng chân, cảm thấy nghi ngờ, nói: "Lẽ nào cũng chỉ là một tượng đá, tương tự như pháp khí trấn thủ ở nơi này, sẽ không chủ động công kích người khác?"

Một bên khác của cửa Hoàng kim, đám tu sĩ trẻ tuổi sau khi nghị luận thì vẫn không nhịn được sự hiếu kỳ của mình, muốn tiến lại đây để tìm nguyên nhân, cả nhóm đang đứng trước cửa do dự không quyết định được.

"Các ngươi làm gì ở đây, lẽ nào muốn đi đàn Đồng Tước, bắt lấy hậu đại của đại hung." Có cường giả đi ngang qua hỏi.

"Đời nào chứ, mấy vạn năm rồi không có đại hung bò lên, chúng ta cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, muốn đi thăm lại di tích cổ đó một chút." Một người cười nói.

"Hình như không đúng, xem biểu hiện của các ngươi thì chắc chắn có chuyện khác?"

"Nói ra sợ là ngươi không tin, ta vừa nãy nhìn thấy, hình như là Phượng Vũ của Tiên viện lao ra từ trong đó." Một người nhỏ giọng nói.

"Cái gì, đi xem thử!"

...

Trên đàn Đồng tước, Thạch Hạo đang suy nghĩ, mấy lần thử nghiệm thế nhưng cũng không thấy người đá kia đứng lên, chỉ là bị động hóa giải công kích, nó đang tính toán xem thử có thể xông vào hay không.

"Ồ, lại có người tới rồi!" Thạch Hạo kinh ngạc ngẩn đầu, nhìn thấy một đám sinh linh.

"Trời ạ, đó là..." Đám người này vừa tới thì lập tức nhìn thấy Thạch Hạo, có ngươi đưa tay chỉ về nói, thất thanh la lên.

"Ta không nhìn lầm chứ, mấy vạn năm qua đi, lại có hậu đại của đại hung bò lên. Đây là tin tức nóng hổi, sẽ gây náo động cực lớn."

"Xem ra, vừa nãy ta không nhìn lầm rồi, Phượng Vũ quả nhiên đã tới nơi này, đây là đại sự nghịch thiên, nhanh, nhanh về bẩm báo, truyền đi tin tức này."

Thạch Hạo nhếch miệng nở nụ cười, hàm răng sáng bóng, từ từ tới tiếp đón.

Cùng lúc đó, học viện Thiên Tiên, một cô gái với quần áo hoàng kim, thân thể lấp lánh, da thịt trắng như tuyết, trong nháy mắt thức tỉnh, vẻ mặt vô cùng tức giận.

"Ồ, sư muội, muội tỉnh rồi à, sao lại tức giận vậy, giống như nguyên khí bị thương tổn thì phải."

"Tức chết đi mà, dám nhéo mũi ta, dám véo má ta! Sẽ có ngày, hắn tới Tiên viện ư?"