Thế Giới Chi Môn

Chương 13

Thái Sơn, một trong Ngũ Nhạc của Trung Quốc, được vang danh “Thiên hạ đệ nhất sơn” về cảnh đẹp, lại được xưng tụng là Đông Nhạc, đẹp nhất ở Trung Quốc, là một trong mười ngọn núi nổi tiếng khiến người ta rung động. Thái Sơn ở miền trung của tỉnh Sơn Đông, cảnh quan tự nhiên hùng vĩ cao lớn, được biết tới là địa danh ngàn năm văn hóa cùng với nhân văn cảnh quan, danh thắng có Thiên Tru Phong, Nhật Khán Phong, Thiên Trượng Nhai, Tiên Nhân Kiều, Ngũ Đại Phu Tùng, Vọng Nhân Tùng, Long Đàm Phi Bộc, Vân Kiều Phi Bộc, Tam Đàm Phi Bộc. Năm 1987, Thái Sơn được xếp hạng di sản thiên nhiên thế giới. Mấy ngàn năm qua, trước sau có mười hai vị hoàng đế đến Thái Sơn cúng tế trời đất. Khổng Tử để lại “Đăng Thái Sơn mà tiểu thiên hạ” tán thưởng, Đỗ Phủ có “Hội làm lăng tuyệt đỉnh, vừa xem mọi núi nhỏ” thiên cổ có một không hai.

Ngũ Nhạc: Năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông Nhạc Thái Sơn, Tây Nhạc Hoa Sơn, Nam Nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn và Trung Nhạc Tung Sơn

Khi Đỗ Triết lên đỉnh núi, nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống, trong đầu chợt nhớ tới lời giới thiệu về Thái Sơn trước kia đã từng đọc qua.

“Mệt mỏi sao?” – Lưu Hình Trúc vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Đỗ Triết, kịp thời đưa cho hắn bình nước.

“Rất tốt.” – Đỗ Triết tiếp nhận bình nước, từ từ uống. Thái Sơn tuy đẹp, đỉnh núi này cũng không phải là dễ đi, tuy rằng đây là trò chơi, có thể trực tiếp truyền tống lên đỉnh Thái Sơn, nhưng vì thưởng thức danh lam thắng cảnh bên đường, đồng thời để rèn luyện chân, Đỗ Triết lựa chọn tự mình lên núi, Lưu Hình Trúc đương nhiên là đáp ứng hắn vô điều kiện, vì thế hai người từng bước từng bước, tiêu sái bốn năm giờ mới lên được đỉnh núi.

Lúc này, trên đỉnh Thái Sơn đã có không ít người chơi tới ngắm cảnh, đương nhiên người đến đánh quái cũng nhiều.

Tránh được đám người đó, tìm được chỗ tốt để ngắm cảnh, hai người ngồi ở trên tảng đá, bên người mây phủ vờn quanh, làm cho bọn họ có cảm giác phiêu phiêu như tiên cảnh.

“Đêm nay chúng ta ở đây đi, ngày mai có thể ngắm mặt trời mọc.” – Đỗ Triết đề nghị, hắn biết Lưu Hình Trúc luôn mang theo lều trại.

“Được.” – Lưu Hình Trúc đồng ý, dù sao nghỉ ngơi trong trò chơi so với bên ngoài còn hiệu quả hơn rất nhiều, rất dễ ngủ say.

“Anh đói bụng chưa? Tôi vẫn còn dự trữ một chút thức ăn.”

“Thời điểm này đương nhiên phải ăn thịt nướng chứ, cho có không khí một chút.” – Lưu Hình Trúc ôm Đỗ Triết, cò kè – “Cậu tìm địa phương tốt để dựng lều, tôi đi tìm mấy tên đánh quái mua thịt tươi.”

Đỗ Triết đồng ý, sau đó bắt đầu tìm chỗ dựng lều.

Lều bên ngoài thoạt nhìn có vẻ nhỏ, nhưng không gian bên trong lại khá lớn, ít nhất hai người cùng ở không thành vấn đề.

Đỗ Triết dựng lều, lại kiếm chút củi khô về đốt lửa, chờ Lưu Hình Trúc quay lại.

“Thế nào?” – Đỗ Triết vừa thổi lửa vừa hỏi.

“Bọn họ đánh được khá nhiều thịt tươi nên hào phóng bán cho tôi.” – Lưu Hình Trúc tươi cười đưa ra mấy miếng thịt – “Tôi đã rửa sạch, có thể trực tiếp nướng.”

“Anh có mang gia vị theo không?”

“A, thuận tiện cũng mua một ít của bọn họ.” – Lưu Hình Trúc lắc lắc mấy cái bình trong tay.

Hai người cũng không phải là người giỏi nấu nướng, Đỗ Triết là do sống một mình mà biết nấu một số món đơn giản, Lưu Hình Trúc cũng thế, bất quá nướng thịt không cần kĩ thuật gì nhiều, tuy rằng không tốt lắm nhưng vẫn có thể ăn.

“Ăn ngon.” – Lưu Hình Trúc cắn xiên thịt trong tay, bày ra bộ dáng tham lam.

“Anh không phải rất sành ăn sao? Hương vị này cũng được?” – Đỗ Triết nhìn miếng thịt nướng trong tay mình chả có mùi vị gì.


“Chỉ cần là cậu làm, tôi tuyệt đối không kén chọn.”

“Vậy anh ăn cái này đi.” – Đỗ Triết đưa xiên thịt bị nướng cháy sém đưa cho Lưu Hình Trúc.

Lưu Hình Trúc không chút suy nghĩ, ăn luôn, Đỗ Triết bất đắc dĩ: “Anh không lo ăn sẽ bị tiêu chảy sao?”

“Trò chơi này không đặt ra quy định đó, thôi mấy cái này để tôi ăn, cậu lấy thức ăn dự trữ trong túi ra.”

“Anh có thể ăn vì cái gì tôi lại không thể?” – Đỗ Triết nhíu mày, sau đó cướp xiên thịt trên tay Lưu Hình Trúc, cắn một miếng lớn – “… A, mặn.”

“Uống miếng nước đi.” – Lưu Hình Trúc đưa bình nước cho hắn.

“Anh nằm dịch qua đi, sát quá.” – Đỗ Triết giật giật thân  mình, muốn đem nam nhân nằm sát phía sau lui ra, rõ ràng là lều cho hai người, sao tên này cứ muốn nằm chung với mình chứ.

“Trên đỉnh núi buổi tối rất lạnh, nằm riêng không tốt.” – Lưu Hình Trúc vô lại ôm lấy Đỗ Triết, quấn chặt lấy hắn.

“Lều giữ ấm rất tốt, tôi không thấy lạnh.” – Đỗ Triết không chịu nổi lấy tay đẩy hắn – “Hơn nữa anh ôm chặt quá, tôi không thở được.”

Lưu Hình Trúc nghe được, vội vàng nới rộng vòng tay, nhưng vẫn không buông hắn ra. “Tôi rất lạnh, coi như cậu giúp tôi sưởi ấm, được không?”

“Giả bộ đáng thương cũng vô dụng.” – Nói như vậy nhưng Đỗ Triết vẫn ngầm đồng ý với hành động ôm ấp của Lưu Hình Trúc.

Ở đây ban đêm lạnh, có cái ôm ấm áp, thật thoải mái.

00*****************************************************************************00

Buổi sáng, hai người ngắm mặt trời mọc xong liền log out, chuẩn bị đi tới sở nghiên cứu.

“Tôi có phải mặc complet không?” – Theo ấn tượng của Đỗ Triết, sở nghiên cứu là loại địa phương cần chú trọng dáng vẻ.

“Giống như bình thường là được rồi, họ sẽ không so đo đâu.” – Lưu Hình Trúc chỉa chỉa chính mình, ý bảo Đỗ Triết y cũng như thế.

“Chủ nhân, Đỗ Tiên sinh, đi đường cẩn thận.” – Rốt cục cũng được hủy bỏ việc cấm phát ngôn làm trí năng quản gia K chúc phúc hai người trước khi ra ngoài.

Lần này Đỗ Triết phát hiện thang máy không hề đi xuống lầu mà dừng ở tầng một. “Chỗ nghiên cứu nằm trên mặt đất à?”

“Ừ, xây ở khu không dân cư, để tránh ảnh hưởng. Khi lên xe nhớ không được mở cửa sổ, không khí bên ngoài không tốt lắm.”

Phải nói là rất không tốt… Đỗ Triết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy là sa mạc mờ mịt kéo dài, cho dù không đi ra cũng biết nhiệt độ bên ngoài nóng thế nào, có thể thấy lớp không khí sát mặt đất rung rung nhiễu loạn tầm nhìn.

Xe chạy trên sa mạc rất vững vàng, ngoài cửa sổ cảnh sắc không thay đổi làm cho Đỗ Triết có chút buồn ngủ.


“Đỗ Triết, chúng ta đã đến.” – Bên cạnh có người nhẹ nhàng đẩy hắn.

“Ừm?” – Mở hai mắt, ý thức còn không thanh tỉnh, Đỗ Triết quay đầu nhìn người đó, một hồi lâu mới phục hồi – “Đến rồi sao?”

“Đến rồi, tối qua cậu ngủ không tốt sao?”

“Không phải, nghỉ ngơi tốt lắm.” – Quả thật phi thường tốt, hắn chưa từng ngủ ngon như vậy.

“Vậy là tốt rồi, xuống xe đi.” – Lưu Hình Trúc ôm lấy Đỗ Triết, đặt lên xe lăn.

“Buổi sáng tốt lành, tiến sĩ Lưu.”

“Buổi sáng tốt lành.”

Thông qua vài tầng cửa, ven đường gặp không ít người hỏi thăm, Lưu Hình Trúc mang Đỗ Triết tới chỗ đăng kí, lấy giấy thông hành đưa cho Đỗ Triết. “Đây là giấy thông hành tạm thời, có rất nhiều hạn chế, ở sở nghiên cứu cậu đừng đi loạn, muốn đi thăm quan thì bảo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi.”

“Được.”

“Bây giờ tôi đưa cậu tới nhà C, ở đó khoa thần kinh sẽ làm kiểm tra toàn diện cho cậu, sau đó sắp xếp thời gian giải phẫu.”

“Mặc dù có điểm thừa thãi, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh.”

“Cậu chỉ cần an tâm để tôi chiếu cố là được rồi.” – Lưu Hình Trúc sờ mái tóc mềm mại của Đỗ Triết, chìm đắm trong khoái hoạt có thể chiếu cố âu yếm người mình yêu.

“Tiến sĩ Lưu, sớm vậy đã tới sao?” – Vừa tới khoa thần kinh, đã có người ra đón.

“Buổi sáng tốt lành.”

“Vị này chính là Đỗ Triết tiên sinh mà anh nói phải không?”

“Đúng vậy, Đỗ Triết, vị này là Vệ Tân Bình, trợ thủ đắc lực của tiến sĩ Khổng trưởng khoa, hôm nay anh ấy phụ trách làm kiểm tra cho cậu, phiền toái rồi.” – Câu cuối cùng là nói với Vệ Tân Bình.

“Tiến sĩ Lưu khách khí rồi, các nghiên cứu của anh giúp chúng tôi không ít, hơn nữa đây là vấn đề mà gần đây tiến sĩ Khổng đang quan tâm, đây cũng là một cơ hội nghiên cứu lâm sàng thôi.” – Ngữ khí Vệ Tân Bình thực khách sáo, nhìn ra được là anh ta rất thật tình, những người làm nghiên cứu rất hòa thuận với nhau, tâm tư cũng rất đơn thuần, các loại cảm xúc đều tùy tâm mà động, không hề giấu diếm.

“Cám ơn, phiền toái các cậu chiếu cố cậu ấy, kiểm tra xong có thể đưa hắn tới phòng thí nghiệm của tôi.”

“Không thành vấn đề.”

“Tối nay gặp, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Hảo.”

Lưu Hình Trúc ôm Đỗ Triết rồi mới rời đi.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy tính tình tiến sĩ Lưu tốt thế.” – Vệ Tân Bình nhìn theo bóng dáng Lưu Hình Trúc, chậc lưỡi kì lạ.

“Sao cơ?” – Đỗ Triết nghi hoặc nhìn anh ta.

“Ở sở nghiên cứu, tiến sĩ Lưu nổi tiếng xấu tính, bình thường bao giờ cũng là bản mặt lạnh băng, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười, tuy rằng bình thường cũng không hay gặp mặt.”

“Phải không?” – Đỗ Triết cũng rất khó tưởng tượng ra cái vẻ mặt băng lãnh của Lưu Hình Trúc, tựa hồ như hắn chưa nhìn thấy lần nào.

“Đúng vậy đấy. Được rồi, cậu theo tôi đi làm kiểm tra toàn thân thôi.”

“Phiền anh.”