Mũi Dụ Mạn Đình chua xót, gắt giọng:
- Thế nào? Có phải ghét bỏ nhà tỷ tỷ đơn sơ hay không?
An Viện Viện xoa xoa nước mắt, mỉm cười nói:
- Cũng không phải là ý tứ này, em chỉ muốn nói, dùng điều kiện của tỷ tỷ có thể sống tốt hơn chút.
Dụ Mạn Đình cười cười, xuất ra vài cái khăn giấy đưa cho An Viện Viện, sau đó nàng ngồi xuống:
- Nơi này so với chỗ ở trước đây của chị thì tốt hơn nhiều, hơn nữa ở đã nhiều năm, cũng thành thói quen.
An Viện Viện sâu kín hỏi:
- Tỷ tỷ không dự định tìm thêm 1 người đàn ông sao?
Dụ Mạn Đình bật cười:
- Nam nhân tốt khó tìm, em không thấy chị tìm tới thầy phong thủy sao?
An Viện Viện suy nghĩ một chút, nói:
- Hôm nay em tới ngoại trừ muốn gặp tỷ tỷ ra, còn muốn giới thiệu một người nam nhân cho tỷ tỷ, em cảm thấy người đàn ông này rất thích hợp với tỷ tỷ.
Dụ Mạn Đình sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Người nào?
An Viện Viện chớp chớp đôi mắt đẹp, một bộ quan tâm nói:
- Người này là học trưởng của THPT Bắc Loan chúng ta ohhh! Tỷ tỷ hẳn là quen biết, bây giờ là hắn một bác sĩ, cũng là bằng hữu tốt của chồng em, tên là Chúc Cẩm Hoa.
Dụ Mạn Đình muốn cười:
- Chị nhớ, người kia rất mập, trước đây theo đuổi em sát muốn chết.
An Viện Viện cười khanh khách:
- Hắn cũng vậy theo đuổi tỷ tỷ nha! Người chân thật như vậy, gia cảnh lại tốt, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng bỏ qua nhaaa!
Dụ Mạn Đình thở dài một tiếng, lộ ra hồ nghi vẻ, kỳ thực nàng cùng Chúc Cẩm Hoa coi như quen biết, không cần An Viện Viện giới thiệu:
- Chúc Cẩm Hoa không thích hợp với chị, chị cũng không thích hắn, chỉ sợ người chị thích lại không thích chị, xem ra tỷ tỷ phải cô độc sống quãng đời còn lại.
Dụ Mạn Đình lộ vẻ buồn bã thần thương, lo lắng tuổi tác chênh lệch sẽ trở ngại nàng hẹn hò cùng An Phùng Tiên.
An Viện Viện đột nhiên lộ ra quỷ dị vẻ:
- Vậy nếu là An lão sư thì sao?
- A?
Dụ Mạn Đình giật mình đơ như trái bơ.
… .......
Loại sách như Hoàng lịch này bình thường không thể lọt vào pháp nhãn của phần tử trí thức, bất quá trong khoảng thời gian này vận mệnh biến hóa quá lớn, làm cho An Phùng Tiên cũng không khỏi mua một quyển hoàng lịch nặng tới 3kg rồi, xem chính bản thân có tai vọng gì không, bởi vì giang hồ lời đồn:
"Có tiền tài bất nghĩa, tất có vọng tai."
Hỉ thần chính nam, quý thần chính tây, thần tài chính đông? An Phùng Tiên buồn bực, phòng làm việc của hắn là hướng Bắc nam, vừa không có "Hỉ" cùng "Quý", cũng không có "Tài", xem ra hôm nay vận khí không tốt rồi.
Quả nhiên, buổi sáng mới vừa tan học, ba cô gái xinh đẹp nối đuôi nhau mà vào rồi phụng phịu ở trong phòng làm việc. Tình huống không ổn, An Phùng Tiên có chút bối rối, bởi vì ba cô gái xinh đẹp này chẳng những phụng phịu, còn trừng mắt mắt to xinh đẹp, hiển nhiên rất tức giận, An Phùng Tiên đương nhiên biết các nàng vì sao tức giận, cho nên hắn chồng chất lên nụ cười mê người.
Bối Nhị Nhị lớn tiếng nói:
- An lão sư còn có thể cười được, ta thật bội phục hắn à nha!
Hạ Mạt Mạt trừng mắt mắt to, cũng lớn tiếng hỏi:
- Lẽ nào An lão sư một chút cũng không chột dạ sao?
Dụ Mỹ Nhân âm nhu cười:
- An lão sư đương nhiên sẽ không chột dạ, bởi vì hắn đã nghĩ xong lời nói dối để qua loa tắc trách chúng ta.
An Phùng Tiên đứng lên, quơ quơ chìa khóa xe trong tay, ôn nhu nói:
- Sau khi lên xe, lão sư lại xin lỗi các em có được hay không?
Ba cái cô gái xinh đẹp đưa nháy mắt, mặt không thay đổi đi theo An Phùng Tiên, cảm giác như là phạm nhân đang bị giam giữ.
Siêu xe XK có 1 hệ thống âm thanh hoàn mỹ, âm nhạc du dương có thể làm cho người nghe được lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như mê như say, bất quá Bối Nhị Nhị không có tế bào âm nhạc, nàng tức giận nói:
- Ầm ĩ như vậy, dù cho An lão sư xin lỗi xong, chúng ta cũng không nghe được.
Hạ Mạt Mạt cười nhạt:
- Không nghe được thì cũng nghe một lần đi.
Dụ Mỹ Nhân âm nhu than nhẹ:
- Ai! Trước hết hãy nghe giải thích, sau đó nghe xin lỗi cũng không muộn.
An Phùng Tiên trong lòng thầm hối hận, sớm biết ba vị tiểu mỹ nữ này khó dỗ như vậy, không bằng đổi cô gái khác hạ thủ đơn giản hơn, ít phiền phức hơn, nhưng hôm nay muốn hối hận cũng không còn kịp rồi. Hắn cười khổ nói:
- An lão sư không phải cố ý nuốt lời, ngày hôm qua vẫn ở nhà chờ tin tức của bằng hữu bên Mỹ, cho nên sẽ không có gọi điện thoại di động, đáp ứng chuyện mang bọn em đi sông Bạch thủy chụp ảnh, sau này nhất định sẽ trả kèo này.
Bối Nhị Nhị le lưỡi, lời nói không đếm xỉa hỏi:
- Là chờ tin tức của Tịch Ly sao?
Hạ Mạt Mạt trừng mắt Bối Nhị Nhị, trách cứ Bối Nhị Nhị không có lễ phép, làm sao có thể tùy tiện hỏi chuyện riêng của An lão sư đâu nè?
Thế nhưng là Hạ Mạt Mạt cũng thật tò mò, lại không lễ phép hỏi:
- Nàng bình an mà đến Mỹ quốc chưa ạ?
Dụ Mỹ Nhân thì nhìn ngoài cửa sổ xe, nàng nghĩ thầm: Nhị Nhị cùng Mạt Mạt quả thực chính là cái đầu ngây ngô, An lão sư tâm tình không tệ, Tịch Ly đương nhiên an toàn đến nước Mỹ rồi, Aiii! An lão sư thật là nặng tình. Trong mắt Dụ Mỹ Nhân một mảnh ôn nhu, nàng yếu ớt than thở:
- An lão sư không cần giải thích, cũng không cần xin lỗi, hôm nay mẹ em nấu chè hạt sen, thầy có muốn đi ăn hay không?
Nghe Dụ Mỹ Nhân nói, An Phùng Tiên đột nhiên cả đầu ngón chân đều cảm giác thoải mái, một người đạt được thông cảm sau đó, luôn sẽ có loại cảm giác thoải mái này. Hắn cười xấu xa:
- Hạ Mạt Mạt ngày hôm nay trừng mắt với An lão sư ba mươi chín lần, nếu mà các em giúp tôi trả thù nàng, chọc léc nàng, tâm tình của lão sư sẽ thay đổi thành tốt, tâm tình tốt, khẩu vị liền tốt theo, khẩu vị tốt, chè hạt sen cũng sẽ ăn được nhiều thêm hai, ba chén.
---Hết chương 79---