Lão phụ nhân (bà lão) nghiêm túc, nhanh như tia chớp chụp lấy tờ tiền, cầm chặt ở trong tay:
- Really?
An Phùng Tiên dùng sức gật đầu, đem điện thoại di động của mình đưa cho bà lão:
- Thực sự.
Lão phụ nhân nghi hoặc không giải thích được, nhưng vẫn là bấm ra một số điện thoại di động cho An Phùng Tiên.
... ...
- Vị nữ sĩ này, cái chữ『 Bối 』này tiên đoán trước một đoạn ngoại tình đó nha. Tuy rằng cô xinh đẹp như hoa tươi vậy, nhiều người thích, chủ nhân đối với cô rất nhớ thương, nhưng chủ nhân đã có sủng hạnh...
Lão đầu mồm mép dầu mỡ, Dụ Mạn Đình đã bị đả động, nàng liên tục gật đầu, dường như đã đối với lão đầu thì nói gì nghe nấy.
Đang thích thú thì, điện thoại vang lên, lão đầu nói một câu:
- Nữ sĩ chờ tí.
Hắn liền nhận điện thoại.
Người gọi điện thoại đương nhiên là An Phùng Tiên, hắn trực tiếp nói cho lão đầu, chỉ cần lão đầu có thể thuyết phục Dụ Mạn Đình cùng An Phùng Tiên hắn lên giường xoạc nhau, An Phùng Tiên nguyện ý trả cho lão đầu ba nghìn đồng, lão già đầu tiên là cả kinh, sau đó mừng rỡ, ba nghìn đồng thế nhưng là một khoản tiền lớn, hắn bất động thanh sắc mà cùng An Phùng Tiên cò kè mặc cả, rốt cục thành giao với giá năm nghìn đồng.(đồng ở đây là nhân dân tệ, đơn vị tiền tệ bên Tàu)
Buông điện thoại xuống, lão đầu kiềm chế nội tâm mừng rỡ như điên, tiếp tục bấm đốt ngón tay:
- Nữ sĩ có hai tròng mắt như nước, linh động hơn người, dưới chữ bối hai nét bay lượn như con cá, có ý cá chép vượt long môn, ấn mệnh lý suy tính, tên của cô hẳn là có liên quan cùng cá.
Cái này làm cho Dụ Mạn Đình cả kinh há hốc miệng ra:
- Lão tiên sinh, ngài thật thần kỳ à nha.
Lão đầu cười nhạt, khoát khoát tay:
- Không tính là cái gì, chúng ta lại nhìn, hai nét này một dài một ngắn, đã nói lên nhà cô có hai người họ cá (Dụ), đúng không?
Dụ Mạn Đình mạnh mẽ gật đầu:
- Đúng rùi, đó là nữ nhi của tôi, nàng đã theo họ của tôi, tôi quả thực họ Dụ.
- A đù?
Lão đầu đột nhiên thần tình trang nghiêm:
- Cá chép nhảy long môn, rồng ra phương đông, nếu như ta không có tính sai, nhà của Dụ nữ sĩ ở hướng đông?
Hai mắt Dụ Mạn Đình tỏa ánh sáng, kich động nói:
- Đúng rùi, nhà ta liền ở tại khu Vĩnh hòa phương đông.
Lão đầu vặn chặt vùng xung quanh lông mày, trên tay vận chỉ như bay, một lát sau đó run giọng nói:
- Dụ nữ sĩ năm nay vừa vặn ba mươi tám tuổi, thuộc mệnh xà?
Dụ Mạn Đình hét lên một tiếng kêu sợ hãi, hỏi:
- Thế nào như vậy? Lão thần tiên, ta thực sự thuộc mệnh xà, quả thực... Ba mươi tám tuổi.
Lão già quả thực gấp gáp muốn khóc lên, miệng phun nước bọt nói:
- Trời ạ! Long xà tương trùng, còn Ngũ Hành tương khắc, bên trong mệnh phạm sát, đại hung, Dụ nữ sĩ, cô thật nguy hiểm a! Trong vòng mười ngày, tất có huyết quang tai ương, chẳng những là cô, ngay cả con gái cô cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Dụ Mạn Đình bị thần tình bi thương xót xa của lão đầu dọa sợ đến cả người phát run, tâm quýnh lên, nước mắt tràn mi ra:
- Lão thần tiên, ông... Ông đừng làm ta sợ, ô...n...g! Lão thần tiên, ngài mau cứu ta.
Nghe được Dụ Mạn Đình đã đổi giọng xưng lão đầu làm lão thần tiên, lão đầu thiếu chút nữa bật cười, hắn thở dài một hơi:
- Aiii! Ta và cô gặp nhau, tất nhiên là hữu duyên, ta như thế nào lại khoanh tay đứng nhìn một sự tình cực kỳ bi thảm phát sinh? Dụ nữ sĩ, cô hãy yên tâm, chỉ cần nghe ta, ta nhất định sẽ cứu cô, hơn nữa, ta cũng sẽ không thu tiền của cô, bởi vì nếu mà Ngọc Hoàng đại đế biết ta vì tiền mà cứu cô, hắn sẽ lấy đi hồn phách của ta.
Dụ Mạn Đình vừa nghe, cảm động đến tột đỉnh, cuống quít đứng lên, hướng lão đầu liên tục lạy 3 vái, chỉ thiếu chút là quỳ xuống:
- Cảm ơn lão thần tiên, cảm tạ lão thần tiên đại ân đại đức...
Khóe mắt lão đầu thoáng nhìn, thấy An Phùng Tiên từ Sơn Thần Miếu đi ra, hắn gật đầu nói với Dụ Mạn Đình:
- Bây giờ cô theo ta vào đi!
Dụ Mạn Đình đi theo lão đầu mới vài bước, An Phùng Tiên liền chặn đứng lão đầu trước mặt:
- Mọi người đi nơi nào vậy?
Lão đầu kỳ quái quan sát An Phùng Tiên trên dưới, lại bấm ngón tay tính một chút, đột nhiên mắt trắng sáng lên:
- Tiểu tử, cậu đừng đi, hay nhất là cũng đi theo ta vào trong.
An Phùng Tiên giả giả bộ hồ đồ:
- Vì sao?
Lão đầu hỏi:
- Tiểu tử, ngươi năm nay hai mươi chín tuổi, thuộc mệnh long?
An Phùng Tiên gật đầu, lộ ra cặp mắt kính nể:
- Lão tiên sinh, đoán rất chuẩn, được rồi, ta và các ngươi đi vào chung.
Ba người đi vào sương phòng, bà lão kia đã đi đâu chẳng biết, trong sương phòng tuy rằng đơn sơ, lại dọn dẹp sạch sẽ, trên một cái giường ván gỗ để một cái chăn bông thật dày, đệm giường gối đầu rực rỡ màu sắc. Lão đầu bảo Dụ Mạn Đình ngồi xuống, khẩu khí dị thường nghiêm nghị nói:
- Dụ nữ sĩ, ta cho cô biết một cái hóa giải phương pháp, không biết cô có đồng ý hay không?
- Mời Lão thần tiên cứ nói.
Dụ Mạn Đình ngay cả nói chuyện cũng có chút run rẩy, An Phùng Tiên thấy nàng bộ dạng điềm đạm đáng yêu, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng khi đem ánh mắt hạ xuống rơi vào cặp đùi đẹp lõa lồ của Dụ Mạn Đình thì, tà niệm của An Phùng Tiên đã chiến thắng đạo đức.
Lão đầu chỉ vào An Phùng Tiên, nói:
- Thiên địa dĩ nhiên có sự trùng hợp như vậy, người có thể cứu cô vừa vặn chính là tiểu tử này, hắn thuộc mệnh rồng, Ngũ Hành thiếu thủy, Dụ nữ sĩ Ngũ Hành tương khắc, duy chỉ có có thủy, chỉ cần cô cậu giao hợp với nhau, liền vừa vặn xứng đôi, mệnh thế quán thông, liền giống như bánh răng, vừa vặn lồi lõm kết hợp, như vậy sinh mệnh mới có thể vận chuyển, mới có thể tránh thoát được huyết quang tai ương này.
Dụ Mạn Đình kinh ngạc đến cực điểm:
- Lão thần tiên, ý của ông là...
Lão đầu nghiêm túc nói:
- Chính là cô và vị công tử này hãy tiến hành âm dương giao hợp, như phu thê làʍ ȶìиɦ vậy đó, nhưng lại không giống với làʍ ȶìиɦ nha, 2 người có thể không cần động đậy gì hết, cậu tiểu tử chỉ cần đem con trym của hắn đút vào trong huyệt của Dụ nữ sĩ, để yên mười phút là xong rồi.
An Phùng Tiên giả vờ giận điên lên:
- Lão tiên sinh, ông nói bậy bạ gì đó? Ông có ý tứ gì vậy? Ông đã trưng cầu ý kiến của tôi chưa? Coi tôi như là trai bao sao?
---Hết chương 68---