Gương mặt của An Viện Viện vốn là ửng đỏ, lúc này càng đỏ rần lên, nàng chớp chớp lông mi dài, lộ ra vẻ mặt vô tội:
- Cậu... Cậu nói bậy, tôi cùng mợ Trương đem cậu ôm lên giường, có thể không chạm một cái vào thân thể của cậu sao? Dù sao tôi cũng không có sờ, muốn sờ cũng là mợ Trương sờ... Ohhh... Cậu hãy tìm mợ Trương mà tính sổ đi nha!
- Tôi đang tìm chị tính sổ.
An Phùng Tiên cười lạnh một tiếng, đem đại nhục bổng kéo đến miệng huyệt, lập tức hung mãnh cắm vào, một gậy thọt tới cùng.
- Đừng.. A...
An Viện Viện muốn ngăn lại đã không còn kịp rồi, nàng biết An Phùng Tiên sớm muộn cũng muốn đào đưa, nhưng khi thực sự đào đưa, nàng lại cảm thấy đến sợ hãi, bởi vì cảm giác sưng lên mãnh liệt còn chưa có biến mất, kịch liệt ma sát sẽ khiến cho huyệt nhạy cảm của An Viện Viện khó có thể tiếp nhận, nàng rất rõ ràng thân thể mình bộ phận nào là yếu ớt nhất, nàng càng rõ ràng hơn An Phùng Tiên nhất định sẽ đem tinh dich͙ bắn vào trong mật huyệt của mình. An Viện Viện biết rõ, bắt đầu từ tối hôm qua, thân thể của nàng đã thuộc về An Phùng Tiên, nàng chờ mong tinh dich͙ của An Phùng Tiên bắn vào trong huyệt, hoàn thành ý nghĩa thực chất của sự phản bội, phản bội trượng phu sống cùng mình 20 năm. Tuy rằng Bối Tĩnh Phương nghiệp chướng nặng nề, nhưng dù sao hắn và nàng vẫn chưa có ly hôn, xét về mặt đạo nghĩa cùng pháp luật, Bối Tĩnh Phương vẫn còn là trượng phu của An Viện Viện nàng, nàng ôm tâm tình phức tạp mà nặng nề tiếp nhận An Phùng Tiên va chạm thân thể của hắn vào cơ thể mỹ miều của mình.
- Ba ba ba...
Tiếng đánh thanh thúy giữa thịt và thịt vang dội trong căn phòng làm việc không lớn, An Viện Viện khó khăn nới rộng ra cái miệng nhỏ nhắn, thật khó chịu được, nhưng lại rất muốn nhịn, nàng kinh ngạc nhìn An Phùng Tiên, nàng không biết làʍ ȶìиɦ dĩ nhiên lại có kɧօái cảm kịch liệt như thế, nhìn An Phùng Tiên hung hãn đĩnh động, An Viện Viện thử nhấc mông nghênh hợp, sau mấy hiệp đi qua, An Viện Viện không cầm lòng được nắm chặt lấy tay An Phùng Tiên, đặt ở mỹ nhũ mật đào cao vót, đầu lưỡi đỏ tươi rục rịch dục động, vài lần vươn ra, cuối cùng đưa tới đôi môi An Phùng Tiên, điên cuồng mà hôn môi, điên cuồng mà ʍút̼̼̼ vào, điên cuồng mà vặn vẹo bờ eo mềm mại, lúc này, trông An Viện Viện một chút cũng không giống như thục nữ nữa, mà giống kỹ nữ hơn… Tiếng chuông tan học reo lên, bọn học sinh mang hoan hô ồn ào lao ra khỏi phòng học, nhưng ở trong phòng làm việc chủ nhiệm lớp 11A , bầu không khí ɖâʍ mỹ còn đang lan tràn, ái dịch dính dẻo còn đang chảy xuôi.
- A a a... An lão sư, tan lớp rồi kìa, tôi không được rồi, nhanh bắn sao?...
Nhiều lần vật lộn, địa điểm chiến đấu thay đổi nhiều chỗ, kim kê độc lập bên cửa vào, doggy cạnh cửa sổ, vểnh mông chịt từ phía sau bàn công tác, nữ thượng nam hạ trên ghế, sau cùng, vẫn là trở về tư thế truyền thống trên ghế sa lon thư thích nhất, tiết kiệm thể lực nhất, sô pha rất mềm, An Viện Viện hãm sâu trong đó đang nghênh hợp An Phùng Tiên vuông góc đâm chịch, ƈôи ȶhịȶ vẫn như cũ cứng rắn, lực độ vẫn đang mãnh liệt, mật huyệt An Viện Viện vừa hồng lại vừa sưng đỏ, tiết ra cấu vật màu trắng sữa.
An Phùng Tiên mồ hôi dầm dề thở hổn hển, hắn đã đến giờ khắc cuối cùng trước khi bắn:
- Bắn có thể, nhưng em nhất định phải thực hiện lời hứa.
An Viện Viện cũng đã thở hồng hộc:
- Ôi chao... Ui da... lời hứa gì?
ƈôи ȶhịȶ An Phùng Tiên đột nhiên bạo trướng, dập xuống như mưa rơi:
- Tối hôm nay, tôi muốn cưỡng gian chị, chị nhất định phải phối hợp, tôi muốn tại ngay trước mặt Bối Tĩnh Phương cưỡng gian chị.
Mê ly An Viện Viện hét to:
- A, hắn sẽ giết... Giết cậu.
An Phùng Tiên cười nhạt, hắn nắm đầu иɦũ ɦσα sưng đỏ của An Viện Viện:
- Chị yên tâm, hắn giết tôi không được đâu, hắn chỉ có thể phẫn nộ, chỉ có thể đố kị, chỉ có thể mặc cho tôi cưỡng gian chị...
An Viện Viện đột nhiên cảm thấy tê dại ngứa ngáy lại sắp kéo tới, tới nhanh như thiểm điện, nàng phấn khởi mà nâng lên mông thịt, điên cuồng mà phun ra nuốt vào đại nhục bổng, đây là chiêu tuyệt địa phản kich:
- An lão sư thật quá đáng... Ohhh, cậu thật sự muốn cưỡng gian? Liền cắm vào giống như bây giờ sao? A, An lão sư, em yêu anh, van cầu anh, đừng cưỡng gian em, em là thục nữ, anh không thể dùng đồ đạc to lớn như vậy cắm vào lỗ nhỏ của người ta nha...
An Phùng Tiên cũng điên cuồng:
- Đúng vậy, tôi muốn cưỡng gian em... chơi nát huyệt to của em.
An Viện Viện thống khổ ngửa lên cái cổ, dưới sô pha đã chảy đầy ái dịch bốn phía, một đôi thon dài đùi đẹp của nàng kẹp ở bên hông An Phùng Tiên, chiếc giày cao gót màu vàng sắp rớt ra khỏi cặp chân ngọc dài khả ái:
- Huyệt của tôi rất to sao?
An Phùng Tiên hung ác đào đưa:
- Uhm, rất to, rất đẹp, rất ɖâʍ... So với tiện huyệt của mợ Trương còn ɖâʍ tiện hơn.
An Viện Viện bộ dạng như rắn vặn vẹo bờ eo thon nhuyễn:
- Cậu im miệng, oh... Oh... Đúng, tôi muốn xem cậu cưỡng hiế͙p͙ mợ Trương, tựa như cưỡng hiế͙p͙ tôi vậy, cưỡng gian mợ Trương.
An Phùng Tiên bỗng đánh cái giật mình:
- Tôi chẳng những muốn cưỡng gian mợ Trương, tôi còn muốn cưỡng gian một người.
An Viện Viện nũng nịu hỏi:
- Oh... Muốn cưỡng gian người nào?
An Phùng Tiên tà ác cười quái dị:
- Bối Nhị Nhị.
An Viện Viện trợn tròn đôi mắt đẹp, lớn tiếng thét chói tai:
- Cái gì? Cậu thật khốn nạn, cậu cút ngay... Cậu cút ngay cho tôi... Oh oh oh... Ah ah... Tôi không chịu nổi... Oh oh oh...
Thân thể phiếm hồng mềm mại run run, mật huyệt đang kịch liệt co quắp, móng tay An Viện Viện hoàn toàn đâm vào da thịt An Phùng Tiên.
An Phùng Tiên gầm nhẹ một tiếng, quất cắm càng lợi hại hơn:
- Ah, tôi bắn vào đây...a…
- Phanh... Bang bang phanh, phanh, phanh, bang bang phanh...
Người có thể đem tiếng đập cửa gõ ra ý nhị cùng tiết tấu này chỉ có thể là Bối Nhị Nhị, nàng đứng ở ngoài cửa chờ đáp lại, nhưng hai người tя͢ần ͙tя͢uồng trong phòng làm việc lại đang thở hổn hển, không ai muốn để ý tới tiếng đập cửa kia.
Bối Nhị Nhị nhún nhún vai, nàng mới vừa làm móng tay, mười ngón tay nhọn đầy đẹp như ngón tay của mẹ nàng vậy:
- An lão sư hình như không có trong phòng làm việc thì phải!