Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 30

An Viện Viện đuổi theo Bối Nhị Nhị, nàng tuyệt không thừa nhận nhìn lén cc của ai khác ngoài trượng phu mình.
- Gấu...
Tuyết Nạp Thụy lần này thật đau đầu, một là đại chủ nhân, một là tiểu chủ nhân, nó không biết nên giúp ai.


An Phùng Tiên lại khóc không ra nước mắt, tuy rằng trên người hắn đắp một cái cái mền, nhưng địa phương nhô lên vẫn như cũ rất rõ ràng, nổi lên, tựa như đỉnh cái lều, hắn thở dài một hơi: Thật sợ cái cô Bối Nhị Nhị này. … Trong phòng hội nghị của tòa cao ốc trụ sở chính của ngân hàng Hoa Hưng, Phó tổng giám đốc ngân hàng - Bối Tĩnh Phương đang trình bày luận chứng quy hoạch đầu tư sáu tháng cuối năm, tham dự hội nghị đều là các cổ đông cùng quản lý cấp cao, hội nghị này cực kỳ trọng yếu, bởi vì mỗi một quyết định của Bối Tĩnh Phương đều là suy nghĩ cá nhân hắn, người ở ngân hàng Hoa Hưng đều biết, chỉ cần Bối Tĩnh Phương đầu tư quy hoạch vừa ra, cổ phiếu ngân hàng sẽ tăng mạnh, cho nên cái hội nghị này rất trọng yếu.


- Thị trường tư bản hiện nay đều tập trung ở ký quỹ thị trường chứng khoán cùng ký gửi tài chính có kỳ hạn, đây là điều không bình thường, nhìn từ giá cả sắt thép kịch liệt tăng lên, thị trường mảng xây dựng sẽ có một phen dậy sóng, bởi vậy, ngân hàng chúng ta nên từ bỏ hết thảy khách hàng ở thị trường chứng khoán, toàn lực hỗ trợ đầu tư cho mảng xây dựng, tích cực đầu tư cho nước điện, thuỷ lợi, cầu đường các loại đại hình cơ sở hạ tầng, đóng băng lại tất cả các hoạt động tín dụng không cần thiết, hết thảy các khoản vay từ mười triệu trở lên cho đều phải thông qua tôi và chủ tịch ký tên, sau đó mới có hiệu lực, nếu có cá nhân hay đơn vị nào làm trái, sẽ nhất luật khai trừ...


Bối Tĩnh Phương phát biểu quy hoạch đầu tư đồng thời, cổ phiếu của ngân hàng Hoa Hưng đang dần tăng cao, hội nghị còn chưa xong, cổ phiếu ngân hàng Hoa Hưng cũng đã tăng lên mức cao nhất trong lịch sử. … Đứng trong phòng làm việc tổng bộ, lầu thứ hai mươi tám, hào hùng vạn trượng, Bối Tĩnh Phương một bên vừa uống cà phê, một bên vừa quan sát toàn cảnh thành phố Bắc Loan, dường như đại địa đang ở dưới chân hắn, tứ hải hắn đều có thể bễ nghễ. Hắn hi vọng gia sản của mình được kế thừa, hắn khát vọng tín niệm của mình sẽ được kéo dài, nếu có một đứa con trai mà nói, những điều đó hết thảy đều có thể thành thực hiện.


Thế nhưng, vừa nghĩ tới trong nhà chỉ có một đứa con gái, trong lòng hắn liền mơ hồ đau đớn, bao nhiêu năm rồi, chính là trong lúc hắn ngủ mơ cũng hi vọng mình có thể có con trai, nhưng thật đáng tiếc, ba năm trước đây bác sĩ liền báo cho Bối Tĩnh Phương biết, tinh dich͙ của hắn không có tinh trùng, giống như nước mưa, trữ lượng tử tinh (tinh trùng chết) rất nhiều, tinh trùng có thể sống chỉ có 0.03 phần trăm, nói cách khác, hắn là kẻ vô sinh căn bản không cách nào làm cho phụ nữ mang thai, kể cả là thụ tinh trong ống nghiệm.


Trong 3 năm qua, Bối Tĩnh Phương đã đi thăm viếng các danh y khắp thiên hạ; uống các loại thuốc quý hiếm khắp thiên hạ, nhưng đều vô ích, hắn cuối cùng cũng phải thừa nhận vô lực xoay chuyển trời đất, nhưng hắn không thừa nhận thất bại, bởi vì hắn yêu An Viện Viện, chỉ cần là con do An Viện Viện sinh ra, hắn nguyện ý coi như con mình.


Trong một lần nói chuyện thắm thiết với nhau, Bối Tĩnh Phương đưa ra đề nghị mượn giống, để cho An Viện Viện mang thai.


Không ngờ, An Viện Viện lại bình tĩnh tiếp nhận đề nghị của Bối Tĩnh Phương, bởi vì ở trong quá trình ba năm chữa bệnh vô sinh, An Viện Viện cảm nhận được thật sâu sự khát cầu biến thái của trượng phu đối với đứa con trai, loại biến thái này khiến An Viện Viện sinh ra sợ hãi, nàng thậm chí sợ Bối Tĩnh Phương sẽ thu nuôi một cậu bé từ trại trẻ mồ côi.


Vì Bối Nhị Nhị, vì để cái gia sản này không rơi vào tay người ngoài, An Viện Viện không thể tiếp nhận việc Bối Tĩnh Phương thu dưỡng trẻ mồ côi, mà là đồng ý với phương án mượn giống, nhưng An Viện Viện có một cái điều kiện nghiêm khắc tiên quyết, đó chính là người được chọn mượn giống, cuối cùng phải do An Viện Viện quyết định.


Bối Tĩnh Phương đồng ý điều kiện này của An Viện Viện, hắn đương nhiên hiểu cảm thụ của An Viện Viện, nếu để cho An Viện Viện giao phối cùng một nam nhân nàng không thích hoặc là căm hận, nàng có thể nào sinh ra đứa con khỏe mạnh thông minh?
Đây là một cái đề nghị vừa lý trí lại vừa hoang đường.


An Viện Viện cùng Bối Tĩnh Phương đều chí lo lắng bất an đợi cái ngày đề nghị hoang đường đó được thực thi, thân là người đề nghị, Bối Tĩnh Phương chiếm chủ động, hắn chủ động xem xét chọn người, chủ động giúp xem xét người giống tốt để cho An Viện Viện chọn. Mọi người được sơ chọn đều bị mỹ sắc của An Viện Viện làm cho khuynh đảo, đều nguyện ý vì An Viện Viện bỏ ra bất cứ giá nào. Những người được chọn trúng có: bác sĩ, tinh anh trong công ty, giáo viên, bác sĩ, quân nhân, thậm chí còn có bạn của Bối Tĩnh Phương, đáng tiếc, không có ai trong số đó có thể làm cho An Viện Viện đồng ý gặp mặt lần thứ hai, càng không có ai khiến cho An Viện Viện lộ ra dù cho chỉ là một nụ cười nhàn nhạt.


Bối Tĩnh Phương thất vọng rồi, hắn hoài nghi An Viện Viện đang làm cho có lệ với kế hoạch mượn giống này.


Phát biểu xong quy hoạch sáu tháng cuối năm sau đó, Bối Tĩnh Phương chỉ có thời gian nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau, hắn sẽ phải đi công tác thời gian dài, cho nên hắn hi vọng ở trong đoạn thời gian này làm cho An Viện Viện mang thai, đã có người lựa chọn, người này chính là chủ tịch tập đoàn Chế Phong - Hạ Đoan Nghiễn.


Có 3 lý do để lựa chọn Hạ Đoan Nghiễn.


Đầu tiên Hạ Đoan Nghiễn có dáng dấp phong thần tuấn lãng, tuấn tú lịch sự, lúc còn trẻ còn là 1 tay bơi lội cừ khôi, hôm nay dù đã tuổi trung niên cũng không quên tập thể hình hàng ngày, thân thể tố chất đều đạt tới yêu cầu, Bối Tĩnh Phương còn đã điều tra, trong mười năm qua, Hạ Đoan Nghiễn chưa từng mắc bệnh nặng, chỉ bị cảm xoàng phong hàn một lần mà thôi.


Hơn nữa, Hạ Đoan Nghiễn tài sản giàu có, danh vọng rất cao, thể diện cũng rất lớn, người ta sẽ không tuyên dương việc xấu trong nhà ra ngoài, nên sẽ không có uy hiế͙p͙ đối với Bối Tĩnh Phương sau này.


Cuối cùng, cũng là điều trọng yếu nhất, Bối Tĩnh Phương đi qua điều tra bí mật còn phát hiện Hạ Đoan Nghiễn có hai đứa con tư sinh, mẹ của chúng đều khác nhau, nói cách khác, mượn giống của Hạ Đoan Nghiễn, có xác suất rất lớn sinh ra con trai.


Buông chén cà phê xuống, Bối Tĩnh Phương nhìn xuất thần về phía tấm ảnh gia đình trên bàn làm việc, đây là ảnh chụp cả nhà năm ngoái đi du lịch ở bên bờ biển Ca-ri-bê, trong hình, An Viện Viện cười đến rất vui vẻ, đây cũng là một lần cuối cùng An Viện Viện cười đến vui vẻ như vậy. Sau khi du lịch trở về, Bối Tĩnh Phương liền nói ra kế hoạch mượn giống với An Viện Viện, sau đó An Viện Viện không còn tươi cười trước mặt Bối Tĩnh Phương một lần nào nữa, thỉnh thoảng chỉ có dáng tươi cười giả tạo, mà cũng đều là cười cho Bối Nhị Nhị mà thôi.


Bối Tĩnh Phương có chút hối hận, hối hận vì chính tay mình đã phá hủy toàn bộ sự vui vẻ trong gia đình, bất quá, nhìn Bối Nhị Nhị mỗi ngày càng lớn lên, Bối Tĩnh Phương càng kiên định hơn ý nguyện muốn sinh một cậu bé, bởi vì nữ nhi khi trưởng thành sẽ lập gia đình, nữ nhi đã gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, mặc kệ thân thiết với phụ mẫu bao nhiêu, Bối Nhị Nhị thủy chung vẫn là người nhà chồng.


Bối Tĩnh Phương rất truyền thống, hắn luôn hi vọng huyết thống cao quý của nhà họ Bối đến từ phương bắc có thể phát dương quang đại ở trong tay hắn, hắn biết rõ muốn làm rạng rỡ tổ tông, không phải là một đời, hai đời có thể thực hiện, mà là phải ba đại, bốn đời, thậm chí thời gian dài hơn mới có thể thực hiện được, cho nên căn cơ mà hắn đã xây dựng phải có người để truyền thừa.