Tôi liếc nhìn quanh phòng và cố không ngất xỉu vì lượng máu đột ngột rút cạn khỏi mặt. Treo trên cánh cửa chiếc tủ đứng là áo vét của Caleb, và ló ra từ bên dưới nó là bao súng đeo vai. Có thể nào không? Ôi Chúa ơi, làm ơn hãy là nó được chứ? Tôi đưa tay nhón lấy lần vải mềm rồi giở nó lên. Đó là khẩu súng to lớn ghê gớm nhất mà tôi từng thấy, đúng hơn là khẩu duy nhất – nhưng dù gì nó vẫn đáng sợ. Cảm giác buồn nôn kéo đến. Một phần trong tôi muốn quên hết mọi chuyện đáng chết kia đi và quay trở lại giường. Người ta thường bảo sao nhỉ: hèn nhát chính là phần tốt đẹp của sự dũng cảm? Mặc xác nó! Tôi với tay lấy khẩu súng. Cái thứ khốn kiếp này nặng cả tấn ấy.
Chiếc tủ mở ra và trong một giây, tôi vô cùng kinh ngạc trước số lượng những công cụ gây đau đớn giấu trong đó. Roi ngắn, roi da, dây xích và nhiều thứ lạ lẫm khác từ bộ phim Real Sex tôitừng xem quatrên đài HBO ở nhà Nicole. Đó là dương vật giả có gai đó à? Suýt chút nữa thì tôi ngất xỉu. Hắn định dùng thứ này với tôi sao? Tên khốn bệnh hoạn. Vậy mà…
Tôi bắt gặp một cặp còng tay, thật ra là rất nhiều cặp, không có viền lông trên đó. Thế có nghĩa chúng là đồ thật đúng không? Vì nếu không phải thì xấu hổ lắm. Tôi sẵn sàng nắm lấy cơ hội. Choàng áo khoác của Caleb lên người, tôi lập tức bị choáng bởi kích cỡ của nó. Đặt khẩu súng xuống mặt ghế, tôi bắt đầu cuộn tay áo lên.
“Em đang làm cái quái gì vậy?” Giọng nói giận dữ của Caleb ngay tức khắc khiến tôi đông cứng tại chỗ. Mắt chúng tôi giao nhau, của tôi thì mở to và kinh hãi, của hắn thì lạnh lùng và tàn độc. Tôi với lấy khẩu súng khi hắn bật dậy khỏi giường. Nhưng tôi đã nhanh hơn. Chỉ một lần.
“Đừng có động đậy! Một bước cũng không,” giọng tôi the thé, gần như rất hoảng hốt. Tôi có thể bắn hắn chỉ vì sợ và tôi nghĩ hắn hiểu, bởi ngay sau đó hắn không tiến tới nữa. Tim tôi đang đập quá nhanh, tầm nhìn thì mờ mịt. Giữ bình tĩnh đi Livvie. Giữ bình tĩnh ngay đi.
“Bỏ súng xuống, Mèo Con,” hắn thì thầm, như thể tôi là kẻ sợ sệt nhiều hơn vậy. Chết tiệt, có lẽ tôi như thế thật. Đây chắc chắn không phải lần đầu hắn bị dí súng vào mặt, nhưng chắc chắn là lần đầu tôi đe dọa mạng sống của ai đó. Tôi muốn khóc. Tôi không muốn phải làm vậy. Tôi không muốn làm hắn bị thương. Giờ không còn lựa chọn nữa đâu Livvie. Là cô hoặc hắn thôi. Chuyện này thật đáng ghét. Tôi có cảm giác mình giống mấy đứa con gái đần độn trên phim vậy, chỉa súng vào kẻ sẽ giết mình, tay run rẩy, còn tên sát thủ thì vẫn tiếp tục bước đến gần hơn, song cô ta lại không chịu giết hắn. Sau đó cô ta chết. Sau đó tôi sẽ chết.
Tôi hít vào một hơi thật sâu và cầm súng chắc hơn, lờ đi sức nặng của nó, lờ đi sự co rút nơi cẳng tay khi cố giữ nó đúng tầm. Đặc biệt là lờ đi mồ hôi ẩm ướt ở hai lòng bàn tay, khiến báng súng trở nên trơn trượt. “Làm ơn đi, Caleb,” tôi gần như cầu xin, “đừng nhúc nhích. Hãy để tôi đi và đừng khiến tôi giết anh, vì tôi sẽ làm. Thề có Chúa, tôi sẽ làm đấy.”
Hắn rất điềm tĩnh, quá điềm tĩnh. “Sẽ không có ai giết ai cả, Mèo Con. Nhưng tôi không thể thả em được. Hãy đặt nó xuống và tôi hứa tôi sẽ không làm gì hại đến em cả.” Tôi không thể ngăn mình bật cười. Tôi đang giữ súng, nhưng hắn lại là người bắt giữ tôi. Dù vậy, tiếng cười của tôi vẫn rất cuồng loạn.
Tâm trí tôi lang thang đến nơi đặc biệt của riêng mình. Và có lẽ, được truyền cảm hứng bởi khẩu súng to lớn ghê gớm trong tay, đã triệu hồi được Harry Bẩn Thỉu. “Tôi biết anh đang nghĩ gì,” tôi nghèn nghẹn nói. “ ‘Liệu nó bắn được sáu hay chỉ năm phát?’ Chà, để nói thật cho anh biết, trong tình trạng phấn khích này, tôi gần như không đếm được nữa. Nhưng vì đây là khẩu Magnum 44, loại súng lục mạnh nhất thế giới, sẽ bắn nát đầu anh, nên anh phải tự hỏi mình một câu: Anh có thấy may mắn không? Sao, có không hả, chàng trai?” Vẻ mặt Caleb thật vô giá, nó ở đâu đó giữa quan tâm sâu sắc (cho sự tỉnh táo của tôi) và giận dữ (vì sự ngu ngốc của tôi).
“Mèo Con,” hắn bắt đầu. Tôi lên đạn, bằng cả hai tay vì không thể xoay sở làm được với chỉ một tay. Trong suốt quá trình đó, ngón tay tôi khẽ ấn lên cò súng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sợ hãi thật sự lướt qua gương mặt của kẻ bắt cóc mình. Hắn nuốt xuống. Tôi dời ngón tay khỏi cò súng, nhẹ nhõm vì mình đã không làm gì ngu ngốc, hoặc trong trường hợp của tôi là ngu ngốc hơn. Với lấy chiếc còng tay, tôi ném nó về phía hắn. Hắn bắt lấy nó mà không hề rời mắt đi. “Súng chưa được nạp đạn đâu, Mèo Con.”
Tim tôi chấp chới. “Thật nhảm nhí, Caleb ạ. Đừng bắt tôi tìm ra ai trong số chúng ta đang bịp bợm.” Hắn mỉm cười, chỉ thoáng qua thôi. Nếu không hiểu hắn rõ như tôi, thì chắc chắc bạn sẽ bỏ lỡ bản chất của sự việc. Không hiểu tại sao tôi lại đi nhìn xuống quần soóc của hắn. Tên khốn tởm lợm đang cương cứng. “Còng tay anh vào giường đi, và đừng bắt tôi nói lại lần nữa.”
Lần này, nụ cười của hắn hiện ra rất rõ ràng, thậm chí là tự mãn nữa. “Mèo Con, nếu đó là điều em muốn, chỉ cần yêu cầu thôi là được mà.” Thật sao? Hắn sẽ để tôi còng hắn vào giường sao? Livvie! Tập trung đi.
“Im lặng đi và làm theo lời tôi nói.” Tôi đang tỏ ra cay độc. Hắn cau mày và trong một giây, tôi quên mất ai là người đang thắng thế. Khối kim loại nặng trịch trơn trượt trong lòng bàn tay mướt mồ hôi đã nhắc nhở tôi. “Ngay bây giờ!” Hắn bước tới chiếc cột giường gần tôi nhất, nhưng vẫn cách xa vài mét, rồi còng hai cổ tay mình với nhau. “Chặt hơn nữa,” tôi đang mất kiên nhẫn, lo lắng. Hắn làm theo và tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Tôi hạ súng xuống, dành một phút để cho sự hồi hộp lắng xuống, tầm nhìn rõ ràng hơn và chất adrenaline tan đi. “Thấy tốt hơn chưa, Vật Cưng?” hắn thì thầm, vẫn với vẻ đùa cợt. Như bị thôi miên, tôi bước tới hai bước và tát hắn mạnh đến độ bàn tay đau nhói. Ngay lập tức, hắn chồm tới, hai bàn tay định tóm lấy hông tôi, còn chân thì chắn ngang qua cổ chân. Tôi ngã ngửa ra đất, khẩu súng văng ra phía sau. Hắn không thể với tới tôi bằng đôi tay bị còng nữa, nhưng lại đang cố gắng lôi tôi vào giữa hai chân mình. Tôi trườn lui về sau bằng tất cả sức mạnh, không muốn để bị bắt. Lúc thoát ra được, tôi va vào chiếc ghế phía sau. “Em sẽ phải trả giá cho chuyện đó, Mèo Con ạ,” Caleb hổn hển nói. Bên mặt phải của hắn hằn lên dấu tay đỏ rần.
Tôi giũ giũ tay, “Tôi đã trả giá rồi. Đó chỉ là chút tiền thừa thôi.”