Tôi nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước đó, gần như không thể nhận thức rõ ràng các sự kiện đang diễn ra. Nếu chỉ xem mọi việc như đang xem một bộ phim hay đọc một quyển sách, tôi sẽ nghĩ nó thật hấp dẫn. Nhưng để sống trong đó, bằng xương bằng thịt…tôi nghĩ như thế đáng sợ biết bao. Hầu như là vậy. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tim tôi đập mạnh và nhanh hơn trong lồng ngực, nhưng lần này lại khác với trước kia. Hơn nữa, tôi còn có cảm giác nằng nặng, chùng chình, gần như râm ran nơi bụng. Nó gợi nhắc cho tôi về cảm giác từng có hồi còn bé, lúc chơi trò trốn tìm trong bóng tối. Tôi không muốn bị bắt, nhưng chỉ cần ngồi đó, tự hỏi không biết mình có bị tìm ra không cũng đủ phấn khích lẫn lo sợ rồi. Lúc đó, tôi nhận ra sự hồi hộp chính là điều mình thích, không phải trò trốn tìm.
Ở cạnh Caleb lúc nào cũng gây ra cảm giác kia. Tôi cứ luôn nhìn thấy gương mặt hắn, hai mắt nhắm, đầu nghiêng vào tay tôi, da thịt đàn ông mềm mại bên dưới những ngón tay. Toàn bộ mọi chuyện cứ diễn đi diễn lại trong trí tôi nhưng một chuỗi những ánh chớp, những ánh chớp khiến tôi tỉnh như sáo trong bóng tối. Tôi cũng đã mơ về việc hôn hắn, về việc đi xa hơn là chỉ hôn hắn. Nơi cương cứng của hắn áp lên mông tôi, và chống lại tất cả mọi logic, tôi rất muốn chạm vào chỗ đó. Tôi muốn thấy thứ từng ở bên trong cơ thể mình.
Khi hắn yêu cầu tôi dừng lại vào tối qua, tôi đã thấy có chút thất vọng. Thậm chí là tổn thương nữa, cứ nghĩ là mình đã làm sai gì đó rồi. Giọng hắn rất cay nghiệt, xa cách vào lúc đầu, nhưng sau đó hắn trở nên dịu dàng hơn và bảo rằng tôi đã làm tốt, quá tốt. Vì một lý do điên rồ nào đó, ngoài việc cảm thấy cực kì hổ thẹn ra, tôi cảm thấy, à thì, tôi không biết liệu nhẹ nhõm có phải là từ đúng hay không, hay thậm chí là tự hào nữa, nhưng có thể nói là điều gì đó tương tự như thế.
Caleb là một kẻ kì lạ, tàn nhẫn và vô tình; một con quái vật, thế nhưng, ở những thời điểm khác, hắn dường như vẫn có thể thể hiện sự quan tâm. Hắn khiến tôi khóc lóc, la hét, run rẩy vì sợ hãi, song chỉ một phần giây sau, lại có thể khiến tôi gần như tin rằng hắn chẳng phải kẻ gây ra những chuyện đó. Hắn có thể ôm ấp và khiến tôi cảm thấy an toàn. Sao có thể thế được? Chắc tôi khờ khạo hơn mình tưởng.
Dần dần, khi nhìn vào tấm màn, tôi được chứng kiến một khung cảnh đã rất lâu không được nhìn thấy. Bình minh xuất hiện một cách hoành tráng, chuyển màu những tấm màn sang tông nhạt hơn. Tim tôi đập nhanh và nỗi trông đợi cuộn trào khắp cơ thể. Cảm giác giống như buổi sáng ngày Giáng Sinh vậy.
Tôi chầm chậm với lên bàn tay của Caleb, nhẹ nhàng dời nó khỏi ngực mình. Hắn làu bàu gì đó, và trong một giây, tôi hoàn toàn bất động vì kinh hãi. Hắn khàn khàn thở dài, và rồi, trước sự nhẹ nhõm đến choáng váng của tôi, lật người lại. Tôi đã thoát khỏi hắn. Càng ngạc nhiên hơn, tôi đã được giải phóng khỏi sợi thừng vàng hắn đã buộc quanh cổ tay. Ngăn mình không nghĩ quá nhiều về chuyện đó, và có lẽ là quá nhanh chóng nữa, tôi trượt xuống giường và bò về phía ánh sáng.
Kéo tấm màn ra, chỉ một chút xíu thôi, nhưng khi ánh mắt trời dội vào mắt, nó khiến đầu tôi đau nhức. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Đã quá lâu rồi! Tôi chầm chậm mở mắt. Lần này, tôi nhìn thấy điều mà linh hồn mình khao khát được thấy suốt một thời gian rất dài. Tôi thấy ánh sáng; thứ ánh sáng đẹp đẽ, ấm áp, an toàn. Nước mắt gần như không thể kiềm lại nổi. Trong một giây, tôi có cảm giác mọi chuyện xảy ra cho đến lúc này chỉ là một giấc mơ, và giờ khi mặt trời đã mọc, tôi có thể tỉnh giấc khỏi nó. Tôi sẽ không bao giờ ngủ nữa. Lũ quái vật sẽ không quay trở lại. Kéo màn ra thêm chút nữa, tôi có thể nhìn thấy một khoảng sân rộng. Có một chiếc bàn gắn dù lớn, chậu kiểng, cây cảnh và ghế phơi nắng; không thật chút nào. Tôi áp lòng bàn tay lên mặt kính, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời cùng không khí lành lạnh của buổi sớm trên da thịt mình, nhưng tất cả thật quá đỗi hư ảo.
Tôi quay nhìn lại hình dáng đang say ngủ của Caleb, hơi thở hắn nặng nề. Chắc còn lâu hắn mới thức dậy. Tim tôi đập như sấm rền trong lồng ngực. Cơ hội trốn thoát của tôi đây rồi. Tâm trí của tôi gào thét, nếu cô làm chuyện này mà bị hắn bắt được thì chết chắc đấy! Cô bị đần sao! Nhưng đồng thời nó cũng nói: Nếu cô không thực hiện ngay lúc này, cô có thể không bao giờ có được cơ hội khác nữa. Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ chạy trốn.
Đóng lại bức màn phía sau lưng, tôi lặng lẽ nhìn quanh tìm cách mở cửa. Quan sát khung cảnh bên ngoài, tôi chẳng thấy gì nhiều nhặn cả, không nhà cửa, hay đường sá, hay con người. Song tôi không để điều đó ngăn cản mình. Những ngón tay tôi lần theo mặt kính, tìm đường mở cửa sổ, nhưng chẳng thấy hay cảm nhận được bất kì điều gì. Tôi làm điều tương tự với bức tường và cũng không tìm được gì cả. Hồi hộp và khích động, tôi liếc nhìn trở lại căn phòng. Caleb vẫn đang say giấc nồng. Tôi đẩy mạnh mặt kính nhưng chẳng ích gì, CHẾT TIỆT! Tôi có thể thấy mặt kính nằm trên đường ray, vậy nên nó phải trượt mở được. Nghĩ đi! Chỉ cần nghĩ thôi! Tôi không thấy được chỗ cửa mở, nhưng nó phải mở được bằng cách này hay cách khác chứ, nên có lẽ…khóa cửa sẽ nằm ở nơi không thể nhìn thấy. Tôi nhìn chăm chăm lên đỉnh cánh cửa, thất vọng khi nhận ra bản thân chắc chắn không thể với tới trên đó.
Cơ hội duy nhất của tôi đang nằm trong góc phòng, một chiếc ghế da lớn. Trông nó rất nặng. Tôi gần như gào lên. Quay nhìn lại Caleb. Làm thế quái nào mình có thể di chuyển được nó mà không đánh thức hắn chứ.
Tôi rón rén tiến về phía đối thủ vô tri khó hạ gục của mình và đẩy nó một cái thật mạnh. Chiếc ghế gây ra âm thanh sột soạt nho nhỏ trên mặt thảm và tôi lập tức nhìn về phía chiếc giường. Hắn vẫn tiếp tục ngủ. Nhưng chẳng có cách chết giẫm nào giúp tôi di chuyển chiếc ghế mà không đánh thức hắn cả.