Lão đầu mang vẻ mặt lẫm liệt chính khí nói:
- Cậu trai trẻ, làm người phải biết Hành Thiện tích đức, lẽ nào cậu không muốn giúp vị nữ sĩ này giải trừ tai bay vạ gió sao?
An Phùng Tiên nhìn Dụ Mạn Đình, Dụ Mạn Đình cũng vậy hướng An Phùng Tiên lộ ra ánh mắt cầu xin, lòng hắn mền nhũn, than thở:
- Tôi đương nhiên là đồng ý, thế nhưng...
Lão đầu cười lạnh nói:
- Đừng nhưng gì cả, thời gian không đợi người, nửa tiếng đồng hồ sau, dù là cô cậu nghĩ thông cũng đã không kịp.
An Phùng Tiên lại hỏi:
- Lão thần tiên, thật không có biện pháp nào khác sao?
Lão đầu lắc đầu:
- Không có biện pháp khác, ta đã cố hết lực, hiện tại chỉ còn lại còn có hai mươi chín phút, hai mươi chín phút sau, Thiên Sát quan long môn, dụ nữ sĩ liền mất đi cơ hội nhảy long môn trốn khỏi hung tai. Hiện tại tự các người thương lượng, thương lượng xong thì nhanh làm chuyện đó đi, tất cả đồ đạc trong phòng các ngươi đều có thể dùng, ta và lão bà hộ pháp tại cửa miếu cho 2 người.
Nói xong, lão đầu đi ra căn phòng, còn tiện thể đóng cửa lại. Hắn thầm nghĩ trong đầu mình chém gió bá thật =))
An Phùng Tiên ngồi ở mép giường, nhỏ giọng hỏi:
- Dụ tỷ tỷ, lão tiên sinh kia nói có tin được không?
Dụ Mạn Đình khẽ gật đầu:
- Hắn thực sự rất lợi hại, rất thần kỳ, hắn biết rất nhiều chuyện trong nhà tôi, An lão sư, làm sao bây giờ?
An Phùng Tiên rất có đồng cảm:
- Em sao biết làm thế nào chứ? Lão già này ngay cả em bao nhiêu tuổi cũng biết, thật sự là thần.
Dụ Mạn Đình dường như quyết định, nàng khẽ cắn môi:
- Không chỉ vì chị, cũng vì Dụ Mỹ Nhân, An lão sư, cậu... Nguyện ý... Đồng ý... Giúp chị chứ?
An Phùng Tiên trong lòng mừng như mở cờ, mặt ngoài còn làm bộ chần chờ:
-... Chị để cho em suy tính một chút, nói thật đi, Dụ tỷ tỷ nhân gian tuyệt sắc, em chưa từng thấy ai xinh đẹp như Dụ tỷ tỷ, nhưng em không muốn giậu đổ bìm leo.
Dụ Mạn Đình trong ánh mắt lộ tia sáng kỳ dị, đột nhiên nắm tay An Phùng Tiên, ôn nhu nói:
- Em không có giậu đổ bìm leo, em là người tốt, chuyện em liều mình cứu Mạt Mạt cùng Nhị Nhị, chị đều biết, nam nhân như em, tuyệt đối sẽ không giậu đổ bìm leo, ngược lại, em nhất định sẽ trợ giúp chị, thương cảm chị, đúng hay không?
An Phùng Tiên tâm thần kich động:
- Đúng vậy.
Dụ Mạn Đình cũng có chút kich động:
- Chị biết An lão sư thẹn thùng, lần này em giúp chị, chị sẽ đáp tạ chồng chất.
Trên mặt An Phùng Tiên hiện lên vẻ phẫn uất:
- Dụ tỷ tỷ, em là thật sự muốn giúp chị, chị đừng nói cái gì chồng chất đáp tạ em nữa.
Dụ Mạn Đình không khỏi xấu hổ, nhanh chóng dùng thanh âm mềm mại xin lỗi:
- Tốt, tốt, tỷ tỷ nói sai rồi, tỷ tỷ xin lỗi em!
An Phùng Tiên than thở:
- Ai! Chuyện này, Dụ tỷ tỷ đừng nói ra ngoài, chỉ ba người chúng ta biết.
Dụ Mạn Đình cười khẽ:
- Yên tâm, chị còn sợ em nói ra đây nè.
An Phùng Tiên ôn nhu vỗ vỗ ngọc thủ của Dụ Mạn Đình:
- Vậy hãy nhanh một chút sao?! Đợi lát nữa ba cô bé trở về tới tìm chúng ta thì phiền toái.
- Ân.
Dụ Mạn Đình bỗng nhiên tỉnh ngộ, liên tục gật đầu, mắt phượng xinh đẹp liếc một cái An Phùng Tiên, xấu hổ xoay người, cởi ra đôi giày cao gót tinh xảo, lộ ra chân ngọc trắng mịn, eo thon thả xoay nhẹ, cả người đều ngồi vào trên giường, lại đưa hai cánh tay giơ lên cao, cởi ra chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, lộ ra bờ lưng ngọc mềm nhẵn không xường cùng với mỹ đồn rất tròn, đường cong giữa phần lưng cùng mỹ đồn hoàn mỹ, tỉ lệ đã đạt đến đỉnh phong.
An Phùng Tiên có cảm giác miệng khô lưỡi khô, vừa định hô hấp, Dụ Mạn Đình xinh đẹp long lanh lại lặng lẽ xoay người lại, trước ngực hai tòa bộ ngực cao vót ngổng cao hình trái lê đang hoảng động trong bộ nịt ngực tơ tằm phấn xanh như toàn bộ trong suốt màu, đầu иɦũ ɦσα trắng mịn, da thịt nõn nà, bụng dưới bằng phẳng, âm mao nhô ra lúc khúc lười biếng... An Phùng Tiên nhất thời hoang mang lo sợ, vành tai nghe ông ông, dưới khố ƈôи ȶhịȶ bạo trướng, cũng sắp phá tan quần mà ra.
Dụ Mạn Đình mặt đỏ phi hà, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm đũng quần An Phùng Tiên nhô lên hỏi:
- Em nhìn cái gì nha? Thế nào còn chưa cởi quần áo vậy?
Vừa dứt lời, An Phùng Tiên liền nhanh như tia chớp cởi quần áo toàn thân, giơ cao cự vật nóng hổi.
- A?
Dụ Mạn Đình thầm giật mình, trong lòng tính toán: Thứ đồ đạc này thật là dọa người, có thể toàn bộ bỏ vào thân thể của mình sao? Có đau nhức hay không? Suy nghĩ một chút, hạ thân Dụ Mạn Đình có một trận tê dại ngứa ngáy, mật huyệt dĩ nhiên đã ướt át, Dụ Mạn Đình không khỏi nóng lên trên mặt, thầm khuyên chính bản thân nghìn vạn đừng đa ɖâʍ, bất đồng với làʍ ȶìиɦ, chỉ cần đem ƈôи ȶhịȶ̼ của cậu ấy bỏ vào trong huyệt của mình mười phút mà thôi, thế nhưng là, đồ đạc lớn như vậy bỏ vào sau đó, chẳng lẽ không có thể động một cái sao?
Thấy đôi mắt đẹp của Dụ Mạn Đình đang chớp nháy, sắc mặt biến hóa bất định, An Phùng Tiên bò lên giường hỏi:
- Dụ tỷ tỷ, em sợ nóng, cho nên cởi hết, chị có thể không cần cởi sạch nha.
Dụ Mạn Đình xấu hổ gật đầu, trong lòng lại cười nói: Tôi thế này cùng cởi sạch hết có cái gì khác nhau đầu? Đều đã đến nước này, còn bận tâm những thứ kia sao, thực sự là ngây ngô a. Ngoài miệng lại nhẹ giọng căn dặn:
- Thứ đồ kia của An lão sư lớn như vậy, nghìn vạn phải ôn nhu một chút ohhh. Chị sợ đau...
An Phùng Tiên mạnh mẽ gật đầu:
- Em biết rồi.
Dụ Mạn Đình đỏ mặt, nghiêng người nhấc lên mỹ đồn màu mỡ, lột ra chiếc nội khố tơ tằm nhỏ màu phấn xanh, lộ ra giải đất tam giác tuyệt vời, giữa phương thảo đen sẫm um tùm nhu thuận, là dòng suối đỏ tươi róc rách nước chảy, hình dạng rất ɖâʍ mỹ, thấy An Phùng Tiên vẫn là ngơ ngác nhìn mình, trong lòng Dụ Mạn Đình xấu hổ mắng: Tiện nghi cho tên ngu ngốc này.
An Phùng Tiên lúc này dù có ngu đi nữa, cũng biết vươn hai cánh tay lại ôm bờ eo thon thả của Dụ Mạn Đình, Dụ Mạn Đình đem thân thể mềm mại nghiêng về trước, như chim nhỏ nép vào người, ngã vào trong lòng An Phùng Tiên, An Phùng Tiên thuận thế tách đôi chân ngọc của Dụ Mạn Đình ra, ôm cả người nàng ngồi ở trên người mình, ƈôи ȶhịȶ khổng lồ nhẹ nhàng mà quét trúng giữa chỗ lõm của cặp mông mĩ miều, thân thể Dụ Mạn Đình run lên bần bật, thuận thế điều chỉnh phương hướng, khe đít giữa hai chân dễ dàng tìm được quy đầu nóng hổi, hai người đong đưa có qua có lại, cư nhiên phối hợp ăn ý, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều là xuân ý vô hạn.
Dụ Mạn Đình cúi đầu nhìn một chút cái quy đầu to lớn đang chỉa thẳng vào mật huyệt hồng hào của mình, vừa lo lắng trong lòng, lại dặn dò một câu:
- An lão sư, thời điểm cậu đâm vào, hãy chậm và nhẹ nhàng một chút nha!
---Hết chương 69---
P/s: Nay mưa to gió lớn nhà mình mất điện nên ko viết tiếp được! Đang đến đoạn hot mà stop, mong ae đợi đến ngày mai nhé!