Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 202

- PHỐC xì, PHỐC xì, PHỐC xì…


Âm thanh hoàn mỹ lúc nào cũng đi kèm với các màn biểu diễn đặc sắc, tại dưới thế tấn công liên tục cùng nhịp giã của An Phùng Tiên, lỗ huyệt non mềm của Dụ Mỹ Nhân kịch liệt co rút lại, tiếng nàng rên rỉ triền miên rất êm tai, còn hơn bất luận những bản âm nhạc mỹ diệu nào:


- A, a, ahhh, An lão sư, em chịu không nổi, em muốn đi tiểu, thật kỳ quái, a, a, a… em không nhịn được rồi…


Đệm giường đã ướt một tảng lớn, mỹ nhân thì kiều mị muôn vàn.Cao trào là tư vị gì trăm ngàn năm qua không có người nào nói được rõ ràng, dù cho là Dụ Mỹ Nhân trí tưởng tượng tốt nhất cũng khó mà miêu tả ở trong lòng, nàng chỉ cảm thấy dù thế giới tới ngày diệt vong cũng không đáng sợ, toàn thân ngoại trừ run run ra, nàng một chút đều không muốn động, bởi vì một khắc này là tuyệt vời như vậy, nàng nhắm mắt lại, cắn đầu ngón tay út, một lần lại một làn bay vút lên trời cao.An Phùng Tiên đắc ý leo đến trên người Bối Nhị Nhị, đẩy ra một đôi đùi đẹp trắng mịn, đưa cây đại nhục bổng ẩm ướt, dùng sức cắm vào lỗ huyệt của Bối Nhị Nhị, Bối Nhị Nhị trong lúc ngủ mơ cư nhiên không có lập tức tỉnh táo lại, đợi An Phùng Tiên liên tục co rúm hai, ba cái, nàng mới từ từ mở mắt ra, cảm thấy hạ thể căng lên, cảm giác mê người sung sướng khiến Bối Nhị Nhị rất nhanh hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nàng ngó trái nhìn phải, cho rằng cũng chỉ có mình bị An Phùng Tiên gian ɖâʍ, mừng thầm trong lòng, ỏn ẻn mà làm nũng hẳn lên:


- An lão sư, mẹ nói một ngày làm một lần cũng đã là quá nhiều, ngày hôm nay thầy làm ba lần à nha, đừng làm nữa mà.
An Phùng Tiên nâng mông đong đưa, đại nhục bổng nhanh như tia chớp rút ra, lại hạ xuống như mưa rơi:
- Mẹ em một ngày làm bốn lần với thầy đều ngại ít nè.
- A hihi.


Một bên, Dụ Mỹ Nhân nhịn không được bật cười.Bối Nhị Nhị đỏ bừng lên khuôn mặt, kɧօái cảm từng đợt tiếp theo từng đợt, nàng vẫn còn có thể tức giận:
- Hừ, Cá cá đáng ghét.
An Phùng Tiên tự nhiên xử lý sự việc công bằng:


- Dụ nương một ngày cùng tôi làʍ ȶìиɦ năm lần cũng không đủ.
Dụ Mỹ Nhân tức giận không dứt:
- Nói bậy.
- Khanh khách…
Trong cơ thể Bối Nhị Nhị nhiều hơn kɧօái cảm trả thù.
- Hư, chớ đánh thức Mạt Mạt.


Dụ Mỹ Nhân hiển nhiên rất ghét Bối Nhị Nhị cười ɖâʍ.An Phùng Tiên thừa cơ ly gián ba thiếu nữ:
- Mạt Mạt mệt chết rồi, sẽ không dễ dàng tỉnh như vậy, nghe nói Mạt Mạt từng hôn hạ thể của Cá cá?
Dụ Mỹ Nhân sửng sốt, xấu hổ đến mức vẻ mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt Bối Nhị Nhị:


- Cái đồ thối Nhị Nhị này, nhất định là cậu nói cho An lão sư, cậu xong đời rồi, Mạt Mạt nhất định sẽ trở mặt với ngươi!
- Ta…. Ta… An lão sư, ngươi đáp ứng không nói ra.


Bối Nhị Nhị đang khổ sở, đại nhục bổng của An lão sư bén nhọn như vậy, đem huyệt non mềm cắm cho tiếng vang ba ba loạn hưởng, ái dịch văng khắp nơi.An Phùng Tiên thấy Bối Nhị Nhị cũng đã sắp đầu hàng, gian kế của hắn gần thực hiện được, hiện tại việc cần phải làm là tiến thêm một bước khiêu khích:


- Vậy Cá cá có từng hôn qua phía dưới của Mạt Mạt hay không?
Dụ Mỹ Nhân lập tức lắc đầu:
- Không có, tuyệt đối không có.
Nhưng lúc này thì, Hạ Mạt Mạt đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, tức giận nói:


- Dụ Mỹ Nhân, cậu dám nói không có hôn phía dưới của tớ sao? Hừ! Cậu còn hôn cả cái mông tới.
- Khanh khách…


Bối Nhị Nhị lớn tiếng cười duyên, An Phùng Tiên cũng nhịn không được, trận trò hay chó cắn chó này cũng không phải là thứ có thể xem hàng ngày nha.Dụ Mỹ Nhân giận đỏ mặt, một chút cũng không tỏ ra yếu kém:
- Cậu cũng từng hôn qua cái mông của tớ, cậu còn hôn cả chân của tớ.


Hạ Mạt Mạt hừ lạnh nói:
- Tớ chỉ là hôn chân của cậu mà thôi, cậu lại ngậm ngón chân của tớ nha.
- A…Dụ Mỹ Nhân một tiếng thét chói tai, dùng gối che lại khuôn mặt.
Bối Nhị Nhị thừa cơ bỏ đá xuống giếng:


- An lão sư, Cá cá muốn cùng em hôn môi, em không đồng ý, nàng liền tức giận, về sau nàng vẫn lừa gạt lấy váy của em.
An Phùng Tiên cười to, hỏi:
- Vì sao không đồng ý?
Bối Nhị Nhị rất nghiêm túc mà giải thích:


- Mẹ nói bên trong miệng vi khuẩn rất nhiều, nên phải thường xuyên đánh răng, cho nên em cũng không thể tùy tiện hôn môi cùng người khác.


An Phùng Tiên cười nhạt hai tiếng, đột nhiên rút ra đại nhục bổng từ trong huyệt của Bối Nhị Nhị, toàn thân cưỡi ở trên đầu Bối Nhị Nhị, ƈôи ȶhịȶ nhắm chuẩn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Bối Nhị Nhị:


- Em sai rồi, nước bọt của Cá cá là nước bọt sạch sẽ nhất trên thế giới, Bối Nhị Nhị nói xấu Cá cá, còn cự tuyệt hôn môi cùng Cá cá, thực sự ghê tởm, nhất thiết phải nhận bị trừng phạt! Hiện tại An lão sư liền mệnh lệnh em hôn cây đại nhục bổng của tôi.
Bối Nhị Nhị nhíu mày nói:


- A? Không…
Dụ Mỹ Nhân lại nhìn có chút hả hê:
- Vậy sao trong mấy bộ film cấp ba, nữ nhân đều thích ăn cây bổng bổng của nam nhân, thật kỳ quái à nha.?
An Phùng Tiên vừa nghe, hưng phấn mà đem đại nhục bổng đâm mở ra đôi môi đỏ mọng của Bối Nhị Nhị:


- Nhanh lên một chút, đừng làm cho An lão sư tức giận, chẳng những phải hôn, còn phải ngậm đi vào.
Bối Nhị Nhị bất đắc dĩ, do dự nửa ngày, vẫn là hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, ôn nhu hôn một cái vào quy đầu to lớn:
- Ô… Lớn như vậy, ngậm không được rồi.


An Phùng Tiên cười nhạt, một tay nâng gò má của Bối Nhị Nhị, đem đại nhục bổng chọc thẳng vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi, đem miệng mở lớn một chút, như ăn kem cây vậy đó, ʍút̼̼̼ đi xuống, ohhh! Đúng rồi, ʍút̼̼̼ xuống nào.


Bối Nhị Nhị rất không tình nguyện mở cái miệng nhỏ nhắn ra, nghe mùi lạ ngai ngái ɖâʍ đãng, bịt mũi ăn cả cái quy đầu vào trong miệng.