Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 12

Hạ Mạt Mạt đã nổ máy, lắc lắc mái tóc thật dài:
- An lão sư, cám ơn thầy đã cứu chúng em, em vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay.


An Phùng Tiên đột nhiên có chút cảm xúc, Tịch Ly cùng Hình Ái Mẫn trước đây cũng đã nói lời tương tự, đến cuối cùng còn chưa phải là nói xuông sao? Hắn nhàn nhạt khoát tay áo:
- Không cần cảm tạ, em đi đi, nhớ cẩn thận!


Lúc này hắn mới chú ý tới hai điểm nhô nhô lên trước ngực Bối Nhị Nhị kia, trang phục như vậy thật là dụ cho người khác phạm tội a!
Chiếc xe máy màu đỏ dần dần biến mất trong tầm mắt An Phùng Tiên, hắn cũng không trở về nhà, mà là trở lại khách sạn lệ phẩm, phòng 1212.


Rượu Bối Nhĩ Lạp Đồ vốn là khá nặng, An Phùng Tiên tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn rót cho mình đầy một bát lớn, không phải là hắn phẩm rượu, mà là muốn gây tê vết thương, giảm đau đớn.
- Cho em một chén với.


Hơi lộ ra mệt mỏi, Hướng Cảnh Phàm mang theo thanh âm ủ rủ, từ trong phòng ngủ chạy ra ngoài, đầu tóc hắn mất trật tự, hiển nhiên vừa rồi đã ngủ gật một hồi.
- Mày tự rót đi.


An Phùng Tiên tức giận đáp, hắn chẳng những vai đau, chân còn bị ứ máu, sưng lên đen thui, bị Thiết Bổng quét một cái, không có gãy xương đã rốt cuộc là may mắn.
Hướng Cảnh Phàm không khách khí, cũng rót đầy một bát rượu lớn cho mình:
- Bị thương không nghiêm trọng chứ?


An Phùng Tiên uống một ngụm rượu đỏ lớn, cả giận nói:
- Không chết được.
Hướng Cảnh Phàm thở dài:
- An ca, anh đừng như vậy, em cũng không nghĩ tới Văn Dương sẽ làm vậy.
An Phùng Tiên hừ lạnh một tiếng:
- Ngoài ý muốn xảy ra, mày phải nói cho tao biết sớm một chút.


Hướng Cảnh Phàm nhỏ giọng tranh luận:


- Cũng là anh nói, tối hôm nay anh muốn toàn lực đối phó Dụ Mỹ Nhân, không có chuyện đặc biệt không nên quấy rầy anh, vốn chỉ là việc nhỏ, em cũng không nghĩ tới sau khi Văn Dương bị thương, mọi chuyện lại chuyển biến đột ngột như vậy. Khi đó, em còn tưởng rằng là việc nhỏ, tự mình có thể bãi bình, không nghĩ tới Văn Dương càng ngày càng kiêu ngạo.


An Phùng Tiên cả giận nói:


- Trên thực tế mày làm ăn như lìn, nếu mà không phải là Bối Nhị Nhị nhắn tin cho tao, Bối Nhị Nhị và Hạ Mạt Mạt đã thực sự nguy hiểm, nếu các nàng gặp nguy hiểm, kế hoạch của chúng ta sẽ toàn bộ bị phá hủy. May là cảnh sát hình sự Dương Hồng Lễ là bạn học của tao, bọn họ sớm đã theo dõi Văn Dương từ lâu, tao mới biết được tư liệu về Văn Dương, nên mới có dũng khí đi mạo hiểm. Việc duy nhất mày làm chính là dẫn đội xe của mày rời đi, dưới tình huống đó nếu mà mày ở lại, Văn Dương có lẽ đã đập cả bọn mày.


Hướng Cảnh Phàm sắc mặt ảm đạm, ở ngay trước mặt Văn Dương khinh thường hắn, để cho hắn đến bây giờ còn có chút sợ:
- Đã có lòng tin hù dọa Văn Dương, anh hà tất chờ Văn Dương động thủ chứ? Sớm nói ra anh cũng không đến mức thụ thương, anh cho là anh có thể đánh lại cả trăm tên sao?


An Phùng Tiên đồng dạng lòng còn sợ hãi:


- Lúc đó tình huống nguy cấp, Bối Nhị Nhị đột nhiên đưa ra ý dùng hai mươi vạn giải quyết vấn đề, tao lo lắng Văn Dương đồng ý, như vậy sẽ khiến cho cha mẹ Bối Nhị Nhị cảnh giác, kế hoạch kiếm tiền của chúng ta cũng đồng dạng sẽ bị nhỡ, cho nên tao lập tức ngăn cản, dụ cho Văn Dương động thủ trước, không nghĩ tới đám thủ hạ của Văn Dương rất lợi hại, tao hầu như không có thời gian nói gì, bây giờ suy nghĩ lại một chút, thực sự là đáng sợ.


Hướng Cảnh Phàm âm thầm may mắn:
- Sau khi em dẫn đoàn xe rời đi, em liền báo cảnh sát.
An Phùng Tiên tức giận nói:


- Hừ, tao đã đoán là mày báo nguy, theo lý thuyết mày vẫn là làm sai, nhưng tao cùng với Văn Dương giải quyết xong mọi chuyện sau đó, mày báo nguy để hắn cho rằng là người khác làm, cho nên coi như mày làm đúng.
Trên mặt Hướng Cảnh Phàm cuối cùng cũng có chút tươi cười:


- Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?
An Phùng Tiên trầm tư chốc lát, nói:


- Hạ Mạt Mạt và Bối Nhị Nhị trải qua việc này sau đó, đại khái sẽ đàng hoàng cẩn thận hơn một chút, chú tạm thời không cần giám thị các nàng, đem lực chú ý tập trung ở nơi Dụ Mỹ Nhân đi, tuyệt không cho phép nam nhân khác tới gần nàng. Về phần tao bên này cũng nhân họa đắc phúc, Bối Nhị Nhị tao nắm chắc sẽ thịt em nó rồi, then chốt chính là Hạ Mạt Mạt, em này không dễ đối phó đâu, nhưng tao không vội, tao muốn từng bước từng bước đánh bại, chỉ cần không xuất hiện sơ suất nữa, kế hoạch kiếm tiền này nhất định sẽ thành công.


- Anh yên tâm, không có nam nhân nào dám có ý đồ với Dụ Mỹ Nhân đâu, có em đập nó vêu mỏ.
Hướng Cảnh Phàm tay đập ngực thùm thụp hứa sau đó lại có chút nghi hoặc:


- Anh An, em vẫn rất không hiểu, vì sao anh chọn Hạ Mạt Mạt, Bối Nhị Nhị, Dụ Mỹ Nhân ba cô này, để thực thi kế hoạch kiếm tiền ạ? Lẽ nào THPT Bắc Loan chỉ có 3 nàng là có tiền có thế sao?
An Phùng Tiên cười to:


- Ha ha ha, trách không được chú cũng chỉ biết đua xe mà thôi, tao thật hi vọng Hạ Mạt Mạt cũng ngu xuẩn giống như chú. Chú cũng không nghĩ xem, mục đích của tao là vì tiền, tao hạ thủ với người có quyền thế không phải là tự tìm phiền toái sao? Vì sao chọn các nàng ư? Nguyên nhân có ba cái: Thứ nhất, bọn họ đều là học sinh lớp 11, tao sắp được phân công dạy tụi nó, cho nên thuận tiện nắm trong tay cả ba đứa; thứ hai, bởi vì các nàng là bạn tốt của nhau, tao có thể toàn lực ứng phó đồng thời cả ba đứa, nếu mà đổi một mục tiêu đơn lẻ, vạn nhất thất bại, ta phải xem xét mục tiêu một lần nữa, lại bắt đầu một lần nữa, như vậy vừa tốn hao thời gian, lại dễ khiến cho học sinh chú mục, cùng cả ba người các nàng một chỗ, trái lại sẽ không khiến các thầy cô khác hoài nghi; Thứ ba, tao biết ba đứa này đều là con gái một, con gái một bình thường sẽ có ít bằng hữu, quan hệ với cha mẹ không nhiều lắm, những cô gái như thế rất dễ lừa phỉnh.


Hướng Cảnh Phàm lại hỏi:
- Nếu Dụ Mỹ Nhân căn bản cũng không có phụ thân làm phó cục trưởng cục tài chính, trong nhà lại không có tiền, vì sao anh lại hạ thủ với nàng đầu tiên? Chẳng lẽ là bởi vì nàng đẹp?


An Phùng Tiên có chút đắc ý, mọi chuyện tiến triển thuận lợi, dường như ngay cả ông trời cũng hỗ trợ hắn:


- Đẹp đương nhiên là một trong những nguyên nhân trọng yếu rồi, cơ mà, nói đến cũng buồn cười, tao vô tình biết được Dụ Mỹ Nhân đặc biệt muốn làm khuôn mặt đại biểu cho trường học, cộng thêm tao huy động cổ vũ, nói lên ti vi chẳng khác nào làm minh tinh các loại..., nàng tin sái cổ. Dễ lừa gạt, đó là nguyên nhân tao chọn nàng để xuống tay trước, đương nhiên nguyên nhân trọng yếu hơn là mẫu thân nàng có mạng giao thiệp quan hệ rất rộng, phó cục trưởng cục tài chính nói không chừng cũng có liên quan cùng mẫu thân nàng chứ chả chơi, nếu như là xuất phát từ tính toán lâu dài mà nói, Dụ Mỹ Nhân quả thật có tiềm chất làm đại minh tinh, có thể đem nàng bồi dưỡng lên, thì tao chẳng khác nào sở hữu một cái cây hái ra tiền.