Bối Nhị Nhị là một người cực kỳ cứng đầu, hôm nay An Phùng Tiên ở trong mắt Bối Nhị Nhị, chính là một tên đại sắc lang siêu cấp, An Phùng Tiên hắn nói so với đánh rắm chẳng có khác nhau bao nhiêu, nghe được An Phùng Tiên giải thích, Bối Nhị Nhị không khỏi chửi ầm lên:
- Thầy còn muốn nguỵ biện sao? Thầy cưỡng ɖâʍ cá cá, lại cưỡng hiế͙p͙ tui, thầy là một tên đại sắc lang, ô...
An Phùng Tiên như dẫm phải một cái đinh khổng lồ, sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng thẹn quá thành giận, ƈôи ȶhịȶ dưới khố lặng lẽ nghiền ép lỗ nhỏ vài cái, ngoài miệng còn hung tợn nói:
- Cá cá đã đáp ứng gả cho thầy rồi, có chuyện lão công cưỡng gian lão bà sao?
Bụng dưới của Bối Nhị Nhị run rẩy dữ dội, huyệt nóng bỏng cư nhiên truyền đến cảm giác điện giật, nàng rên rỉ một cái:
- Oh... Thầy nói bậy.
An Phùng Tiên cười lạnh tiếp tục nghiền ép:
- Em có thể hỏi Dụ Mỹ Nhân.
Bối Nhị Nhị mang theo vẻ mặt thống khổ nhìn về phía Dụ Mỹ Nhân, vậy mà Dụ Mỹ Nhân sâu kín thở dài một hơi, nói:
- Ai! An lão sư nói là sự thật, lần này Nhị Nhị cậu nhiều chuyện rồi.
Những lời này ngay cả An Phùng Tiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Dụ Mỹ Nhân sẽ giúp hắn, xem ra Dụ Mỹ Nhân muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tuổi còn nhỏ mà đã có thể lấy đại cục làm trọng, sau này nàng nhất định là nhân vật lợi hại. Bối Nhị Nhị càng là khiế͙p͙ sợ cực kỳ, nàng há to miệng, nói:
- Vậy sao cậu không nói sớm?
Dụ Mỹ Nhân cười nhạt:
- Tớ đều đã nói là tự nguyện, cậu lại không tin.
Bối Nhị Nhị bỗng nhiên nhớ tới Dụ Mỹ Nhân đúng là đã nói mình tự nguyện, nhưng lúc đó Bối Nhị Nhị nhiệt huyết sôi trào căn bản cũng không tin tưởng, hôm nay biết tình hình thực tế, nàng hối hận đã không kịp, không chỉ có tấm thân xử nữ bị đoạt đi, cả An lão sư trước đây sùng bái cũng trở thành lão công của người khác, Bối Nhị Nhị quả thực thương tâm cực độ, trong con mắt trợn to vẫn như cũ toát ra vẻ khó có thể tin:
- Cái gì? Các người... Vậy, vậy tui không phải là thua thiệt lớn sao?
- Cũng không tính thua thiệt, trước đây không phải là em thích An lão sư sao?
An Phùng Tiên với lòng không đành lòng, hắn bắt đầu nhẹ nhàng mà rút ra ƈôи ȶhịȶ, lại nhẹ nhàng mà cắm vào, động tác rất ôn nhu, thịt mông của Bối Nhị Nhị rất thoải mái, xương mu áp ở phía trên, không có cảm giác đau một chút nào.
Bối Nhị Nhị thương tâm không dứt:
- Ô... An lão sư, thầy đã cứu em, lại cưỡng hiế͙p͙ em, sau này chúng ta không thiếu nợ nhau nha.
Thấy Bối Nhị Nhị khóc lên, An Phùng Tiên càng là mềm lòng, hắn nhanh chóng lừa gạt:
- An lão sư nợ em, ngay từ đầu An lão sư cho rằng Bối Nhị Nhị không phải là xử nữ, bây giờ mới biết Bối Nhị Nhị là gái trinh, An lão sư thật hối hận, thế nhưng là An lão sư lại không bồi thường được, phương pháp duy nhất cứu vãn chính là lấy Bối Nhị Nhị làm vợ.
Bối Nhị Nhị bi phẫn nói:
- Muốn kết hôn với em cũng không phải là không thể được, nhưng trước tiên thầy phải ly hôn với Dụ Mỹ Nhân.
An Phùng Tiên cười khẽ:
- Tôi chưa kết hôn cùng Dụ Mỹ Nhân, làm sao lại nói là kết hôn với nàng?
Bối Nhị Nhị sửng sốt, như một người trong mộng giật mình tỉnh giấc: Đúng rồi, An lão sư đều chưa kết hôn cùng chết cá thúi, nàng dựa vào cái gì nói An lão sư là chồng nàng? Nàng dựa vào cái gì lớn lối như vậy?
Thấy sắc mặt Dụ Mỹ Nhân xấu xí, An Phùng Tiên an ủi:
- Ân, Dụ Mỹ Nhân quả thực kiêu ngạo, bởi vì da dẻ nàng rất trắng.
Bối Nhị Nhị không chút nào tỏ ra yếu kém:
- Hừ! Ngực nàng không có lớn bằng em.
An Phùng Tiên gật đầu đồng ý, bất quá hắn còn nói:
- Dụ Mỹ Nhân có lỗ tai rất đẹp ohhh!
Bối Nhị Nhị lớn tiếng nói:
- mông đít của nàng không có lớn bằng em... Khanh khách...
Nói xong, tự mình cũng cảm thấy buồn cười.
An Phùng Tiên biết thời biết thế:
- mông đít Bối Nhị Nhị quả thực vừa lớn lại vừa tròn, trong số ba các hảo tỷ muội các em, quả mông đẹp mắt nhất chính là của Nhị Nhị, thầy muốn kiểm tra một chút bộ ngực Nhị Nhị có đúng là lớn nhất hay không?
An Phùng Tiên vừa nói, một bên thuần thục lột ra chiếc váy ngắn liền thân của Bối Nhị Nhị, nhưng lưu lại nịt иɦũ ɦσα tơ tằm, bởi vì tơ tằm nịt иɦũ ɦσα rất gợi cảm, tơ tằm trong suốt như ẩn như hiện, đầu иɦũ ɦσα trắng hồng mịn như muốn nhảy ra, khiến Bối Nhị Nhị thanh thuần chợt có một tia ɖâʍ đãng, nàng quả nhiên không có nói dối, bộ ngực hình trái đào xinh đẹp hầu như giống như đúc cùng bộ ngực của An Viện Viện, vừa lớn lại rất thẳng, vừa tròn vừa trắng, An Phùng Tiên yêu thích không buông tay, một bên Dụ Mỹ Nhân đố kị đến tím mặt.
Bối Nhị Nhị cúi đầu nhìn một chút cặp иɦũ ɦσα lớn hầu như lõa lồ, vẫn buồn bực:
- Xem ra em thực sự là ngực lớn nhưng không có đầu óc, các nàng ai cũng thầm xoạc với thầy, một kẻ thì dương đông kich tây, kẻ thì mặt ngoài hiền thục, trong lòng ɖâʍ đãng, em lại cái gì đều chẳng hề hay biết, đần muốn chết.
- Ha ha ha ha...
Ba người cười to, sắc mặt Dụ Mỹ Nhân từ từ hồng nhuận, Bối Nhị Nhị cũng khôi phục vẻ ngây thơ đáng yêu, An Phùng Tiên thừa cơ hôn một cái vào cổ tuyết trắng của Bối Nhị Nhị, kich động dùng hai tay cầm hai quả nhũ phong cao ngất, ƈôи ȶhịȶ một trận đào đưa nhẹ nhàng, cảm giác Bối Nhị Nhị không có quá kịch liệt phản ứng, tốc độ hắn đào đưa dần dần tăng nhanh. Chưa làm chuyện này bao giờ, Dụ Mỹ Nhân khẩn trương nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của An Phùng Tiên, bởi vì nàng cũng đã làm xong chuẩn bị lần nữa dung nạp cây đại nhục bổng kia.
Bối Nhị Nhị thở gấp liên tục, lỗ huyệt non mềm căng đau vẫn cường liệt như cũ, nhưng đã hoàn toàn thích ứng, bởi vì là lần đầu tiên bị nam nhân sờ nhũ phong, Bối Nhị Nhị cảm giác vừa hưng phấn lại vừa đặc biệt, An Phùng Tiên nâng lên hai quả иɦũ ɦσα lớn đầy đặn xoa nắn:
- Ngực của Nhị Nhị tuy rằng khá lớn, nhưng còn thiếu rắn chắc, co dãn cũng không đc tốt.
Bối Nhị Nhị rất không cao hứng, nàng một bên rên rỉ, một bên hỏi:
- Thật vậy chăng?
- Ừa, muốn bộ ngực đủ rắn chắc, co dãn đủ tốt, nhất định phải để cho nam nhân sờ soạng hàng ngày.