Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 117


Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện đa khoa Tổng hợp đột nhiên rối loạn một trận, hộ sĩ và bác sĩ khẩn trương qua lại, công việc lu bù lên, bởi vì trên xe cứu thương đưa tới một người nam nhân đã chết, người đàn ông này cơ thể huyết nhục không rõ, toàn thân cháy xém. Người vây xem đều phát sinh cảm thán, cảm thán người trong thế gian biến đổi thất thường, lâu lâu ngoài ý muốn tai nạn giao thông bình thường thôi, cũng đã khiến cho sinh mệnh của một người đi tới đầu cùng.


Hướng Cảnh Phàm đứng ở trong đám người vây xem, hắn trước tiên đã gửi đi 1 tin nhắn Facebook cho An Phùng Tiên. … Trên bàn cơm, một mảnh tiếng nói cười hoan hô trong trẻo vang lên, tay nghề nấu nướng của Dụ Mạn Đình có thể xem là lô hỏa thuần thanh, nhưng An Phùng Tiên mới chỉ ăn được chén thứ hai, đã khó có thể nuốt xuống, tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng nhận được tin tức Hạ Đoan Nghiễn gặp chuyện không may, An Phùng Tiên vẫn đang cảm thấy khiế͙p͙ sợ và uể oải, hắn biết, nếu mà không phải là vì hắn An Phùng Tiên ly gián, Hạ Đoan Nghiễn có lẽ sẽ sống thật tốt.


- Ách... Tôi có chút việc gấp lập tức phải đi ra ngoài, mọi người cứ từ từ ăn đi nha.
An Phùng Tiên tận lực để cho vẻ mặt của mình tự nhiên, vì chột dạ, hắn không dám đối mặt với Hạ Mạt Mạt, nói lời từ biệt cùng Dụ Mạn Đình và An Viện Viện sau đó, hắn vội vội vàng vàng rời đi.


An Viện Viện mơ hồ cảm giác được cái gì, vẻ mặt của Dụ Mạn Đình lại mất hứng, cảm thán mỗi lần ăn đang mừng, cái tên oan gia này cuối cùng lại có việc gấp vội vội vàng vàng rời đi, có lẽ là thuốc kich dục trong cơ thể nàng vẫn đang phát huy dược hiệu, Dụ Mạn Đình nguyên bản hi vọng lợi dụng thời điểm rửa chén khiêu khích An Phùng Tiên một cái, để cho đại nhục bổng của hắn đâm thọc vào chym vài lần, hưởng thụ thoải mái một cái, đáng tiếc người kia đã đi rồi, thực sự là đáng ghét.


Xe XK mới vừa dừng tại cửa bệnh viện, Hướng Cảnh Phàm liền nhanh chóng nhảy vào kế bên chỗ ngồi, còn chưa kịp lấy hơi, hắn liền lấy ra một xấp ảnh chụp từ trong túi xách:


- An ca, những thứ này đều là ảnh chụp hiện trường, không có phát hiện Bối Tĩnh Phương, Hạ Đoan Nghiễn bị một chiếc xe việt dã tông vào rớt xuống cầu vượt, lúc đó xe lật, người tỉnh, chính bản thân từ trong xe bò ra ngoài, đáng tiếc, khi đó đột nhiên bốc cháy, người qua đường cứu hắn cũng không nhanh, hắn bị cháy cả người rất thảm.


An Phùng Tiên lật xem ảnh chụp, hắn có chút buồn nôn:
- Chưa chết à?
Trên mặt Hướng Cảnh Phàm còn có vẻ hoảng sợ:
- Hiện tại đang trong cấp cứu.
An Phùng Tiên từ bên hông rút súng lục ra đưa tới:
- Chú bảo quản cái này đi.
Hướng Cảnh Phàm không giải thích được:


- Ở thời điểm nguy hiểm này, anh không cầm phòng thân?
An Phùng Tiên trừng mắt một cái:
- Tối hôm qua tao và Hạ Đoan Nghiễn từng có giằng co, vạn nhất bọn cảnh sát tìm tao điều tra, phát hiện trên người tao có súng làm sao bây giờ? Đồ óc chó.
Hướng Cảnh Phàm gãi gãi cái ót:


- An ca, so sánh với chín năm trước, anh biến hóa thật lớn a.
An Phùng Tiên lộ ra một đạo ánh mắt kiên định mà tàn nhẫn:


- Chú cũng biết trong chín năm, tao hi vọng những người đó sống thật tốt, quân tử báo thù mười năm chưa muôn, tao rất công bằng, mười năm trước bọn họ đối xử thế nào đối với tao, mười năm sau, tao phải trả lại gấp mười lần.
Hướng Cảnh Phàm nắm chặt song quyền:


- Em vẫn lưu ý, ngoại trừ cả nhà Vương Mãnh di dân tới Canada ra, còn lại đều sống được thật tốt, hắc hắc.
An Phùng Tiên gật đầu, từ trong túi lấy ra hai xấp tiền mặt thật dày đưa tới:
- Như vậy cũng tốt, chú cũng không cần giám thị Hạ Đoan Nghiễn nữa, hãy giúp anh tìm ra Hình Ái Mẫn.


Hướng Cảnh Phàm hưng phấn mà kêu to:
- Hình Ái Mẫn?
An Phùng Tiên nhíu nhíu mày, cười lạnh nói:
- Chú kich động như vậy làm cái gì? Hình Ái Mẫn chú cũng muốn động tâm sao?
Hướng Cảnh Phàm ngượng ngùng cười:


- Nói không thích, vậy khẳng định là lừa gạt An ca, cũng không biết An ca vì sao đột nhiên nhớ tới Hình Ái Mẫn, lẽ nào muốn ăn lại thịt kho tàu sao?
An Phùng Tiên thở dài:
- thao con mẹ mày sống có đức chút đi?! Nàng là nữ nhân đã bị thương tổn.
- Anh cảm thấy tội lỗi à?


Hướng Cảnh Phàm âm thầm buồn cười.
Con mắt An Phùng Tiên nhìn về phía xa, không có để ý tới lời Hướng Cảnh Phàm châm chọc:
- Tiểu Phàm, tao có một loại dự cảm.
Hướng Cảnh Phàm hỏi:
- Cái gì dự cảm?
Vẻ mặt An Phùng Tiên trở nên dữ tợn đáng sợ:


- Ta rất nhanh thì sẽ biết là ai làm thương tổn Tịch Ly.
Giọng Hướng Cảnh Phàm căm hận nói:


- Vậy An ca nhất định phải nói cho em biết, em phải làm thịt cái thằng chó đẻ con mẹ nhà nó, không dối gạt An ca, nữ nhân mà em thích nhất chính là Tịch Ly! À! Anh yên tâm, em chưa từng chạm tới nàng, cũng không dám chạm, nàng chính là nữ thần trong lòng em. Dcm nó thằng chó đẻ nào đụng nàng.


An Phùng Tiên mở to hai mắt nhìn:
- Con mẹ nó, nữ nhân của tao đều là nữ thần trong lòng mày sao?
Hướng Cảnh Phàm ủy khuất khoát tay:
- Thích mà cũng có tội sao anh
- Hừ! Mày câm mồm cho tao!
An Phùng Tiên giận điên lên, lại không tiện phát tác.