Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 29

- Ách... đột nhiên tôi thấy có chút khó chịu, có thể cho tôi nghỉ ngơi một hồi hay không?
An Phùng Tiên tay ôm bụng dưới, lúng túng mỉm cười.
- Có phải là đau bụng không? Tôi gọi thầy thuốc đến nhé?
An Viện Viện thân thiết mà đi tới trước mặt An Phùng Tiên.


- Ách... Không cần, không cần, có chút choáng đầu thôi, lập tức sẽ khỏi thôi, thật không có ý tứ.


An Phùng Tiên lúc này thật sự choáng váng, vết thương đau đớn kịch liệt cũng không thể giảm bớt nhiệt năng ở nơi dương cụ, trời ạ, mình đây là trúng tà sao? Hết lần này tới lần khác bởi lo lắng cho thầy, An Viện Viện lại đến gần, không có bận tâm gì, cổ áo nghiêng về trước đã đem cảnh xuân tiết lộ ra ngoài, cặp иɦũ ɦσα to trắng mịn lộ ra, giữa hai иɦũ ɦσα hiện ra khe rãnh thật dài, giữa rãnh иɦũ ɦσα như một con đường hầm chặt hẹp, đi thông tới Thiên Đường tiêu hồn, đầu An Phùng Tiên sung huyết ầm ầm, hắn chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông rồi.


Bối Nhị Nhị từ phía sau An Viện Viện lộ ra cái đầu nhỏ:
- Nhất định là chảy máu quá nhiều, thân thể suy yếu, con vừa cho vào trong trà hai viên thuốc của ba...
An Viện Viện đầu tiên là sửng sốt, lập tức hoa dung thất sắc, một tay nắm lấy tay Bối Nhị Nhị hỏi:
- Thuốc gì của ba hả con?


Bối Nhị Nhị cất tiếng nói trong vắt:
- Mẹ nói hôm qua đó, thuốc gì mà vừa là thuốc bổ, có thể bổ thân thể, còn bổ huyết, con thấy sắc mặt An lão sư không tốt, nên vừa rồi con lấy hai viên thuốc của ba cho vào trong trà, giúp An lão sư bổ huyết.
- Viagra? Hai viên?


An Phùng Tiên trừng mắt nhìn Bối Nhị Nhị, đột nhiên ức chế công tâm, đầu một trận tối sầm, ngã sấp xuống ghế sa lon, bất tỉnh nhân sự. … Khi tỉnh lại, An Phùng Tiên nằm ở trong một gian phòng thanh lịch và thoải mái, tia sáng trong phòng rất nhu hòa, hắn chú ý tới trên mu bàn tay phải mình cắm một ống tiêm truyền dịch, bên cạnh dựng một cây móc treo hai nước biển đang nhỏ giọt.


Đây là nơi nào? Bệnh viện? Không giống.


Đang đoán già đoán non, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, An Phùng Tiên nhanh chóng nhắm mắt lại, chỉ lộ ra một cái khe hở để dòm lén. Thấy hai vị mỹ nữ cùng một người đàn ông trung niên đi tới, An Phùng Tiên lập tức nhận ra hai mỹ nữ, các nàng là An Viện Viện và Bối Nhị Nhị, mà nam nhân trung niên kia An Phùng Tiên lại không biết, hắn là thầy thuốc gia đình của nhà họ Bối, tên là Chúc Hải Sinh, là bạn thân của phụ thân Bối Nhị Nhị - Bối Tĩnh Phương.


Ba người thấy An Phùng Tiên còn chưa có tỉnh, lại dè dặt cẩn thận rời khỏi phòng.


- Hôn mê là bởi vì nóng trong người, nóng trong người chủ yếu là vì vết thương bị nhiễm trùng, có biểu hiện uốn ván cường độ thấp, nếu mà trị liệu trễ thật sự có chút nguy hiểm, bất quá, tôi đã tiêm một mũi kháng sinh, tình huống sau đó chuyển biến tốt đẹp. Về phần triệu chứng thuốc vi-a-gra, tạm thời không thích hợp dùng những dược vật khác để trị liệu, vì nếu dùng thuốc để trị, sẽ ảnh hưởng đến chức năng hệ thống sinh sản của vị lão sư này, bình thường loại tình huống này phải làm giải phẫu, nhưng thời gian cương phải cao hơn mười hai tiếng đồng hồ sau đó mới cần thiết, hiện tại biện pháp hay nhất là chờ vài tiếng đồng hồ, để cho huyết dịch chậm rãi tán đi, vật kia cũng sẽ không còn cương nữa. Ha hả, nhớ dặn anh ta những dược vật này thực sự không có khả năng ăn bừa bãi đâu a.


An Viện Viện hơi gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Cảm ơn bác sĩ, ngày hôm nay đã làm phiền ông rồi.


An Viện Viện có thái độ ôn hoà khiến Chúc Hải Sinh không khỏi thổn thức, là nam nhân, tất cả đều thích nhìn thấy dáng tươi cười của An Viện Viện, thế nhưng An Viện Viện rất ít khi cười, Chúc Hải Sinh không thể làm gì khác hơn là cáo từ:


- Đừng nói cái gì phiền phức, mỗi lần nghe được phu nhân gọi tới, tôi vừa lo lắng lại vừa mừng. Lo lắng chính là người nhà em thân thể có vấn đề, vui vẻ là vì lại gặp được phu nhân và Nhị Nhị, nhìn Nhị Nhị mỗi ngày càng lớn lên, tôi thật cảm thấy nàng giống như con gái của tôi, ai, Tĩnh Phương thực sự là may mắn, cưới được em, còn sinh ra một nữ nhi đáng yêu xinh đẹp như vậy, thật đố kị chết đám bằng hữu chúng ta, ha hả, được rồi, tôi đi trước.


- Ừm, vậy thì tạm biệt. Trương mụ, thay tôi tiễn bác sĩ Chúc về.
An Viện Viện cười nhạt, cuối cùng cũng làm tròn kỳ vọng của Chúc Hải Sinh, Chúc Hải Sinh tâm thần kich động, nhất thời hoảng hốt, Trương mụ giục về, Chúc Hải Sinh mới giật mình phát giác chính bản thân thất thố.


- Mẹ, Chúc bá bá hình như rất thích mẹ đó.
Bối Nhị Nhị cười hì hì nhìn An Viện Viện.
An Viện Viện lại hung hăng trừng mắt Bối Nhị Nhị:
- Lần này con rước đại họa rồi.
Bối Nhị Nhị thè lưỡi:


- Mẹ, con biết sai rồi mà, nhưng mẹ cũng không phải gạt con, nói thuốc đó là thuốc bổ, thật là, con cũng không phải con nít, gạt con làm cái gì? Trách không được Mạt Mạt và Mỹ Nhân cũng không nói cho con cái thứ kia, tức chết con rồi, phải tìm các nàng tính toán sổ sách.
An Viện Viện giận dữ:


- Còn nhiều lời như vậy, có phải muốn mẹ xin lỗi con hay không?
Bối Nhị Nhị chu lên cái miệng nhỏ nhắn, sâu kín thở dài:
- Vậy cũng không cần, con chỉ lo lắng An lão sư sẽ hận con chết mất thôi.
An Viện Viện lo lắng giậm chân một cái:


- Đâu chỉ hận con, sợ rằng ngay cả mẹ cũng hận luôn, sớm biết con nghịch ngợm như vậy, mẹ cũng không giữ An lão sư lại. Ai! Nam nhân đều là sĩ diện, hiện tại thầy ta đã thành cái dạng này, mẹ đều không có ý tứ đối mặt với thầy ấy nữa.
Bối Nhị Nhị kỳ quái hỏi:


- Mẹ, con muốn hỏi mẹ một vấn đề.
An Viện Viện rất phiền não:
- Có chuyện thì nói.
Bối Nhị Nhị thần bí, nói:
- Vật kia của An lão sư hình như rất to.
An Viện Viện sửng sốt, nhịn không được che miệng bật cười:
- Ta không rõ ràng lắm.
Bối Nhị Nhị thần bí hơn:


- Hừ, không rõ ràng lắm sao? Con phát hiện mẹ len lén nhìn vật kia của An lão sư.
An Viện Viện đột nhiên biến sắc:
- Con đừng nói lung tung.
Bối Nhị Nhị đảo mắt:
- Nếu mà con nói lung tung, tại sao mẹ phải đỏ mặt? Hihi.
- Mẹ chưa từng đánh con, bất quá, ngày hôm nay mẹ phải giáo huấn con thật tốt.


Xấu hổ cấp bách, mặt An Viện Viện đỏ giống như trái táo chín, nàng quả thực đã nhìn trộm ƈôи ȶhịȶ̼ của An Phùng Tiên, nữ nhân vốn là phi thường mẫn cảm đối với hạ thể của nam nhân, huống chi đây là một cây đại nhục bổng An Viện Viện nhìn thấy đều kinh hãi chảy nước, lớn như vậy, không biết nữ nhân nào có thể chịu nổi?