An Viện Viện thiếu chút nữa ngất đi, trên chiếc TV âm tường trong thư phòng, đang mục phát sóng trực tiếp một clip phim người lớn Full HD cực kỳ nóng bỏng, vai nam chính là An Phùng Tiên cùng nữ chính là mợ Trương, hình ảnh rõ ràng chân thật đến từng cọng lông, tuy rằng tia sáng hơi không đủ, nhưng An Viện Viện liếc mắt liền nhận ra, An Phùng Tiên cùng mợ Trương đang trình diễn phim người lớn trực tiếp tại trong khách phòng dưới lầu.
Tất cả như gần ngay trước mắt, An Viện Viện không biết Bối Tĩnh Phương từ khi nào tại trong khách phòng cài đặt máy ghi hình để quay lén, càng không biết nam nhân tốt trong lòng dĩ nhiên cùng người hầu trong nhà phát sinh việc bậy bạ kia, thật khó mà tưởng tượng, ƈôи ȶhịȶ của An Phùng Tiên khổng lồ như vậy, mợ Trương dĩ nhiên dùng miệng nuốt hết vào, lẽ nào sẽ không sợ nghẹn họng hay sao?
An Viện Viện giả bộ trấn định bưng lên chén trà sâm, nhưng ngọc thủ của nàng lại đang phát run, giọng nói của nàng cũng cực kỳ lạnh lùng:
- Là ông tác hợp?
Bối Tĩnh Phương gật đầu, nhìn biểu tình An Viện Viện tức giận, tất cả như trong dự liệu của Bối Tĩnh Phương, bởi vì hắn đã cảm giác được An Viện Viện thích An Phùng Tiên, cho nên hắn cực lực tác hợp mợ Trương với An Phùng Tiên, mục đích chính là để cho An Viện Viện sinh ra lòng chán ghét đối với An Phùng Tiên. Hết thảy đều là tự nhiên như vậy, An Phùng Tiên ăn thuốc tráng dương, mợ Trương lại đang ở thời điểm nhu cầu ȶìиɦ ɖu͙ƈ như sói như hổ, chẳng khác nào với củi đốt gặp dầu hỏa, lửa cháy bừng bừng, không có khả năng không cháy, huống chi Bối Tĩnh Phương rất rõ ràng thủ đoạn của mợ Trương, thiên hạ không có người nam nhân nào có thể chống đối việc bị mợ Trương mê hoặc.
An Viện Viện hỏi:
- Tại sao ông lại làm như vậy?
Bối Tĩnh Phương bình tĩnh trả lời:
- Đương nhiên là có lý do, An Phùng Tiên nếu mà không làʍ ȶìиɦ có thể sẽ ảnh hưởng đến năng lực ȶìиɦ ɖu͙ƈ của hắn, đây là lời Chúc Cẩm Hoa nói, những lời này hắn thật ngại nói cho em, nhưng hắn nói cho mợ Trương. Em hãy suy nghĩ một chút, An lão sư bị Nhị Nhị hại thành cái dạng này, chúng ta không có trách nhiệm giúp An lão sư sao?
An Viện Viện mặt không chút thay đổi:
- Cho nên ông liền ép buộc mợ Trương dùng phương thức này giúp An lão sư?
Bối Tĩnh Phương lắc đầu:
- Viện Viện, em sai rồi, anh không có ép buộc, là mợ Trương tự nguyện.
An Viện Viện đột nhiên lạnh lùng nói:
- Dù vậy, ông cũng không thể đem cái nhà của chúng ta trở thành nơi để người khác tiết dục!
Bối Tĩnh Phương kinh ngạc nhìn An Viện Viện, đời này hắn chưa từng ra mắt cảnh An Viện Viện phẫn nộ như vậy, cho dù là đưa ra sự tình mượn giống, An Viện Viện cũng biểu hiện rất bình tĩnh, hắn phát giác được nhất định là thê tử thích An Phùng Tiên cho nên mới ghen, Bối Tĩnh Phương vừa sợ vừa giận.
An Viện Viện chán ghét xem hình ảnh đồi trụy kia trên tivi, nàng thực sự thương tâm rất nhiều. Quả thực, An Viện Viện thích An Phùng Tiên, nhưng chỉ là thích mà thôi, không thể nói là có tình cảm yêu đương, nàng nguyên bản đem trượng phu gọi trở về đến, là giấu giếm một cái tâm tư, đó chính là: Nếu mà thực sự phải tìm một người nam nhân mượn giống mà nói, An Phùng Tiên chính là người nàng hài lòng chọn lựa.
Thế nhưng là, giữa lúc An Viện Viện muốn đem cái ý nghĩ này nói cho Bối Tĩnh Phương thì, lại xuất hiện một màn ghê tởm như vậy, nàng lập tức bác bỏ chọn An Phùng Tiên làm người để mượn giống, bởi vì An Viện Viện không cách nào dễ dàng tha thứ cho một nam nhân cùng người hầu của mình tằng tịu với nhau, điều này đã chạm vào lòng tự phụ của nàng.
- Ông hẳn là còn có mục đích khác sao
An Viện Viện biết tâm tư trượng phu không có đơn giản như vậy, nàng thụt lùi ra, không nhìn TV, không muốn lại nhìn thấy một màn đồi bại đang "live stream" kia, nhưng thanh âm ɖâʍ dục vẫn còn truyền tới trong tai nàng, An Viện Viện cảm thấy từng đợt buồn nôn.
- Tôi có ý định đem An lão sư liệt vào danh sách người mượn giống để lựa chọn, bởi vì em thích, cho nên tôi phải cẩn thận kiểm tra thân thể hắn, bao gồm cả bộ phận sinh dục của hắn.
Bối Tĩnh Phương đương nhiên che giấu một cái dụng tâm hiểm ác đáng sợ, hắn biết sau khi An Viện Viện thấy An Phùng Tiên cùng mợ Trương làʍ ȶìиɦ, sẽ sinh ra cảm giác chán ghét, đây là điều Bối Tĩnh Phương mong đợi, bởi vì Bối Tĩnh Phương chỉ muốn tinh trùng của An Phùng Tiên, hắn lại không muốn lão bà của mình thích An Phùng Tiên, nói cách khác Bối Tĩnh Phương có thể nhẫn nhịn việc An Phùng Tiên cùng thê tử mình giao phối chịt nhau, nhưng tuyệt đối không cho phép thê tử thích An Phùng Tiên. Muốn nghĩ ra một cái kế hoạch tinh chuẩn như vậy, phải vắt hết óc ra mà nghĩ a.
An Viện Viện cười nhạt, hừ một tiếng:
- Tôi không tiếp nhận người đàn ông này.
Bối Tĩnh Phương dường như đã ngờ tới việc An Viện Viện sẽ nói như vậy, hắn ôn nhu nói:
- Nếu mà em không muốn, tôi còn có một người để chọn, người này chính là phụ thân của Hạ Mạt Mạt - Hạ Đoan Nghiễn.
- Haiz…!
An Viện Viện thở dài một hơi sâu kín:
- Điều này càng không thể, muốn tôi cùng người nam nhân kia phát sinh quan hệ, tôi tình nguyện đi chết.
- Viện Viện, anh biết đã làm khó cho em, nếu mà em đều không hài lòng, anh đành phải nhận nuôi một cậu bé vậy.
Thấy bộ dạng An Viện Viện ưu thương, Bối Tĩnh Phương khổ sở cực kỳ.
Thế nhưng là Bối Tĩnh Phương thực sự không muốn nhận nuôi con, bởi vì nhận nuôi con có rất nhiều quy định rườm rà, ví dụ như: Khi hài tử được nhận nuôi vừa được mười tám tuổi thì, con nuôi cùng với người giám hộ nhất thiết phải nói cho con trai biết thân phận chân thật, không có khả năng giấu diếm.
Bối Tĩnh Phương lo lắng vạn nhất con trai trưởng thành không thừa nhận là người Bối gia, vậy phải làm thế nào?
Còn có một điều quy định: Nếu mà bị cha mẹ ruột của đứa nhỏ đó nguyện ý nhận lãnh con của mình một lần nữa, vậy thì việc nhận con nuôi bị hủy bỏ vô điều kiện. Bối Tĩnh Phương thực sự không muốn mạo hiểm phiêu lưu chút nào, rồi lại nói, nhận nuôi con về mặt huyết thống, tuyệt đối không cách nào so sánh cùng con do chính thê tử mình sinh ra.
An Viện Viện cũng không hi vọng Bối Tĩnh Phương nhận nuôi con, nếu quả như thật nhận nuôi, tương lai đối với hạnh phúc của mình cùng nữ nhi đều là một loại uy hiế͙p͙, cho nên An Viện Viện thật khó khăn. Thật vất vả gặp được một nam nhân mà mình tương đối ái mộ, nhưng lại bị Bối Tĩnh Phương phá hủy, vừa nghĩ tới phải giao phối cùng loại nam nhân như Hạ Đoan Nghiễn này, nàng không khỏi sinh lòng khổ sở, nước mắt lén lút rơi xuống.
Đang thoải mái, An Phùng Tiên không biết mình bị người khác nhìn trộm, càng không biết mình bị người khác xem như lợn giống, hắn hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, mợ Trương quả nhiên không giống bình thường, nàng đã làm cho An Phùng Tiên bắn một lần, không có một giọt tinh nào rơi ra ngoài, mợ Trương đem hết thảy tinh dich͙ bắn tại trong cổ họng nàng toàn bộ nuốt vào bụng, căn cứ kinh nghiệm, An Phùng Tiên lần thứ hai bắn ra tinh dich͙ nhất định là tối đa, rất dày đặc, lần thứ ba sau này mới sẽ bắt đầu thưa thớt, cho nên mợ Trương ɭϊếʍƈ môi một cái, bắt đầu cởi quần, khiến An Phùng Tiên ngoài ý muốn là mợ Trương tuy rằng tuổi đã cao nhưng lại còn rất trẻ, nhũ phong no đủ thẳng cứng, bụng dưới chỉ là hơi màu mỡ một chút, thân thể đẫy đà cân xứng mê người, cộng thêm tươi tốt âm mao, quả thực chính là một dục nữ tươi ngon mọng nước, đúng là bề ngoài đoan trang, lên giường ɖâʍ phụ, thật ứng với câu: nhìn người không thể xem bề ngoài.
---Hết chương 39---