Hoang đường cỡ nào a! Nhưng Bối Tĩnh Phương đã quyết định, hắn đã đạt thành hiệp định mượn giống cùng với Hạ Đoan Nghiễn, mà Hạ Đoan Nghiễn cũng không thèm nghĩ ngợi, hắn ngay cả một giây đồng hồ cũng không có nghĩ, đã đáp ứng kế hoạch mượn giống của Bối Tĩnh Phương, cộng phó mây mưa cùng với An Viện Viện xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đây là chuyện mà Hạ Đoan Nghiễn tha thiết ước mơ từ lâu, huống hồ lại còn làm cho nàng mang thai, quá sung sướng a… Lúc này, Hạ Đoan Nghiễn chỉ cần ở trước mặt Giang Dung và Bối Tĩnh Phương hợp tác diễn một màn kịch khổ nhục.
Giang Dung cũng xinh đẹp phi phàm, phàm là nữ nhân xinh đẹp đều rất kiêu ngạo, chỉ là hiện tại Giang Dung vẫn xinh đẹp như trước, mà vẻ kiêu ngạo đã không còn sót lại chút gì, Hạ Đoan Nghiễn đã quỳ xuống, Giang Dung còn có cái gì để kiêu ngạo? Nàng ngơ ngác lắng nghe Hạ Đoan Nghiễn thề mặc kệ xảy ra chuyện gì, việc kết hôn cũng sẽ không thay đổi...
Giang Dung rất bất đắc dĩ, so sánh với những nữ nhân khác, tâm trí của nàng phi thường thành thục, cũng bởi vì thành thục, nàng mới có thể một mình đảm đương trọng trách công ty, vì tập đoàn Chế Phong lập được công lao lớn.
Tập đoàn Chế Phong được vận hành dưới tay Giang Dung, nàng biết rõ, giả như ngân hàng Hoa Hưng dừng cho vay, vậy đối với Chế Phong tập đoàn mà nói đúng là một tràng tai nạn không cách nào vãn hồi, không chỉ nói Hạ Đoan Nghiễn sẽ thành hai bàn tay trắng, ngay cả chính nàng cũng sẽ thê thảm đồng dạng, làm việc ở tập đoàn Chế Phong sáu năm, nàng sớm đã đem thanh xuân cùng lý tưởng của mình gắn kết với Chế Phong, hôm nay càng là đem hạnh phúc cả đời mình đặt ở tập đoàn Chế Phong, nàng làm sao có thể nhìn Chế Phong tan vỡ? Huống chi người nàng yêu đã quỳ xuống, nàng làm sao có thể không thỏa hiệp?
Thở dài một hơi, Giang Dung nhàn nhạt nói:
- Đoan Nghiễn, anh ngồi dậy đi, chúng ta đáp ứng hắn là được.
Hạ Đoan Nghiễn vẫn quỳ như cũ:
- Tiểu Dung, anh thật hổ thẹn với em nha!
Giang Dung đứng lên, hai tay đem Hạ Đoan Nghiễn kéo về sô pha:
- Bây giờ nói lời này còn có tác dụng gì? Đợi lát nữa khi em thất thân, anh nhất định phải tỉnh táo, đừng xung động nhất thời nháo sự cùng Bối Tĩnh Phương, để cho người ta chê cười, em cũng không còn mặt mũi làm vợ của anh nữa, đến lúc đó em chỉ có thể nhảy lầu tự vẫn mà thôi.
Hạ Đoan Nghiễn khổ sở gật đầu:
- Yên tâm, anh rất tỉnh táo, nếu mà làm cho em nhảy lầu tự tử, chúng ta hà tất đáp ứng hắn?
Trong mắt Giang Dung nhanh chóng một tia tia sáng kỳ dị:
- Đoan Nghiễn, bằng trực giác, em nghĩ chuyện nhất định không có đơn giản như vậy, nhưng bất kể như thế nào, chúng ta đều phải giữ vững tiến độ công trình, bảo trụ Chế Phong của chúng ta.
Hạ Đoan Nghiễn vẫn gật đầu:
- Ừm, đợi lát nữa nếu mà thấy không thoải mái, em phải nói ra ngay.
Giang Dung cười lạnh một tiếng:
- Làm chuyện này sao lại không thoải mái? Không thoải mái chỉ có thể ở trong lòng, nếu chúng ta đã đáp ứng rồi, hãy làm tốt một chút, thỏa mãn tâm lý của Bối Tĩnh Phương. Chúng ta cùng Hoa Hưng hợp tác không phải là một ngày, hai ngày, tương lai còn có dựa vào bọn họ, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện tiền mất tật mang, "xoạc không được mà công ty cũng phá sản"...
Giang Dung nói lời này khiến Hạ Đoan Nghiễn bội phục khó có thể nói nên lời, hắn mừng rỡ chính bản thân không nhìn nhầm, thương trường như chiến trường, (đọc truyện tại MyTruyen.com) Hạ Đoan Nghiễn đang cần nhân tài như thế, vừa có thể tinh thông nghiệp vụ, có thể đơn giản khống chế, có thể nói không có Giang Dung, Chế Phong cũng không có thành tựu của ngày hôm nay, Hạ Đoan Nghiễn rất tình động mà nói:
- Tiểu Dung, anh yêu em thật lòng, từ sau khi mẹ Mạt Mạt qua đời, thật sự anh chưa hề yêu một nữ nhân nào, em là người thứ nhất, anh hi vọng chúng ta có thể cùng nhau sống đến đầu bạc.
Giang Dung kỳ thực rất không muốn ở trường hợp này nghe Hạ Đoan Nghiễn biện hộ, nhưng đã nghe được, trong lòng cũng hơi thoải mái hơn chút:
- Đừng có nói lời dễ nghe, chỉ cần anh đừng... có con tư sinh nữa, em đã đủ hài lòng, hừ! Đừng cho là em không biết chút chuyện hư hỏng đó của anh.
Hạ Đoan Nghiễn có chút xấu hổ:
- Chuyện gì đều lừa không được em, anh càng không thể cho anh rời đi.
Giang Dung lạnh lùng nói:
- Anh đương nhiên không muốn em rời đi, những năm gần đây em tận tâm tận lực, tập đoàn Chế Phong có thành tựu ngày hôm nay, đó là có công lao lớn của em.
Hạ Đoan Nghiễn ôm Giang Dung một cái:
- Anh biết.
Giang Dung nhìn đồng hồ trên tường một cái:
- Biết thì tốt rồi.
Nửa tiếng đồng hồ vừa qua khỏi, Bối Tĩnh Phương liền đẩy cửa mà vào, hắn luôn luôn rất đúng giờ, thấy dáng vẻ Hạ Đoan Nghiễn cùng Giang Dung một bộ sinh ly tử biệt, hắn vừa hổ thẹn vừa buồn cười, nhưng hắn vẫn muốn làm nhục nhã Hạ Đoan Nghiễn một cái:
- Đoan Nghiễn huynh, ta nghĩ anh nhất định đã lầm, ở trong phòng làm việc của tôi, chỉ có Bối Tĩnh Phương này có quyền thân thiết cùng Nữ sĩ Giang Dung, tôi hi vọng tay anh không nên ôm nữ sĩ Giang Dung.
Hạ Đoan Nghiễn giận dữ:
- Bối Tĩnh Phương, ông đừng khinh người quá đáng.
Bên người, Giang Dung vội vàng lôi Hạ Đoan Nghiễn một cái, Hạ Đoan Nghiễn lúc này mới bình tĩnh lại.
Bối Tĩnh Phương đột nhiên thở dài một hơi:
- Sẽ không, tôi không muốn khi dễ bất luận kẻ nào, bây giờ có vẻ là anh chịu thiệt, nhưng tương lai anh nhất định sẽ hiểu rõ, tôi còn ăn thua thiệt lớn hơn nữa.
Trong mắt Giang Dung lóe ra tia sáng kỳ dị càng ngày càng đậm:
- Anh thua thiệt cái gì?
Bối Tĩnh Phương nhàn nhạt lắc đầu:
- Bây giờ không phải là thời điểm thảo luận người nào thua thiệt, hiện đang thảo luận chính là việc tôi cởi quần áo được chưa? Quyết định này cần nữ sĩ Giang Dung đồng ý.
Giang Dung đưa mắt nhìn Bối Tĩnh Phương chỉ chốc lát, dĩ nhiên bình tĩnh nói:
- Cởi đi?!
Bối Tĩnh Phương lộ ra dáng tươi cười kỳ quái:
- Tôi hi vọng trước khi cởi quần áo của mình, tôi có thể cởi y phục của tiểu thư Giang Dung.
Giang Dung lạnh lùng trả lời:
- Tự tôi cởi.
Bối Tĩnh Phương vẫn như cũ kiên trì:
- Không, để tôi cởi.
---Hết chương 33---