- Bên cạnh An lão sư.. có nữ nhân nào không?
Hỏi ra vấn đề hơi tế nhị như vậy, mợ Trương có chút xấu hổ.
- Ách... chà… Không có.
An Phùng Tiên lúng túng lắc đầu, kỳ thực nam nhân dù cho không có nữ nhân cũng sẽ không thiếu nữ nhân, chỉ cần bỏ ít tiền, khắp nơi đều có thể tìm tới kỹ nữ hoặc là gái gọi.
- Vậy bây giờ An lão sư có phải là rất muốn nữ nhân đúng không?
Mợ Trương mắc cỡ lợi hại hơn, nàng nói ra những lời này phối hợp với hành động mới vừa khóa cửa lại, dù cho An Phùng Tiên ngu ngốc cũng đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn còn giật mình.
Mợ Trương thản nhiên cười:
- An lão sư đừng lo lắng, là Bối tiên sinh đã hỏi ý kiến của tôi, hỏi tôi có nguyện ý cùng An lão sư làʍ ȶìиɦ hay không, tôi đã nói với Bối tiên sinh, tôi đồng ý.
An Phùng Tiên càng thêm giật mình:
- A đù? Thiệt hay chơi zậy?
Mợ Trương bật cười, cười đến rất câu người:
- Cậu nhất định rất kinh ngạc vì sao Bối tiên sinh làm như vậy, và tại sao tôi đáp ứng, đúng không?
An Phùng Tiên gật đầu.
Mợ Trương giải thích nói:
- Bởi vì lúc tôi đưa bác sĩ Chúc rời đi, Chúc tiên sinh lén nói với tôi, muốn làm cho tiểu đệ đệ của An lão sư mềm xuống, ngoại trừ làʍ ȶìиɦ ra, căn bản là không có phương pháp khác, hơn nữa cứng rắn thời gian càng lâu, lại càng thương tổn tới thân thể.
An Phùng Tiên hỏi:
- Vì vậy mợ Trương liền đem chuyện này nói cho Bối tiên sinh?
Mợ Trương bắt đầu cởi ra y phục trên người:
- Đúng vậy, An lão sư đối với Nhị Nhị tốt như vậy, ngay cả tôi đều cảm động, cho nên lúc Bối tiên sinh hỏi tôi có nguyện ý cùng An lão sư ân ái hay không, tôi đã đáp ứng.
An Phùng Tiên không có ngăn cản mợ Trương cởi quần áo, bởi vì An Phùng Tiên lúc này đang điên cuồng mà khát cầu nữ nhân, hắn muốn phát tiết, hắn muốn bắn tinh:
- Mợ Trương, nói thật ra, tôi bị giật mình đó.
Mợ Trương để lộ ra một cặp иɦũ ɦσα đầy đặn rất lớn:
- Để hù dọa làm cho tiểu đệ đệ của cậu mềm xuống cũng không cần khó khăn quá, đến, để cho mợ Trương xem, bác sĩ Chúc nói nếu mà tiểu đệ đệ bị tê dại sẽ không tốt à nha.
An Phùng Tiên mạnh mẽ nuốt nước miếng, nhưng hai tay hay vẫn đè lên cái mền:
- Hình như có chút tê dại rồi mợ ạ… Mợ Trương ném một cái mị nhãn:
- Ôi chao, nhìn cậu kìa, là một đại nam nhân đã đánh nhau cùng mười mấy tên lưu manh, chút chuyện nhỏ này thế nào lại lề mề như vậy, nhanh để cho tôi xem.
An Phùng Tiên có chút thẹn thùng:
- Mợ Trương...
Mợ Trương oán trách:
- Có đúng là mợ Trương xấu xí, ngươi nhìn không thuận mắt hay không?
An Phùng Tiên liền vội vàng lắc đầu:
- Không phải, không phải vậy, mợ Trương tuyệt đối là một vị mỹ nữ.
Mợ Trương có chút đắc ý, nàng quỳ gối xuống dưới thân An Phùng Tiên, lấy ra cái mền, trong mắt tràn ngập khát vọng:
- Đó là đương nhiên, không muốn nói trước đây lúc đi học, ngay cả hiện tại, mợ Trương cũng có rất nhiều nam nhân theo đuổi đó nha.
- Vâng, vâng, đúng vậy...
Nhìn dây lưng bị cởi ra, nội tâm An Phùng Tiên lại tràn ngập mâu thuẫn, nghĩ thầm: Làm như vậy thích hợp sao? Nhưng do dự thì do dự, An Phùng Tiên vẫn là sinh ra một phần chờ mong.
Mợ Trương kinh hô:
- Wow! ƈôи ȶhịȶ̼ của cậu thật lớn!
An Phùng Tiên quýnh lên:
- Mợ Trương, chúng ta như vậy, phu nhân mà biết thì làm thế nào?
- Yên tâm đi! Bối tiên sinh nhìn thì sao nè.
Mợ Trương cười quyến rũ, hai tay vươn ra, cầm ƈôи ȶhịȶ̼ đang cương cứng, sáo lộng trên dưới một phen, cư nhiên há mồm ra, đem toàn bộ quy đầu ngậm đi vào.
An Phùng Tiên sảng kɧօái đến cực điểm:
- Ohhh... Mợ Trương.
- Thoải mái sao?
- Thoải mái...rất thoải mái...
- Đợi lát nữa... Đợi lát nữa cậu cũng làm cho mợ Trương thoải mái… có được hay không?
- Được.
…
An Viện Viện biết chồng mình ghen tỵ, giác quan thứ sáu của nữ nhân cực kỳ nhạy cảm, huống chi là phu thê sống chung sắp tới 20 năm, cho nên An Viện Viện rót một chén trà sâm Mỹ cho Bối Tĩnh Phương, trước đây An Viện Viện thưởng thức nhất thái độ làm việc của Bối Tĩnh Phương, nhưng bây giờ An Viện Viện cảm thấy Bối Tĩnh Phương tại thư phòng làm việc liều mạng, là vì để tránh cho vết nứt giữa phu thê mở rộng.
Vô luận thứ gì, chỉ cần có vết nứt liền không cách nào hoàn nguyên, vết nứt thủy chung là vết nứt, tối đa chỉ có thể tu bổ, mà không cách nào chữa trị, càng không cách nào hoàn hảo như lúc ban đầu. Cảm tình cũng là như thế, từ khi Bối Tĩnh Phương hi vọng mượn giống, giữa bọn họ đã sinh ra vết nứt, hơn nữa vết nứt theo Bối Tĩnh Phương cố chấp trở nên càng lúc càng lớn, hôm nay pha trà sâm giúp trượng phu đã không phải là tình cảm quan tâm, mà là thói quen nhiều năm tích lũy.
Lần này lại bất đồng, An Viện Viện giúp Bối Tĩnh Phương pha trà sâm là vì trấn an lòng đố kị của hắn, bởi vì lúc cùng An Phùng Tiên nói chuyện với nhau, ăn cơm, uống rượu, An Viện Viện đều mang tâm tình sung sướng, mặt đầy vẻ mỉm cười, đây là điều An Viện Viện cho tới bây giờ đều chưa từng có.
Bối Tĩnh Phương cũng vậy, chưa từng ra mắt cảnh An Viện Viện toát ra vẻ ngượng ngùng và dáng tươi cười đối với nam nhân xa lạ, hắn cảm giác được thê tử đối với An Phùng Tiên đã có tình cảm thật sâu, chí ít đã thích An Phùng Tiên, cho nên Bối Tĩnh Phương ghen tỵ.
Đối với việc trượng phu đố kị, An Viện Viện có chút ngoài ý muốn, nàng hiểu rõ chồng mình vẫn còn yêu mình sâu đậm, tuy rằng hắn hết lần này đến lần khác đề cử chọn người mượn giống với An Viện Viện, nhưng trong nội tâm An Viện Viện vẫn hi vọng trượng phu thu hồi kế hoạch hoang đường của hắn, một lần nữa trở lại sinh hoạt hạnh phúc trước đây.
- Oh.. Ah… Ư….
- Ân? Thanh âm gì vậy?
Đứng ở trước cửa thư phòng, An Viện Viện nghe được trong thư phòng truyền đến tiếng tiêu hồn rên rỉ. Lẽ nào chồng mình lại coi phim JAV hay sao? An Viện Viện bất đắc dĩ đẩy cửa vào, đối với việc trượng phu ham mê cái này, nàng lúc đầu rất phản cảm, nhưng bởi ƈôи ȶhịȶ của hắn khó có thể cương lên, mỗi lần trước khi làm chuyện phòng the, Bối Tĩnh Phương nếu không phải là ăn Viagra, thì chính là nhìn xem phim ȶìиɦ ɖu͙ƈ, dần lâu ngày, An Viện Viện cũng đã tập mãi thành thói quen.
- Viện Viện, em mau đến xem, là An lão sư cùng mợ Trương...
Thấy An Viện Viện tiến vào, Bối Tĩnh Phương hưng phấn mà kêu to:
- An lão sư thật đúng là rồng trong loài người, ha ha, anh đang nói tới "đồ chơi" của hắn kìa.
---Hết chương 38---