Thế Giới Chi Môn

Chương 14

Làm xong kiểm tra, Vệ Tân Bình theo lời dặn dò của Lưu Hình Trúc, đem Đỗ Triết tới phòng thí nghiệm của y, dọc theo đường đi, Vệ Tân Bình giải thích cho Đỗ Triết một số việc.

“Chờ có báo cáo kiểm tra, chúng tôi sẽ căn cứ vào hiện trạng cơ thể của cậu để xếp thời gian giải phẫu cụ thể. Bất quá, trong thời gian này, tiến sĩ Khổng đang có một dự án nghiên cứu, chỉ sợ phải chờ ông ấy xong mới có thể làm phẫu thuật.” – Vệ Tân Bình có chút xin lỗi nói, bệnh nhân luôn hi vọng bệnh của mình sớm khỏi, hiện tại lùi lịch trị liệu của hắn, trong lòng có chút băn khoăn.

“Dù sao cũng như vậy, tôi đợi thêm một thời gian nữa cũng không thành vấn đề.” – Đỗ Triết mỉm cười, hắn biết rằng chân mình có thể khỏi đã rất vui rồi, thời gian dài ngắn không thành vấn đề, hắn vốn là người kiên nhẫn.

“Thật may là cậu có thể hiểu, kìa, phía trước là phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lưu. Đây là sở nghiên cứu của quốc gia, phân bộ khoa học y học, nơi này hầu như là các nghiên cứu phục vụ y học, mà tiến sĩ Lưu là chuyên gia tầm cỡ thế giới về nghiên cứu y học sinh vật, mỗi thành quả đều có ảnh hưởng rất lớn, cho nên nơi này có hệ thống bảo mật tốt nhất, cậu tốt hơn hết là nên đi với tiến sĩ Lưu, bằng không dễ bị nghi ngờ là gián điệp.” – Vệ Tân Bình nói giống như truyện giật gân, nhưng biểu tình trên mặt anh ta lại rất đứng đắn.

“Trước kia đã từng có chuyện này sao?” – Đỗ Triết vừa quan sát bảo vệ tay cầm vũ khí vừa hỏi.

“Đúng vậy, nghe nói là một nghiên cứu viên mới tới, bị lạc đường đến đây, kết quả chưa tới gần đã bị bắt, sau khi xác định không có vấn đề gì mới thả ra, nhưng mà nghiên cứu viên đó cũng bị khai trừ rồi.”

“Thực nghiêm khắc!” – Đỗ Triết cảm thán.

“Sở nghiên cứu là vậy, đây đều là vấn đề cơ mật của quốc gia, không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút.” – Vệ Tân Bình cầm giấy thông hành của mình, mấy người lính chăm chú nhìn, quét qua máy kiểm tra, cánh cửa kim loại trước mặt lập tức mở ra.

“Giấy thông hành của hắn đâu?” – Binh lính ngăn cản bọn họ, chỉ vào Đỗ Triết hỏi.

Đỗ Triết tự giác giơ giấy thông hành cho hắn xem.

“Cấp bậc không phù hợp, hắn không thể vào.”

“Là tiến sĩ Lưu bảo ta đưa người tới, có thể hỏi anh ta để xác nhận.” – Vệ Tân Bình kiên nhẫn giải thích.

Binh lính bán tín bán nghi, liền hướng nhân viên thông tin kiểm tra, sau khi xác nhận, hắn quay lại nói với bọn họ: “Hai người có thể đi qua.”

“Làm phiền..” – Đỗ Triết nói lời cảm tạ, đối phương cẩn thận làm cho hắn kính nể, bất quá cảm giác thế nào cũng không thấy tốt.

Binh lính cúi đầu chào bọn họ, lui về vị trí cũ.

Liên tục đi qua mấy cái cửa như thế, Đỗ Triết có chút đau đầu: “Nơi này lối rẽ cũng nhiều, cửa cũng nhiều.”

“Vì bảo hộ kết quả nghiên cứu, nếu phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, mỗi cái cửa cũng có tác dụng ngăn cản, bất quá nghe nói đây cũng là chủ ý thiết kế của kiến trúc sư, có thể làm cho người muốn xâm nhập choáng váng, không nhớ rõ đường.”


“Người trong nhà cũng chịu không nổi.” – Đỗ Triết nhu nhu huyệt thái dương.

“Cái gì chịu không nổi?” – Âm thanh quen thuộc vang lên. Là Lưu Hình Trúc.

Giương mắt lên nhìn, Lưu Hình Trúc mặc y phục cách ly màu trắng, đứng ở sau cánh cửa mở ra, nhìn bọn họ.

“Chúng tôi đang bảo đường ở nơi này thật không dễ đi.” – Vệ Tân Bình giải thích – “Nếu người đã đưa tới rồi, tôi về trước, hai người nhớ mai quay lại lấy kết quả báo cáo.”

“Cám ơn, ngày mai gặp.” – Đỗ Triết phất tay nói.

“Nhìn dáng vẻ của cậu không được thoải mái, mệt mỏi sao?” – Lưu Hình Trúc đi tới bên người Đỗ Triết lo lắng hỏi.

“Hoàn hảo, chính là có điểm choáng đầu.”

“Chúng ta vào trong trước đã, tôi sẽ xoa bóp giúp cậu.” – Lưu Hình Trúc tự động phụ giúp Đỗ Triết đi tới, bởi vì y là người phụ trách ở đây, đường đi sau lưng họ có thể đi ra phòng thí nghiệm.

“Boss, sao ngài lại đột nhiên chạy ra, xảy ra chuyện gì sao?” – Trương Thành Công, trợ thủ của Lưu Hình Trúc, thủ trưởng của hắn sau khi nhận điện thoại liền ly khai, thật sự là dọa hắn nhảy dựng, còn tưởng xảy ra chuyện gì.

“Đi ra ngoài có chút việc.” – Lưu Hình Trúc thuận miệng trả lời, mặc cho Đỗ Triết một bộ y phục cách ly.

Trương Thành Công lúc này mới chú ý người mà sếp dẫn đến, “Vị này là?”

“Đỗ Triết. A Triết, đây là trợ thủ của tôi, Trương Thành Công, cậu có việc gì có thể gọi cậu ta.”

“Xin chào.” – Đỗ Triết để Lưu Hình Trúc mặc y phục cách ly cho mình, tay đưa ra hướng Trương Thành Công.

Trương Thành Công sửng sốt một chút, mới cùng Đỗ Triết bắt tay, “Xin chào.” Một bên ngạc  nhiên nhìn Lưu Hình Trúc, hắn lần đầu tiên thấy sếp nhà mình ôn nhu đối đãi với một người như thế, từ trước tới nay hắn làm gì có cái biểu tình này. Huống chi đây là lần đầu tiên hắn dẫn người tới phòng thí nghiệm. “Hai người là là?”

“A Triết là người nhân bản của ta.”

Lưu Hình Trúc trọng điểm là quyền sở hữu, nhưng Trương Thành Công lại chú ý tới ba chữ ‘người nhân bản’ hơn.


“Thì ra thế.” – Trương Thành Công bày ra bộ dáng đã hiểu, người này vẫn là chỉ biết quan tâm tới thành quả nghiên cứu của mình – “Chính là anh dùng cái đặc quyền kia.”

“Ừ.” – Lưu Hình Trúc không nói nhiều – “Cậu ở trong này làm gì? Còn không đi, hôm nay có giờ dạy thực nghiệm phi thường quan trọng.”

Biết là trọng yếu mà ngài còn chạy lung tung, Trương Thành Công âm thầm oán hận, nhưng không dám nói ra, chỉ vội vàng – “Rõ, tôi lập tức đi, ngài cũng lại đấy nhanh lên a.”

“Dông dài, đi nhanh.” – Lưu Hình Trúc không kiên nhẫn đuổi người.

Trương Thành Công sờ sờ cái mũi, xoay người rời đi.

“Anh không cần phải lo cho tôi, lo chuyện của anh thôi.” – Hắn chính là đi đứng không thuận tiện

“Phòng thí nghiệm có nhiều quy định, cũng nguy hiểm, tôi mang cậu đến phòng nghỉ.”

Phòng nghỉ cũng hợp với phòng thí nghiệm, phân cách hai bên là tấm thủy tinh to, thuận lợi cho hai bên trao đổi.

Lưu Hình Trúc đưa cho Đỗ Triết một cốc sữa nóng: “Cậu trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một lát, nếu cảm thấy nhàm chán có thể xem tạp chí, đợi lát nữa tôi dẫn cậu đến canteen ăn cơm trưa, sau đó đi dạo xung quanh một chút.”

“Được.”

00*****************************************************************************00

Qua tấm thủy tinh ngăn cách, Đỗ Triết một tay kê đầu, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa, vừa đánh giá công việc của Lưu Hình Trúc.

Đỗ Triết nhận thấy Lưu Hình Trúc, là một người tuy rằng luôn nói tính tình bản thân không tốt, lại chưa từng thấy y như thế, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai luôn lộ vẻ sáng lạn, có thể mê đảo tất cả các nữ nhân, tuy có đôi khi phát ra vài câu thô tục, nhưng kì thật nghe quen cũng không có cảm giác khó chịu.

Mà khi làm việc Lưu Hình Trúc không hề có tí ôn nhu sủng nịch như ở với hắn, vô cùng chặt chẽ, nhìn không ra biểu tình, ánh mắt lạnh lùng, tất cả cảm xúc sau con ngươi đen kia đều được cất kĩ.

Đương nhiên nếu y bắt đầu phát hỏa mà quát người, cảm xúc của y vẫn là nhất thanh nhị sở, Đỗ Triết thú vị nhìn Lưu Hình Trúc tóm lấy thủ hạ ở đằng kia nói gì đó, tuy rằng không nghe thấy, nhưng nhìn dáng vẻ của y cùng bộ dáng muốn tìm cái lỗ để chui xuống của đối phương, cũng có thể thấy đó không phải lời hay cho lắm.

Nhìn cái màn trước mắt, suy nghĩ của Đỗ Triết có chút mơ hồ, từ lần Lưu Hình Trúc bảo theo đuổi hắn đến nay, trừ bỏ trở nên ôn hòa cẩn thận, cũng không thấy y có hành động gì, nhưng Đỗ Triết cảm thấy dường như y đang bước từng bước một vào nội tâm của mình.

Lưu Hình Trúc rất thông minh. Y biết những người như Đỗ Triết thiếu cảm giác an toàn từ người thân, tấn công mãnh liệt chỉ làm hắn bất an hơn thôi. Chỉ có cách từ từ tiến dần tới, làm cho Đỗ Triết không phòng bị, đầu tiên là tiếp nhận, sau đó là thói quen, cuối cùng bị hãm sâu không thể thoát ra.

Tựa như Đỗ Triết hiện tại, hắn tuy rằng chưa yêu Lưu Hình Trúc, nhưng hắn đang chìm trong cảm giác ấm áp mà Lưu Hình Trúc mang lại, luyến tiếc buông ra. Điểm ấy Lưu Hình Trúc hiểu, Đỗ Triết cũng hiểu, nhưng cả hai không ai nói ra, để cho nó tự nhiên phát triển.

Mặc kệ cuối cùng có đến được với nhau không, chỉ có nắm chắc hiện tại, mới không tiếc nuối về sau.

Lưu Hình Trúc răn dạy cấp dưới xong, lơ đãng quay đầu, cùng Đỗ Triết bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt cười của đối phương, lập tức cơn giận còn sót lại biến mất, Lưu Hình Trúc bình ổn mỉm cười.

Thấy như vậy, tất cả các người khác kinh ngạc nhìn hai người, không dám có hành động gì. Gây trở ngại cho boss yêu đương, không phải đơn giản mà giải quyết.