Thần sắc An Phùng Tiên rất bình tĩnh, tư vị yêu đương vụng trộm rất kich thích, lúc hắn rời đi, mặt mang thỏa mãn, lúc tiếng Bối Nhị Nhị cảnh báo vang lên, cũng là lúc An Phùng Tiên đem tinh dich͙ bắn vào tận đáy huyệt của Vương Tuyết Nhung.
Vương Tuyết Nhung đồng dạng rất thỏa mãn, đây là sự thỏa mãn mà nàng chưa từng hưởng thụ qua, An Phùng Tiên mạnh mẽ và tráng kiện khiến cho Vương Tuyết Nhung sung sướng, chỉ tiếc, nam nhân tràn ngập mị lực này rất khó có thể nắm bắt.
Hiệu trưởng Ân cũng muốn vững vàng bắt lấy Vương Tuyết Nhung, nhìn vẻ đỏ ửng chưa tiêu trên mặt của Vương Tuyết Nhung, nhìn qua càng thêm xinh đẹp động nhân, Hiệu trưởng Ân chăm chú nhìn chòng chọc vào bộ ngực đầy đặn cao vót:
- Cô giáo Vương, nội y của cô rơi trong phòng làm việc của tôi, cô không đi lấy trở về sao?
Vương Tuyết Nhung vừa thẹn vừa giận, nàng chán ghét nụ cười bỉ ổi của Hiệu trưởng Ân, càng chán ghét mình không thể chỉ lo thân mình, nàng hiểu rõ nội y ở trong tay hiệu trưởng cũng chưa tính là nhược điểm gì, mà căn hộ phòng ở mới là thứ mà Hiệu trưởng Ân uy hiế͙p͙, vì nhà, vì con, nàng chỉ có thể hi sinh, thở dài một hơi, Vương Tuyết Nhung nhàn nhạt nói:
- Tiết 1 tôi không có lớp, đến lúc đó tôi sẽ đi tới phòng làm việc của ông.
- Tôi sẽ chờ cô.
Hiệu trưởng Ân lộ ra thần sắc kich động, kỳ thực hiệu trưởng cũng không quá xấu, chỉ là người gầy một chút, già một chút, cái đầu ngu ngốc một chút, bất quá, nam nhân chỉ cần ɖâʍ tà, ở trong mắt nữ nhân sẽ trở nên rất xấu xa.
An Phùng Tiên không dễ dàng biểu lộ ra nội tâm lỗ mãng, người khác chỉ cho là hắn thành thật, nhưng hắn cũng giống như tất cả nam nhân khác, chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp, vô luận là xử nữ hay là thục nữ hắn đều thích, nữ nhân như Vương Tuyết Nhung loại này phong vận thành thục càng làm hắn hồi tưởng vô hạn, thật muốn lại xuân phong nhị độ, xoạc thêm phát nữa, nhưng lúc này chuyện trọng yếu nhất chính là thu hoạch phương tâm của ba cô gái xinh đẹp, bởi vì An Phùng Tiên cần phải lấy được tiền.
- Những năm cuối Đông Hán, khởi nghĩa Hoàng Cân...
An Phùng Tiên mang theo tâm tình vui sướng, bắt đầu giảng bài tiết 1, số đào hoa đã tới, núi cũng không đỡ nổi, có thể được tình nhân trong mộng của đám nam sinh ưu ái, An Phùng Tiên đương nhiên đắc chí, mỗi người đàn ông đều thích có được đồ đạc thuộc về người khác.
Bất quá, sau khi dò xét phòng học một lần, vị trí ghế D của tổ số 4 làm cho An Phùng Tiên chú ý, vị trí này thuộc về lớp phó Bối Nhị Nhị.
Thành tích học tập của Bối Nhị Nhị luôn đứng đầu, nên được phong làm lớp phó học tập, dù cho trực ban cờ đỏ cũng không đến phiên nàng làm, chỉ vì trời sinh tính nàng lười nhác, lại được nuông chiều từ bé, cho nên ban cán sự tiền nhiệm chỉ phong cho nàng chức lớp phó tượng trưng. Bản thân Bối Nhị Nhị cũng không có vấn đề, chỉ là nàng đi học hay nghĩ thơ thẩn vẩn vơ, đặc biệt trong giờ lịch sử thường ngáp liên tục, không bao lâu là đã có thể mộng du tới Thái Hư.
Thân là thầy giáo lịch sử, An Phùng Tiên đương nhiên không thích có một học sinh như vậy trong lớp, nhưng An Phùng Tiên chưa bao giờ quở trách Bối Nhị Nhị nửa câu, lâu ngày, tiết lịch sử đã trở thành giờ ngủ của Bối Nhị Nhị, sau tiết sử này, Bối Nhị Nhị thông thường sẽ tinh thần toả sáng, nhãn thần đặc biệt linh động, tuy tuổi còn nhỏ, đã tản mát ra mị lực vô địch.
Lúc này, vị trí Bối Nhị Nhị lại không có một bóng người.
A đù? Vừa rồi ở ngoài phòng cứu thương còn nghe được thanh âm của Bối Nhị Nhị mà, nàng hẳn là đã đến trường học, nếu đã tới vì sao không đến lớp? Cho dù là vào ngủ cũng được mà.
Mang theo nghi vấn, An Phùng Tiên đi về phía tổ 3, ghế F, đến trước mắt một cô gái cũng tuyệt đối xinh đẹp, hỏi:
- Bạn Bối Nhị Nhị đi đâu rồi, bạn học Hạ Mạt Mạt có biết không?
Tuy rằng tối hôm qua đã cùng hai cái cô gái xinh đẹp chung hoạn nạn, nhưng ở trước mặt học sinh, An Phùng Tiên vẫn làm ra dáng vẻ uy nghiêm của thầy giáo như cũ.
- Hừ...
Hạ Mạt Mạt hừ lạnh một tiếng, thanh âm không lớn, lại làm chấn động cả lớp, bởi vì An Phùng Tiên ở trong lòng các học sinh có uy vọng rất cao, một phần ba học sinh trong lớp đều coi An Phùng Tiên là ân nhân cứu mạng. Tiết lịch sử, dù cho các học sinh không hề chuyên tâm nghe giảng bài cũng sẽ thành thật ngồi yên, càng chưa có ai dám đối với An Phùng Tiên có giọng nói đại bất kính như vậy.
Giọng nói của Hạ Mạt Mạt chẳng những đại bất kính, còn trừng mắt nhìn An Phùng Tiên, tuy rằng Hạ Mạt Mạt có một đôi mắt phượng rất xinh đẹp, nhưng khi nổi giận đùng đùng, trừng mắt, cũng vẫn khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Các học sinh nhất thời không phản ứng kịp, An Phùng Tiên càng là chẳng biết tại sao, hắn quay đầu lại nhìn một chút Dụ Mỹ Nhân ở tổ B, Băng mỹ nhân này mới vừa được bình chọn là hoa hậu giảng đường, sắc mặt nàng cũng là tức giận.
Làm sao rồi? An Phùng Tiên thầm giật mình. Nghĩ thầm: Nhất định đã xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này nhất định rất nghiêm trọng, trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện cho rõ ràng, hắn cũng không có lòng dạ dạy học nữa:
- Các em hãy tự đọc phần khởi nghĩa Hoàng Cân, lý giải bối cảnh của khởi nghĩa Hoàng Cân.
An Phùng Tiên đưa tay chỉ vào Hạ Mạt Mạt đang tức giận:
- Hạ Mạt Mạt bạn học, mời em tới phòng làm việc của tôi.
Các thầy cô khác đã lên lớp hết, trong phòng làm việc của tổ lịch sử không có một bóng người, An Phùng Tiên đan tay trước ngực, đặt mông ngồi trên bàn làm việc, đánh giá vẻ mặt của Hạ Mạt Mạt.
Ở THPT Bắc Loan, ban giám hiệu trường học đã ra lệnh cấm nữ sinh mang giày cao gót, nhưng quy định này đối với Hạ Mạt Mạt vốn cá tính mười phần không có tác dụng gì, nữ sinh toàn trường cũng chỉ có nàng dám mang giày cao gót đi học, nàng vốn cao 166cm đã đủ cao ngất, hôm nay nàng mang thêm vào đôi giày cao gót 7cm, đã lộ dáng cao gầy dị thường, lại hợp với cái quần jean màu xanh đen bó sát người, áo T-shirt màu xám tro nhạt, nếu mà không phải là khí tức non nớt trên mặt chưa tiêu tan, nàng thoạt nhìn tựa như một người mẫu mới vào nghề. Một mái tóc dài như như mây óng ả trượt xuống, hơi chút che đậy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mím thành một đường thẳng, từ đó có thể nhìn ra được nàng rất tức giận.
- Vì sao lại giận tôi vậy?
An Phùng Tiên hơi ngại ngùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mạt Mạt, ánh mắt rũ xuống, phía mũi giày cao gót lộ ra mấy đầu ngón chân trong suốt trắng hồng, trong nội tâm của hắn không khỏi từng đợt kinh hoàng, giống như Tịch Ly, chân của Hạ Mạt Mạt cũng rất đẹp.
- Bởi vì là thầy rất xấu.
Hạ Mạt Mạt một chút cũng không quanh co lòng vòng, nàng dường như chỉ chờ An Phùng Tiên tới hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận có chút phát hồng.
- Rất xấu?
An Phùng Tiên nhàn nhạt hỏi:
- Tôi xấu thế nào? Em nói rõ một chút.
- Lão sư vừa rồi ở trong phòng y tế đã làm cái chuyện gì hẳn là rõ ràng hơn em sao
Hạ Mạt Mạt hừ lạnh nói.
- A đù?
An Phùng Tiên thất kinh, đầu óc hắn vận chuyển cấp tốc, chẳng lẽ là Bối Nhị Nhị đã phát hiện gian tình giữa mình cùng với Vương Tuyết Nhung? Hẳn là không có khả năng nha, cửa phòng cứu thương đã đóng chặt, Bối Nhị Nhị làm thế nào phát hiện ra? Đại khái là tiếng kêu của Vương Tuyết Nhung làm cho Bối Nhị Nhị nghe được, thế nhưng, mặc dù nghe được, tại sao Bối Nhị Nhị phải trốn học? Lẽ nào Bối Nhị Nhị tức giận? An Phùng Tiên hối hận đến cực điểm, cực khổ thành lập hình tượng tốt ở trong lòng ba cô thiếu nữ, cũng bởi vì ham ɖâʍ dục nhất thời mà hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?