Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 124

Bối Nhị Nhị ngây thơ cư nhiên tin An Phùng Tiên hứa hẹn, úp mặt xuống giường, cũng không nhúc nhích, ngoài ý muốn là, cảm giác tê dại vui sướng một lãng cao hơn một lãng, đây là có chuyện gì? Bối Nhị Nhị cảm thấy dù để cho An Phùng Tiên ɭϊếʍƈ ʍút̼̼̼ mười phút cũng có thể chịu được, bởi vì An lão sư ɭϊếʍƈ ʍút̼̼̼ phi thường thoải mái. Trước đây Bối Nhị Nhị cũng từng len lén sờ qua lỗ lồn của mình, đặc biệt là viên hột lε phía trên lỗ nhỏ kia, mỗi lần dùng đầu ngón tay đè xuống nhào nặn sờ, sẽ có kɧօái cảm mơ hồ, bất quá để cho đầu lưỡi ɭϊếʍƈ vào, dường như kɧօái cảm mãnh liệt hơn gấp mấy lần, Bối Nhị Nhị thử hưởng thụ một chút, nàng lặng lẽ đem mỹ đồn lại nâng lên một chút nữa, không ngờ lại đụng phải cái mũi của An Phùng Tiên.


Một bên Dụ Mỹ Nhân đang thở dài, nàng biết kế tiếp Bối Nhị Nhị sẽ gặp vận mệnh giống như mình, tuy rằng rất không tình nguyện thấy An Phùng Tiên cưỡng ɖâʍ Bối Nhị Nhị, nhưng Dụ Mỹ Nhân càng không muốn mẹ mình mất đi một nam nhân âu yếm, cho nên Dụ Mỹ Nhân không có khuyên bảo, cũng không có ngăn cản An Phùng Tiên, nàng chỉ là yên lặng nhìn, nhìn Bối Nhị Nhị đi từng bước hướng đến vùng ven bị cường bạo.


An Phùng Tiên kinh ngạc nhìn chăm chú vào thân thể Bối Nhị Nhị biến hóa, trong nháy mắt nàng đem mỹ đồn nâng lên, An Phùng Tiên liền biết Bối Nhị Nhị càng mẫn cảm hơn so với mẫu thân nàng, nếu dùng thời gian lớn lên, nàng nhất định còn phong tao hơn so với An Viện Viện, vừa nghĩ tới An Viện Viện phong tao tận xương, ƈôи ȶhịȶ của An Phùng Tiên liền cứng rắn tới cực điểm, hắn rất hạ lưu hỏi:


- Nhị Nhị... Thích An lão sư ɭϊếʍƈ như vậy không? Thích liền nói thích, không thích thì nói không thích, nhưng không cho mắng chửi nha! Bằng không, An lão sư sẽ tức giận.
Bối Nhị Nhị rất nhanh thì trả lời:
- Không thích.


An Phùng Tiên nở nụ cười, hắn nhất định có thể đoán được Bối Nhị Nhị trả lời, một cái thiếu nữ nếu như nói "Thích" nam nhân ɭϊếʍƈ lỗ nhỏ, người thiếu nữ kia sẽ không trong sáng, thế nhưng Bối Nhị Nhị cấp tốc trả lời, liền chứng minh nàng nguyện ý cùng An Phùng Tiên giao phối nha.


- Tốt, hiện tại đem mông đít lại nâng lên một chút nữa, để cho An lão sư xem em có đúng là xử nữ hay không.
- Người ta đương nhiên là xử nữ rồi?


Bối Nhị Nhị trả lời vấn đề này thì quả thực muốn khóc, bởi vì An Phùng Tiên rất xảo quyệt, để cho nàng muốn trả lời kiểu gì cũng đều không được. Bên trong khó chịu, Bối Nhị Nhị càng nâng mỹ đồn lên cao không ít, hầu như trình ra góc chếch bốn mươi lăm độ. An Phùng Tiên có thể tinh tường quan sát rõ lỗ nhỏ của Bối Nhị Nhị, đây là một cái huyệt xinh đẹp non mềm, như một con sò lông tươi mới, non mềm không gì sánh được, tinh hương xông vào mũi, phương thảo xung quanh mềm mại cho thấy, chủ nhân con sò lông tươi mới còn không có phát dục tới đỉnh điểm.


- Nghìn vạn đừng động a! An lão sư lại nhìn cẩn thận một chút.


Ân cần dặn dò Bối Nhị Nhị, An Phùng Tiên lại nhìn chằm chằm Dụ Mỹ Nhân, bởi vì An Phùng Tiên đã đứng lên, đại nhục bổng dưới khố hắn đặt đối diện với non mềm huyệt của Bối Nhị Nhị, Bối Nhị Nhị nằm lỳ vểnh mông ở trên giường cũng không biết nguy hiểm đang đến gần, 3 phút sớm đã đi qua, nàng còn chờ mong An Phùng Tiên lại ɭϊếʍƈ một cái non mềm miệng huyệt để có thêm cảm giác tê dại ngứa ngáy, lúc này non mềm huyệt hơi mở rộng, ái dịch sung túc, cộng thêm có nướt bọt của An Phùng Tiên tư nhuận, non mềm huyệt đã có sẵn điều kiện cần thiết để dung nạp dương cụ. An Phùng Tiên thấy thời cơ đã thành thục, quyết định mạo hiểm một lần nữa, mạnh mẽ giữ lấy Bối Nhị Nhị. Thấy Dụ Mỹ Nhân thần thái tự nhiên, không có cảnh báo cho Bối Nhị Nhị, An Phùng Tiên càng an tâm mà dọn ra thế trung bình tấn, dùng đại nhục bổng có dính máu xử nữ của Dụ Mỹ Nhân nhẹ nhàng để đến miệng huyệt non mềm của Bối Nhị Nhị, dùng sức đâm một cái vào, khó khăn lắm mới đâm vào phân nửa.


- A...
Bối Nhị Nhị quát to một tiếng, đau đến quên mất né tránh, An Phùng Tiên nhìn chuẩn thời cơ này, lần nữa thọt vào, thân ƈôи ȶhịȶ tráng kiện hoàn toàn khít vào chỗ sâu nhất trong non mềm huyệt của Bối Nhị Nhị.


- Oa! Đau quá, em muốn méc mẹ... Nói thầy ăn hiế͙p͙, a nhầm, cưỡng hiế͙p͙ em... Ô... Người ta vẫn còn là xử nữ...


Hai tay Bối Nhị Nhị bị An Phùng Tiên bẻ ngược ra sau, nàng chỉ có thể vặn vẹo mông đít cùng eo thon, lắc một cái khiến ƈôи ȶhịȶ của An Phùng Tiên chịu đủ đè ép, hắn cảm thấy sảng kɧօái lại hô lớn sắp phọt tinh, dứt khoát buông ra hai tay Bối Nhị Nhị, để cho nàng liều mạng đấm nện giường ngủ.


An Phùng Tiên thì đưa ra hai tay, vững vàng ôm lấy thân thể mềm mại, nói:


- Nhị Nhị, đừng gọi lớn tiếng như vậy nữa! Chờ bảo vệ đều tới, ngày hôm sau báo chí đều sẽ viết đầy tin tức Bối Nhị Nhị bị cưỡng gian, các học sinh sẽ nói Bối Nhị Nhị câu dẫn An lão sư, Bối Nhị Nhị là đồ đĩ, Bối Nhị Nhị đã không phải là xử nữ, Bối Nhị Nhị...


- Ô... Đừng nói nữa, em không hô là được, ô... Mạt Mạt có đúng cũng... gặp độc thủ của thầy hay không?
Bối Nhị Nhị nhào về ngã xuống giường khóc rống, nhưng tiếng khóc rõ ràng thấp đi rất nhiều, nàng cũng sợ hãi để cho người ta biết nàng đã không phải là xử nữ.


An Phùng Tiên cười xấu xa:
- Mạt Mạt mới không có đần như các em, Mạt Mạt sớm đã thích An lão sư, nàng và An lão sư đã làʍ ȶìиɦ rất nhiều lần.


Những lời này chẳng những nói cho Bối Nhị Nhị nghe, cũng là nói cho Dụ Mỹ Nhân nghe, quả nhiên, trong mắt Dụ Mỹ Nhân đã có một tia ghen tỵ, không nghĩ tới ngược lại là Hạ Mạt Mạt nhanh chân đến trước.
Bối Nhị Nhị càng hận đến nghiến răng nghiến lợi đối với Hạ Mạt Mạt:


- Ô... Mạt Mạt chết tiệt, còn nói tình như tỷ muội... Sớm đem chứng cứ lấy ra, em và cá cá liền không sao, ô... Em đã không phải là xử nữ nữa rồi.
An Phùng Tiên chớp mắt, bắt đầu giải thích cho mình:


- Những chứng cớ này căn bản đều là vu không An lão sư, An lão sư căn bản cũng không có chịch cùng hai nữ nhân kia nha.