Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 201

Bò ra khỏi chiếc bồn tắm lớn ấm áp, ba thiếu nữ tuyệt mỹ vung cánh tay ngọc, lau người sạch sẽ cho An Phùng Tiên từ trên xuống dưới như vặt lông cừu, duy chỉ có thằng cu giữa hai chân hắn là vẫn còn ướt dầm dề, không ai dám đụng tới, An Phùng Tiên không khỏi cười khổ hỏi:


- Các em ghét thứ này như vậy luôn cơ à?
- Khanh khách… Hihi…
Ba thiếu nữ thoải mái cười to, lại nhuộm màu đỏ ửng trên gò má, bởi vì thứ đồ to lớn ướt dầm dề này đã ngẩng đầu đứng thẳng, khí thế phi phàm.
- Oa, An lão sư thật đáng thương, toàn thân đều là vết thương.


Dụ Mỹ Nhân thuở nhỏ đã học được tính tự lập, loại chuyện băng bó vết thương này cũng làm rất bài bản và giỏi giang, An Phùng Tiên dứt khoát ngửa người nằm phè ở trên ghế sa lon, mặc cho Dụ Mỹ Nhân bôi thuốc, tẩy rửa vết thương rồi lại băng bó đầy đủ cho hắn. Vết thương mặc dù không sâu, nhưng đau đớn khó nhịn, bất quá, tại trước mặt mỹ nữ, An Phùng Tiên đương nhiên biểu hiện ra khí khái Quan Vũ vừa phẫu thuật xương tay vừa chơi cờ tướng, nhìn biểu tình hắn một bộ lạnh nhạt tự nhiên, ba thiếu nữ đều rất kính phục, tình cảm đối với An Phùng Tiên lại tăng lên vài phần.An Phùng Tiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để cho 3 thiếu nữ sùng bái, tại dưới sự yêu cầu cường liệt của Bối Nhị Nhị, An Phùng Tiên tự thuật lại một màn kia kinh tâm động phách vừa rồi, hình ảnh cực kỳ nguy hiểm. Hắn có kinh nghiệm chém gió chín năm trong nghề, An Phùng Tiên tự nhiên khua môi múa mép như thật, căn bản không yêu cầu thêm mắm thêm muối gì nhiều lắm, đã làm cho các thiếu nữ say mê trong đó, phảng phất chính bản thân đã lạc vào cảnh giới kỳ lạ, An Phùng Tiên cũng có thể cảm giác được ba thiếu nữ bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, đổ mồ hôi hột, trái tim đập liên hồi…


- Ô… Dọa chết người mất.
Bối Nhị Nhị ưm một tiếng, té nhào vào trong lòng An Phùng Tiên.Dụ Mỹ Nhân liếc mắt nhìn Bối Nhị Nhị:
- Cậu không sợ làm đau nhức An lão sư sao?
An Phùng Tiên cười cười:


- Không đau, không đau, hiện tại An lão sư chỉ muốn biết Hạ Mạt Mạt làm sao lấy được chiếc xe tắc xi kia?
Bối Nhị Nhị lập tức từ trên người An Phùng Tiên bắn lên, một đôi иɦũ ɦσα lớn lắc lư hai cái, nói:
- Em cũng rất thắc mắc à nha, lẽ nào Mạt Mạt biết trộm xe?
- Phi.
Hạ Mạt Mạt giọng mỉa mai nói:


- Tớ mới không đi trộm xe, không giống một ít người, đi vào ăn trộm nhà tớ, hừ! Tớ thấy An lão sư rất nguy hiểm, liền kêu một chiếc xe tắc xi tới cứu An lão sư, lúc đầu, tài xế kia chết sống cũng không muốn đi, tớ liền cầu xin anh ta, nói ba tớ sẽ bị chém chết, tài xế kia không lay chuyển được, thấy tình huống nguy cấp, cũng đành đáp ứng.


- Tôi là ba em sao?
An Phùng Tiên mặt mày hớn hở hỏi.Hạ Mạt Mạt rất nghiêm túc mà giải thích:
- Lúc đó không nói ba, người ta có lẽ sẽ không muốn đem xe cho em mượn đâu.
An Phùng Tiên cũng rất nghiêm túc:
- Nói là lão công cũng được mà.
Hạ Mạt Mạt phún một bãi nước miếng:


- Phi… Mệt mỏi quá, em đi ngủ.
An Phùng Tiên làm cái nháy mắt hướng Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị:
- Ân, đều đi nghỉ ngơi sao?, ngày mai còn phải đi học.


Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị cười quỷ dị, đều về tới trong phòng, ba thiếu nữ rì rầm nửa ngày mới trầm tĩnh lại. An Phùng Tiên vẻ mặt cười gian, lại đợi thêm nửa tiếng đồng hồ, hắn mới cầm lấy chai dầu bôi trơn rón ra rón rén đi tới trước phòng các thiếu nữ, tay đẩy một cái, cửa phòng dĩ nhiên không cài khóa, An Phùng Tiên không khỏi mừng thầm, lặng lẽ nhanh chóng vào phòng trong, dưới ánh đèn nhu hòa, chỉ thấy ba thiếu nữ xinh đẹp như Tiên đã ngủ say sưa, An Phùng Tiên đến gần vừa nhìn, trong lòng yêu thương quả thực không cách nào nói nên lời, tư thế ngủ của các nàng rất bất đồng, lại đều đẹp không sao tả xiết, lặng lẽ xốc lên tấm chăn mỏng đắp ở trên người các nàng, ngọc thể thanh xuân lung linh làm người ta điên cuồng hiện ra.Không cần phải nói, ngủ sâu nhất chính là Bối Nhị Nhị, bộ ngực của nàng cùng bộ ngực của Dụ Mỹ Nhân đều đều bạo trướng, An Phùng Tiên vươn hai tay, mỗi bên một con, phân biệt cầm lấy иɦũ ɦσα lớn của Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân khẽ xoa, vẫn không đã ghiền, dứt khoát kéo tuột áo ngủ của hai thiếu nữ xuống, lột trần chiếc qυầи ɭót nhỏ của cả hai, một bên vừa thưởng thức một bên nhào nặn sờ, tay đến chỗ bí ẩn, không khỏi như tơ lụa ôn nhuận, mùi thơm thấm người; đại nhục bổng sưng lên thật lâu sớm đã không nhịn được, mỹ sắc như vậy không ăn không hưởng, quả thực chính là phung phí của trời.Hắn cầm chai dầu bôi trơn bôi lên đại nhục bổng, An Phùng Tiên leo lên chiếc giường lớn các thiếu nữ đang ngủ say, trước tiên tách ra hai chân của Dụ Mỹ Nhân, đem đại nhục bổng nhắm ngay non mềm huyệt của Dụ Mỹ Nhân nhẹ nhàng mà đâm vào, đợi Dụ Mỹ Nhân mở hai mắt ra, An Phùng Tiên mỉm cười hôn lên môi nàng, nói:


- Cảm ơn Cá cá.
Dụ Mỹ Nhân vặn vẹo vòng eo, càng không ngừng run run, nói:
- A… Thật căng, An lão sư thật là xấu, không phải đã nói là sẽ làm Mạt Mạt sao? Làm sao lại chịch em rồi?
An Phùng Tiên cười xấu xa:
- Em không thích à?
- Oh, thích… A…


Dưới ánh đèn nhu hòa, Dụ Mỹ Nhân vừa đẹp lại vừa ɖâʍ, An Phùng Tiên dục vọng tăng cao, không khỏi bắt đầu quân động, trong tay thuần thục nhào nặn bóp hai luồng nhũ phong rắn chắc, dù cho ngọn đèn không đủ sáng, cặp иɦũ ɦσα của Dụ Mỹ Nhân vẫn trắng chói mắt như cũ.
- A a…


Dụ Mỹ Nhân rên rỉ hai tiếng liền che lại cái miệng nhỏ nhắn, nàng sợ quấy rầy đến Bối Nhị Nhị cùng Hạ Mạt Mạt bên người, An Phùng Tiên lại kéo ra bàn tay nhỏ bé của Dụ Mỹ Nhân, để cho nàng thoả thích hô hoán, tiếng rên rỉ bản thân chính là một phần của tình ái, hắn muốn cho Dụ Mỹ Nhân hưởng thụ tình ái.


- Thoải mái sao?


Cây ƈôи ȶhịȶ đâm thọc rất dã man, hung mãnh mà chọt vào lỗ huyệt non mềm, An Phùng Tiên phát hiện vị trí lỗ huyệt của Dụ Mỹ Nhân ở khá gần gần bụng dưới, cho nên Dụ Mỹ Nhân không cần đem hai chân giơ lên, là đã có thể dễ dàng giao cấu rồi. Như vậy chịch Dụ Mỹ Nhân rất tiết kiệm thể lực, cũng càng có thể chuyên tâm, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, Dụ Mỹ Nhân vụng về phun ra đầu lưỡi, tiếp nhận An Phùng Tiên tham lam hút ʍút̼̼̼, âm huyệt nghênh hợp đâm thọc điên cuồng.


- Ân ân ân…
Nhiệt độ cơ thể của Dụ Mỹ Nhân đang lên cao.
- Em có muốn dùng sức thêm một chút hay không?
An Phùng Tiên xoa xoa hột âm đế nhỏ trên âm huyệt, nơi này đã nước nôi lênh láng.
- Uhmm.
Lần này, Dụ Mỹ Nhân trả lời rất rõ ràng.