Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 118

Hướng Cảnh Phàm đột nhiên cười thần bí:


- An ca, anh không có phát hiện sao? Hạ Mạt Mạt có rất nhiều nét giống Tịch Ly, nhãn thần nè, tóc, cái mũi, khuôn mặt, ngay cả tư thế bước đi đều không sai biệt lắm, bất đồng là vóc người cao hơn Tịch Ly một chút, bộ ngực lớn một chút mà thôi... Dcm nó ngon vãi cả đái, ngọt vãi cả nước… An Phùng Tiên cười nhạt:


- Còn có thể đua xe, đúng hay không?
Hướng Cảnh Phàm vẻ mặt đầy nét sùng bái:
- Đúng đúng đúng...
An Phùng Tiên đưa tay tới:
- Trả khẩu súng lại cho tao.
Hướng Cảnh Phàm sửng sốt, hỏi:
- Làm gì zạ?
An Phùng Tiên hét lớn một tiếng, vung lên nắm tay:


- Tao đập chết con mẹ mày thằng chó, thậm chí ngay cả bộ ngực Hạ Mạt Mạt mày cũng dám nhìn hả.
- Ha ha...
Hướng Cảnh Phàm cười to, đẩy cửa xe ra, hốt hoảng mà chạy.
An Phùng Tiên còn đang ở tức giận mắng:


- Nếu mày có gan thì đừng chạy! Con mẹ mày! … Buổi chiều hắn nhận được điện thoại của Dụ Mạn Đình, nàng nói với An Phùng Tiên một cái tin tức xấu, một cái tin tức tốt.
Tin tức xấu chính là Hạ Đoan Nghiễn bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng.


Tin tức tốt chính là nhờ bệnh viện toàn lực cứu chữa, Hạ Đoan Nghiễn tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.


Bởi vì buổi chiều nay không có tiết lịch sử, An Phùng Tiên xin nghỉ với ban giám hiệu, hắn dự định đi thăm Hạ Đoan Nghiễn, thuận tiện đi an ủi Hạ Mạt Mạt, bất quá, xe vừa đến cổng bệnh viện thì, An Phùng Tiên đã thay đổi chủ ý, với hắn mà nói, Hạ Đoan Nghiễn là 1 kẻ đáng chết, hắn giống như Bối Tĩnh Phương, đều là súc sinh chết tiệt, nếu mà không phải là bởi vì yêu Hạ Mạt Mạt, An Phùng Tiên thậm chí sẽ đích thân giết Hạ Đoan Nghiễn.


Nghĩ đến Hạ Mạt Mạt, An Phùng Tiên đã muốn cười, nàng thực sự giống như Tịch Ly, tựa như Hướng Cảnh Phàm quan sát, bộ ngực của Hạ Mạt Mạt vừa trắng vừa to, so với Tịch Ly còn phải lớn hơn.
Trước căn biệt thự Thụy Sĩ là một mảnh an tĩnh.


An Phùng Tiên biết lúc này người của Hạ gia đều đã ở trong bệnh viện, lúc này là thời cơ tốt nhất để hành động.


Vì để né tránh camera an ninh gắn ở khu hoa viên, An Phùng Tiên tìm một cái góc kín, cẩn thận nhảy qua lan can, đẩy ra cửa sổ không khóa, rất thuận lợi mà tiến vào trong căn biệt thự. Mặc dù không cách nào sánh ngang cùng khu biệt thự cấp hoàng gia của Bối gia, nhưng căn nhà Thụy Sĩ này cũng rộng rãi và tráng lệ, An Phùng Tiên lúc trước đã đã tới nơi này, hắn nhanh chóng tìm được phòng ngủ của Hạ Mạt Mạt.


Thật bất ngờ, trong phòng ngủ của Hạ Mạt Mạt có chút lăng loạn, cùng so sánh với Bối Nhị Nhị ngăn nắp sạch sẽ, Dụ Mỹ Nhân lãng mạn, căn phòng của Hạ Mạt Mạt quả thực có chút bừa bộn, vài mô hình, poster xe máy cùng với các áp phích vđv đua xe công thức 1 khiến An Phùng Tiên trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm: Đây là hương khuê của một cô gái sao?


May là, An Phùng Tiên tại trong tủ quần áo thấy được rất nhiều xiêm y khêu gợi, có thể bởi vì nàng rất ít mặc, những thứ quần áo khêu gợi này đều đặt ở trong góc, mà quần jean, qυầи ɭót, áo T-shirt các loại vân vân… toàn bộ đặt ở chỗ dễ thấy nhất; kéo ra ngăn kéo nhỏ, bất ngờ phát hiện rất nhiều đồ lót chất đống chỉnh tề hương diễm vô cùng, An Phùng Tiên mừng rỡ, chọn một cái nội khố nhỏ vô cùng khêu gợi, nhẹ vô cùng, vô cùng trơn, làm của riêng. Vốn định lại tìm kiếm một món nịt иɦũ ɦσα ngưỡng mộ trong lòng để cất dấu, nhưng dư quang của khóe mắt dường như cảm thấy bị người nào nhìn chằm chằm, hắn trong lòng căng thẳng, theo khóe mắt dư quang nhìn lại, thì ra là một người mỹ nhân, trên bàn ở cuối giường, An Phùng Tiên thấy một cái khung ảnh mang phong cách cổ xưa của một vị nữ nhân xinh đẹp, vị nữ nhân xinh đẹp này rất giống Hạ Mạt Mạt.


Chẳng lẽ là ảnh chụp của mẫu thân Hạ Mạt Mạt? An Phùng Tiên cầm lấy ảnh chụp, đưa mắt nhìn chốc lát, sau đó cung kính trả về chỗ cũ, hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu 3 cái thật sâu với nhân xinh đẹp trong hình, nói:


- Hạ nương ở trên, xin nhận 3 cái cúi lạy của An Phùng Tiên, ngày hôm nay tôi len lén tiến vào đây, chỉ là muốn kiểm chứng một vài thứ, hôm nào tôi lại long trọng làm đám dỗ cho ngài, đốt thật nhiều tiền giấy cho ngài nhá.


Thành kính bái xong, An Phùng Tiên bắt đầu lục tung, hầu như tìm hết cả gian phòng, duy chỉ có một cái ngăn kéo có cái khóa lớn bằng đầu ngón cái, An Phùng Tiên gấp đến độ giương mắt nhìn, hắn có thể đem khóa đầu cạy ra, nhưng thế sẽ làm cho Hạ Mạt Mạt phát hiện, vạn nhất Hạ Mạt Mạt báo cảnh sát, truy ra, rất dễ tra được là An Phùng Tiên, bởi vì An Phùng Tiên lái xe XK để trước cổng khẳng định đã bị ghi hình rồi.


Theo lý thuyết, Hạ Mạt Mạt sẽ không đem chìa khóa ngăn kéo trong nhà mang theo người, nhất định là giấu ở trong phòng, nhưng tới cùng giấu ở địa phương nào đâu nè? An Phùng Tiên lập tức đến chỗ tìm kiếm, cả ngăn kéo chất đống đồ lót gợi cảm cũng đã lật tung một lần, nhưng đều không thấy khóa đầu cái chìa khóa hình bóng, An Phùng Tiên có chút nổi giận, nhịn không được nằm ngửa tại trên giường của Hạ Mạt Mạt, ôm lấy một cái gối đầu nhỏ mềm nhũn ngửi điên cuồng, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi tất cả đều là mùi thơm cơ thể của Hạ Mạt Mạt, thật là phê lòi.


Lẽ nào cái chìa khóa tại trong gối đầu, trong lòng An Phùng Tiên khẽ động, đưa tay quào loạn trong chiếc gối, bỗng nhiên mò thấy 1 vật thể kim loại, hắn vui mừng quá đỗi, móc ra vừa nhìn, cũng là một cái dây chuyền vàng hình thức có vẻ quê mùa, ai! Đem vòng trang sức này để dưới gối đầu làm cái gì? Chẳng biết tại sao!


Chờ một chút, An Phùng Tiên trừng mắt nhìn sợi dây chuyền vàng một chút, nghĩ thầm: Sợi dây chuyền vàng quê mùa này nhất định là di vật của mẹ nàng, Hạ Mạt Mạt đem vòng cổ bỏ vào trong gối đầu chính là muốn được mẹ bảo vệ, như vậy cái chìa khóa có thể cũng đã giao cho mẹ nàng bảo quản đúng không?


An Phùng Tiên quay đầu, lần nữa đưa ánh mắt chăm chú vào khung ảnh phong cách cổ xưa kia, sóng mắt như điện của Hạ nương khiến An Phùng Tiên có cảm giác đã từng quen biết, An Phùng Tiên thấy buồn cười, âm thầm tự chửi mình đã từng thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn. Hắn cầm lấy khung ảnh lật xoay lại, nhẹ nhàng mà vặn bung ra hai cái nút gài, khung ảnh buông lỏng, phần chân cùng tấm ảnh chụp hơi chút lệch ra, một cái thứ xinh xắn từ trong khung ảnh rớt xuống, An Phùng Tiên vừa nhìn, nhất thời mặt mày rạng rỡ, đây không phải là cái chìa khóa thì là cái đéo gì?


Cầm lấy chìa khóa, An Phùng Tiên mở ra ổ khóa, đồ vật bên trong không nhiều lắm, cũng không quý trọng, có lẽ tất cả đều là vật phẩm có ý nghĩa đặc thù đối với Hạ Mạt Mạt, An Phùng Tiên mở ra một cái phong thư, từ bên trong rút ra một xấp ảnh chụp, đột nhiên, tay An Phùng Tiên cứng ngắc, hô hấp hầu như đều đã đình chỉ, mặt của hắn bởi vì phẫn nộ lại trở nên dữ tợn.


- Có ai không zị? Hạ Mạt Mạt, cậu ở đâu nà?