Hướng Cảnh Phàm kinh thán không thôi, lộ ra ánh mắt khâm phục:
- An ca, em thực sự phục anh rồi.
An Phùng Tiên đột nhiên nhãn thần sắc bén, hắn cảnh cáo nói:
- Mày đừng có làm mấy trò mèo sau lưng tao nữa, trước đây Hân Lệ Na, Chu Sắc, mày đều lén lén lút lút dụ các ẻm lên giường, đừng cho là tao không biết. Huynh đệ chúng ta, tao vốn không nên tính toán với mày, nhưng lần này Dụ Mỹ Nhân, Hạ Mạt Mạt, Bối Nhị Nhị ba người, tao tuyệt đối không cho phép mày chạm tới một đầu ngón tay của các nàng, bằng không, chúng ta không có huynh đệ gì hết.
Hướng Cảnh Phàm thầm kêu xấu hổ, ai kêu An Phùng Tiên chơi toàn gái đẹp đâu nè? Hướng Cảnh Phàm vẫn cho là mình làm rất bí mật, nhưng vẫn là bị An Phùng Tiên biết hết, nghĩ đến tình huynh đệ, Hướng Cảnh Phàm cúi đầu:
- Xin lỗi anh, sau này sẽ không có loại chuyện này xảy ra nữa, xin An ca yên tâm.
An Phùng Tiên lại đem ly rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, hắn hít sâu một tiếng, nhãn thần tràn đầy cảm tình:
- Đã qua thì thôi bỏ đi, không có mày, chắc tao cũng chết sớm rồi, chỉ là mấy đứa đàn bà tính toán làm cái gì? Nhưng con mẹ nó tao cảm thấy kỳ quái, đoàn xe ABC gì đó của mày phong cách như vậy, hẳn là rất dễ bao gái, thế đéo nào cứ coi trọng nữ nhân của tao vậy?
Hướng Cảnh Phàm vẻ mặt vẻ xấu hổ:
- Bên cạnh em, những nữ nhân kia từng cô một đều mang vị phong trần, còn nữ nhân chung quanh An ca, dáng vẻ, đều là nữ nhân cực phẩm, 3 đóa hoa hậu giảng đường không nói, cô giáo Vương Tuyết Nhung này, lại làm cho em ý nghĩ kỳ quái, nếu như có thể hôn nàng một cái, dù cho bảo em đi chết, em cũng cam tâm.
An Phùng Tiên cười mắng:
- Nhìn chú kìa, đéo có tiền đồ gì cả, Vương Tuyết Nhung đẹp đúng không? Mẹ của Dụ Mỹ Nhân so với Vương Tuyết Nhung còn xinh đẹp hơn nhiều.
Hướng Cảnh Phàm dường như có chút khó có thể tin:
- Còn xinh đẹp hơn cả Vương Tuyết Nhung lão sư sao?
An Phùng Tiên ngước cổ lên, uống xong một ngụm rượu lớn:
- Quả thực là xinh đẹp hơn so với cô Vương Tuyết Nhung, bất quá, nếu Vương Tuyết Nhung là tình nhân trong mộng của Hướng Cảnh Phàm chú, vậy tao liền tiên hạ thủ vi cường, tao sẽ chén Vương Tuyết Nhung trước tiên, coi như là rửa nỗi nhục lúc trước chú chơi sau lưng anh...
Hướng Cảnh Phàm vẻ mặt cầu xin:
- An ca, không nên mà, em xin anh đó...
An Phùng Tiên cười ha ha:
- Tiểu tử chú cũng biết ghen sao? Lúc chú chơi nữ nhân của tao, thế nào không nghĩ thay cho tao? Rồi lại nói, Vương Tuyết Nhung đã có lão công, có con rồi, dù tao có chơi nàng, cũng không tính là cắm sừng mày.
Hướng Cảnh Phàm còn chưa từ bỏ ý định:
- Nếu mẹ của Dụ Mỹ Nhân so với Vương Tuyết Nhung còn xinh đẹp hơn, thì anh đi quất mẹ nàng đi, chừa cô giáo Vương Tuyết Nhung cho em nha?
An Phùng Tiên vội ho một tiếng:
- Cái này... Tao này cũng nghĩ tới, nhưng đồng thời quất cả Dụ Mỹ Nhân và mẹ nàng thì có chút không thực tế.
Hướng Cảnh Phàm hơi cảm tiếc hận:
- Khó nói.
An Phùng Tiên cố sức cầm nắm tay:
- Không nên suốt ngày chỉ nghĩ tới nữ nhân, chúng ta phải dồn hết toàn lực, thời gian lại kéo dài một chút, Tịch Ly sẽ vĩnh viễn không còn.
Hướng Cảnh Phàm thở dài một hơi:
- Bác sĩ nói tình huống của nàng mấy ngày nay không tệ.
An Phùng Tiên cụt hứng gật đầu:
- Tao thật không hiểu Tịch Ly tại sao lại nhảy xuống núi nhũ tuyền, dùng tính cách của nàng tuyệt sẽ không tự tử, nhưng lại không tìm ra được người hại nàng, ai! Nghĩ đến Tịch Ly, tao như muốn nổi điên, mày và Tiểu Ny quan tâm chăm sóc cho Tịch Ly tử tế vào, có tin tức gì tùy thời nói cho tao biết.
Hướng Cảnh Phàm biểu tình có chút cổ quái:
- Anh thực sự yêu Tịch Ly à?
An Phùng Tiên ngưỡng cổ dựa vào ghế sa lon nhắm mắt hồi tưởng:
- Ngày đó, tao cố ý phạt nàng đứng ở cuối phòng học, các học sinh khác đều đang đọc thầm, tao lặng lẽ ra sau lưng nàng cắm vào, mới chỉ làm 3 phút, nàng đã có được cao trào.
Hướng Cảnh Phàm hô hấp có chút gấp.
Trong bóng đêm, chiếc YAMAHA màu đỏ chạy rất chậm, tốc độ chậm một chút, gió thổi liền nhỏ đi, thân thể liền không cảm thấy lạnh nữa. Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị cũng không có về nhà, các nàng muốn đi tìm Dụ Mỹ Nhân tính toán sổ sách, ngày hôm nay Dụ Mỹ Nhân vô duyên vô cớ vắng mặt, súyt gây thành đại họa, kẻ đầu sỏ gây nên đương nhiên là nàng.
Bất quá, Hạ Mạt Mạt mềm lòng:
- Nhị Nhị, đừng trách Mỹ Nhân, sự tình hôm nay sai là do tớ, đợi lát nữa xem Mỹ Nhân có nhà không, hỏi nàng một chút có bị bệnh hay là được, nhưng đừng mắng nàng.
- Ừm.
Trong mắt Bối Nhị Nhị một mảnh ôn nhu, hiện tại nàng chỉ nghĩ tới An lão sư, về phần Dụ Mỹ Nhân, trong lòng Bối Nhị Nhị sớm đã không có cáu giận. Ai! Không biết An lão sư đang làm gì? Hắn bị thương có đau hay không? Bối Nhị Nhị có chút thích vẻ dũng cảm của An lão sư, nàng nhỏ giọng hỏi:
- Mạt Mạt, tớ phát hiện ra An lão sư thích nhìn Mỹ Nhân.
Hạ Mạt Mạt bĩu môi:
- Thực sự là lời vô ích, có người nam nhân nào không thích nhìn mỹ nhân?
Bối Nhị Nhị miễn cưỡng thở dài:
- Tui nói con cá chết á, Dụ Mỹ Nhân.
Hạ Mạt Mạt sửng sốt:
- Không thể nào? Bà quá nhạy cảm rồi, An lão sư thích loại hình nữ nhân kiểu như Hình Ái Mẫn á.
Bối Nhị Nhị đầy bụng ghen tuông:
- An lão sư thật không có ánh mắt nhìn người, Hình Ái Mẫn ɖâʍ như vậy.
Hạ Mạt Mạt muốn cười:
- An lão sư thích nữ nhân ɖâʍ ɖâʍ mà, bao gồm Tịch Ly, cũng bao gồm Bối đại mỹ nữ của chúng ta.
Bối Nhị Nhị đà đà mà phản bác:
- Cậu mới ɖâʍ á, mẹ tớ nói tớ là thục nữ.
Hạ Mạt Mạt miệng đầy châm biếm:
- Thục nữ? Thục nữ thì không sai, hừ, tâm tư của cậu, tớ Hạ Mạt Mạt còn không rõ ràng sao? Cậu yên tâm, ánh mắt của Cá cá cao như vậy, mỗi ngày đều nói phải gả cho công tử nhà giàu có, dù cho An lão sư thích nàng, con Cá chết đó cũng sẽ không cho An lão sư cơ hội đâu. Ừm, An lão sư của chúng ta vẫn còn độc thân, Bối đại mỹ nữ phải cố gắng lên oh.
Bối Nhị Nhị mừng như mở cờ trong bụng, nàng vẫn rất kính phục Hạ Mạt Mạt:
- Ai! Mạt Mạt thực sự là rau hẹ trong bụng tớ roài.
Hạ Mạt Mạt không hiểu, hỏi:
- Có ý tứ gì?