Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 21

Rung động thân thể kiểu này tác động đến vết thương của An Phùng Tiên, nhưng vết thương đau đớn đã hoàn toàn bị bao phủ bởi sự sung sướng mãnh liệt, An Phùng Tiên rất kinh ngạc, đầu иɦũ ɦσα của Vương Tuyết Nhung vẫn còn là trắng mịn, khi cương lên lại đỏ bừng.


- Tôi nghe lời cậu, nhưng cậu phải thường xuyên dạy tôi cái tư thế này nha, đáng ghét...


Sắc mặt nàng càng thêm ửng hồng, Vương Tuyết Nhung hung hăng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên, nhưng lập tức lại nhu tình như nước, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi đỏ mọng ướt át, hai chân Vương Tuyết Nhung kẹp một cái, ái dịch giàn giụa tuôn ra, động tác "thú nhún" bỗng chậm lại, nhưng ma sát lại tăng đến cực điểm, khiến An Phùng Tiên nổi da gà, nhất thời dựng thẳng người lên:


- Sung sướng hay là đáng ghét vậy cô Vương?
Vương Tuyết Nhung mở ra đôi môi đỏ mọng, khổ sở mà thở gấp một cái, nàng nói:
- Chính là thư thái mới đáng ghét,oh, đều đâm sâu đến bên trong huyệt rồi, tiểu An, hôn em, nhanh hôn em đi...


An Phùng Tiên đưa tay kéo cái cổ thon dài của Vương Tuyết Nhung, cắn lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
- Bạch... bạch... ba... ba...ba...


huyệt của nàng đã hiện lên màu phiếm hồng vì sung huyết, nhưng ƈôи ȶhịȶ vô tình vẫn không thương tiếc một chút nào, vẫn liều mạng đâm thọc ra vào như điên cuồng, bên mép thịt của bí động đã mang theo từng mảng cấu vật, một thứ chất dịch màu trắng đục, tản mát ra mùi vị tanh tanh mãnh liệt.


Đã lâu rồi nàng không có cảm giác thư thái và sung sướng như vậy, Vương Tuyết Nhung hoàn toàn chìm đắm trong loại dục vọng khó có thể tự kiềm chế này, mỗi lần rút lên cắm xuống, ƈôи ȶhịȶ(ƈôи ȶhịȶ) tráng kiện kia đều có thể ma sát mãnh liệt với nhục động(huyệt), sinh ra vô vàn kɧօái cảm, thứ kɧօái cảm này đã làm mê loạn thần kinh của nàng, phá vỡ tâm hồn yếu ớt cũng nàng.


...


Trong lòng hiệu trưởng Ân khó chịu như vạn con kiến cắn vậy(do ko đc xoạc cô giáo Vương đây mà =]]), mộng tưởng nhiều năm vốn đã gần thành hiện thực, nhưng không ngờ giữa đường bỗng lòi ra một thằng mất dịch An Phùng Tiên, hầu như đã làm cho mộng tưởng của lão tan thành mây khói, nhưng hắn không cam lòng thất bại, hắn có lá át chủ bài trong tay, tra xét thời khóa biểu vừa hết lớp, phát hiện tại tiết 1 Vương Tuyết Nhung không có trong lớp, vì vậy dục hỏa ngập tràn lại bốc cháy lên hừng hực, hắn mở ngăn kéo bàn làm việc ra, đem cái nịt ngực của Vương Tuyết Nhung cất vào, sau đó hào hứng đi về phía phòng cứu thương, vì đề phòng đêm dài lắm mộng, lần này hắn tuyệt sẽ không để cho Vương Tuyết Nhung thoát khỏi lòng bàn tay mình, hắn nhất định phải nện được cô Vương bằng mọi giá.


Phòng cứu thương yên ắng vốn là có chút cũ kỹ, cộng thêm chỗ này thường không nhiều người lui tới, đương nhiên cũng rất ít khi làm cho trường học quan tâm, cái cửa sổ hư hỏng vẫn chưa có ai tu sửa, để cho Bối Nhị Nhị rất thuận tiện nhìn trộm tình huống trong phòng y tế, nàng chỉ cần dùng 1 nhánh cây cắm vào khe cửa sổ, liền có thể đẩy rèm cửa ra, do rèm cửa vốn không quá nặng.


Bất ngờ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Bối Nhị Nhị là một người phụ nữ với cái mông to tròn trần trụi ngồi hẳn lên trên hai chân của một nam nhân, cái mông tròn trắng mướt cực đại đang kịch liệt mà phun ra nuốt vào cây đại nhục bổng một cách vũ bão và đầy dũng mãnh.


- Aaaa...em sướng quá,đại nhục bổng của tiểu An cắm thật là sâu, nó đâm chết em mất, em thích cái tư thế này quá...
- Đừng có mài nữa, anh cũng sắp không nhịn được nữa rồi.
- Đừng... chờ em một chút..., Em cũng sắp...ra...rồi...Ah...!


Sợ bị phát hiện, Bối Nhị Nhị không có vén thêm khe hở lên trên nữa, bất quá nữ nhân rất rõ ràng là chính là cô giáo Vương, người nam nhân kia lại rất giống An lão sư(chính hắn chứ ai vô đây nữa) vô cùng, trời ạ! Bọn họ làm sao có thể như vậy? Họ đang làm cái gì vậy?


Bối Nhị Nhị rơi lệ, tuy rằng một chút thanh âm cũng không có phát ra ngoài, nhưng nàng rất đau lòng, nàng không ngừng mắng to trong lòng: "Cô giáo Vương giả vờ nghiêm trang này quá vô sỉ, nàng là ɖâʍ hàng, ɖâʍ hàng, nát vụn,....huhu. An lão sư cũng thật đáng ghét, mình ghét An lão sư!"


- Bối Nhị Nhị, em tới đây có chuyện gì không?


Hiệu trưởng Ân liếc mắt liền nhận ra nữ sinh ở ngoài phòng cứu thương đang vểnh mông, hết nhìn đông tới nhìn tây vào bên trong kia là Bối Nhị Nhị, ở trong mắt hắn, (Đọc truyện tại MyTruyen.com) Bối Nhị Nhị không chỉ có thành tích học tập ưu tú, mà còn là thần tài của trường học, cha mẹ của nàng vẫn luôn hào phóng quyên gió chi quỹ của trường học, cho nên ấn tượng của hiệu trưởng Ân đối với Bối Nhị Nhị cực kỳ sâu sắc, huống chi Bối Nhị Nhị không chỉ có bộ ngực 83+cm, mà còn có cặp đùi quá đẹp thon, dài, thẳng tắp, chỉ cần nhìn thôi là đã thèm nhỏ dãi rồi.


Bối Nhị Nhị vội xoay người, nhìn thấy Thầy hiệu trưởng, nàng liếc một cái vào phòng cứu thương, bỗng lớn tiếng nói:
- Báo cáo Thầy hiệu trưởng, em đang đi tìm An lão sư.


Giọng nói của Bối Nhị Nhị cao vút lanh lãnh, tuy rằng trong lòng nén lại vô hạn phẫn nộ, nhưng nàng vẫn như cũ không hy vọng màn "xuân tình" giữa cô Vương và An lão sư bị hiệu trưởng Ân phát hiện ra, cho nên Bối Nhị Nhị cố ý hét lên cao vút, mục đích chính là cảnh báo cho hai người đang còn quấn lấy nhau trong phòng cứu thương.


- An lão sư không ở đây sao?
Hiệu trưởng Ân có chút nghi hoặc...
- Em không biết.
Bối Nhị Nhị mím cái miệng nhỏ nhắn.
- Á đù, tại sao em lại khóc?(Hiệu trưởng mà thốt ra câu này mình cũng bó tay)


Hiệu trưởng Ân nghi ngờ nhìn chằm chằm Bối Nhị Nhị, trước ngực đồng phục học sinh bó sát này có vài giọt nước mắt, bởi bộ ngực của Bôi Nhị Nhị cao vót, ánh mắt của hiệu trưởng Ân lại biến ảo bất định.
- Thưa thầy hiệu trưởng, vừa rồi em bị bụi bay vào mắt.


Bối Nhị Nhị dùng tay xoa xoa nước mắt trên mặt.
- Ừh, mà đó là cái gì ?
Hiệu trưởng Ân mới vừa nhìn thoải mái, rồi mới nổi lên lòng nghi ngờ về cái túi lớn bên chân Bối Nhị Nhị.
Bối Nhị Nhị liếc mắt vào phòng y tế:


- Không có gì, đây là lễ vật em tặng cho bạn học, hiệu trưởng, em trở về phòng học đây.
Hiệu trưởng Ân mỉm cười gật đầu:
- Tốt, nhờ em thay tôi chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến ba mẹ của em nhé.
- Em sẽ chuyển lời, em chào thầy ạ!


Bối Nhị Nhị xoay người chạy đi. Hiệu trưởng Ân lại như có điều suy nghĩ, nhìn bóng lưng Bối Nhị Nhị đã đi xa, hắn lộ ra một tia cười âm hiểm khó có thể phát giác:
- Linh,...reng reng...


Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên, hiệu trưởng Ân thu hồi suy nghĩ miên man, hắn mới vừa quay người lại, đã nhìn thấy An Phùng Tiên cùng Vương Tuyết Nhung sánh vai đứng ở trước cửa phòng cứu thương, hai người trai tài gái, sắc, như trời đất tạo ra để xoạc nhau...à nhầm...để đứng bên cạnh nhau, sắc mặt hiệu trưởng Ân tái xanh, trong lòng chua xót, nhưng lại không phát tác ra, chỉ có thể mạnh mẽ giả vờ nở nụ cười:


- Tôi tới xem thương thế của An lão sư một chút, xem ra sao, nếu mà thực sự không ổn, anh hãy nghĩ ngơi đi, so với công việc, thân thể vẫn quan trọng hơn à!


- Cảm ơn hiệu trưởng đã quan tâm, vừa rồi tôi được cô giáo Vương "trị liệu" rất cẩn thận tỉ mỉ, hẳn là không có gì đáng ngại, cảm ơn hiệu trưởng, cảm ơn cô giáo Vương, tôi phải lên lớp đây.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Hết chương 21


Ngồi viết đến 12h mới xong, nếu mai rãnh mình lại post tiếp nhé!