Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 114

An Phùng Tiên ngầm hiểu, đem An Viện Viện đổ lên bên cạnh bàn làm việc, để cho nàng đỡ lấy cạnh bàn, mân mê vểnh lên mỹ đồn, một bên nhào nặn xoa vuốt, một bên đem cây ƈôи ȶhịȶ lớn dí vào miệng mật huyệt, quét lên quét xuống vài cái, nhờ có nước nhờn dính trơn tiết ra, quy đầu cực đại đã đâm lút vào bên trong mật huyệt, An Phùng Tiên cười xấu xa, nói:


- Đến đây baby, gọi tôi là lão công mau lên.
An Viện Viện lại hét to một tiếng, nhấc mông thoát khỏi đại ƈôи ȶhịȶ, xoay người trở về, trong nhãn thần một mảnh hoảng loạn:
- Lão công, đóng cửa sổ đã!


An Phùng Tiên nhìn qua màn cửa sổ nửa khép nửa mở, lòng như lửa đốt mà đem An Viện Viện kéo tới ngồi lên bàn công tác, thô lỗ kéo tuột xuống chiếc qυầи ɭót nhỏ màu trắng của nàng tới tận bắp chân, nói:
- Yên tâm đi! Cái kính cửa sổ này nhìn từ ngoài vào không thấy gì đâu cưng.


- Thì… Cứ kéo rèm hết lại đã, toàn bộ đóng nha! Aaaaa… An Viện Viện lo lắng thúc giục, cặp đùi như ngọc phấn vung lên đá lung tung, An Phùng Tiên nghênh đón, cánh tay hắn ôm bờ eo thon nhuyễn của An Viện Viện bỗng dùng lực, hạ thân của hai người đã dán chặt chẽ vào cùng một chỗ, quy đầu cực đại lần nữa để ở trước miệng huyệt trơn trợt, An Viện Viện ngẩn ngơ, An Phùng Tiên thừa cơ dùng sức ở eo đâm một cái, ƈôи ȶhịȶ chậm rãi cắm vào bên trong mật huyệt, An Viện Viện mở ra cái miệng nhỏ nhắn, một bên rên rỉ, một bên nhìn cảnh ƈôи ȶhịȶ thô to như cánh tay trẻ con tiếp tục đâm vào, các dây thần kinh nhạy cảm bị chèn ép, cảm giác ngoại tình mãnh liệt như điện giật, mỗi một chút thâm nhập vào đều mang đến lay động bất đồng, ngứa ngáy, sưng lên, đau nhức, sung sướng cùng nhau kéo tới, không nói ra là thoải mái hay là thống khổ, luôn cảm thấy trái tim hầu như đã ngừng đập, phần cổ thật giống như bị dây thừng siết chặt, muốn thở dốc cũng không ra hơi, muốn hô hấp cũng hô hấp không được, chỉ bất quá loại cảm giác khôn kể này dần dần biến dị, những thứ không tốt bắt đầu biến mất, thứ lưu lại là sự sung sướng lay động tâm linh.


An Viện Viện ngẩng đầu lên, mê ly mà nhìn An Phùng Tiên, như là chờ đợi An Phùng Tiên nhanh đưa ƈôи ȶhịȶ toàn bộ cắm vào trong, An Phùng Tiên khó khăn hô hấp, huyệt đạo của An Viện Viện chặt hẹp không nói, bên trong còn có hấp lực cường đại, ƈôи ȶhịȶ mỗi lầm đi tới một chút, hấp lực liền cường đại gấp đôi, hắn nhịn không được quan sát chỗ âm huyệt kỳ quái này, nhưng là trừ âm phụ nhô thật cao ra, không có chỗ quái dị nào khác, âm mao chỉnh tề sáng choang đen sẫm, hoa huyệt tươi mới màu phấn hồng, nếp gấp tuy nhiều, cũng không bất luận vật lạ gì, cả huyết trắng cũng không có, chỉ là ái dịch có chút dính dẻo mà thôi.


- Lão bà, phía dưới của em không phải là còn có một cái miệng đó chứ?
An Phùng Tiên nhẹ nhàng vuốt ve âm mao nhu thuận, dùng ngón tay quét dưới miệng mật huyệt, xung quanh tràn ra dính dẻo ái dịch, vẽ loạn tại trên thân hành đang sưng lên, làm chuẩn bị cho trận trùng kich sau cùng.


- Ohhh... An lão sư, chúng ta đừng làm nữa, tôi có chút chịu không nổi, vật của thầy quá lớn, đều căng chết mất...


An Viện Viện không phải là làm nũng, nàng quả thực là căng cứng gần hỏng mất, ƈôи ȶhịȶ của An Phùng Tiên khác hẳn với người thường, tuyệt đối không thua gì so với hàng họ của bọn Âu Mỹ, mà An Viện Viện chỉ là một nữ nhân nũng nịu, nàng làm sao có thể thích ứng được?
An Phùng Tiên cười nhạt:


- Được rồi! Sau này tôi tìm Mạn Đình tỷ làm cũng được, không nhọc phiền An phu nhân.
- A... A... Cậu thật đáng ghét, cả ngày chỉ muốn Mạn Đình, nàng có đẹp bằng tôi không?


An Viện Viện dùng móng tay nhọn đầy ghim vào trong ngực An Phùng Tiên, ai! Trên đời này nào có nam nhân như vậy, đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào thân thể của nữ nhân, lại còn suy nghĩ tới nữ nhân khác, An Viện Viện thật muốn nhìn một chút tim của An Phùng Tiên là màu đen hay màu đỏ.


An Phùng Tiên nhẹ nhàng xoay tròn ƈôи ȶhịȶ, cùng mật huyệt dung nạp đại nhục bổng làm ra dây dưa đối chọi gay gắt, nghe An Viện Viện tự phụ như vậy, An Phùng Tiên cố ý kich thích nàng:
- Luận dung mạo thì không hơn kém nhau nhiều lắm, nhưng Mạn Đình tỷ lại ɖâʍ hơn.


An Viện Viện quả nhiên phẫn uất, không để ý mật huyệt tê dại ngứa ngáy, lớn tiếng hờn dỗi:
- Trách không được... Oh... Nam nhân đều thích ɖâʍ hàng, tôi cũng không ɖâʍ, tôi là thục nữ.
- Phải không?
An Phùng Tiên lại từ từ hướng về phía trước, lại thẳng tiến đầm vào một tấc rưỡi ƈôи ȶhịȶ.


Toàn thân An Viện Viện run lên, cái mũi hừ loạn:
- Ân… An Phùng Tiên thực sự không thể chịu đựng được vẻ An Viện Viện tựa như thục nữ lại tựa như lãng nữ phong tao, eo thon siết chặt đột nhiên mạnh mẽ đâm mạnh, cả cây nhục bổng toàn bộ đâm vào bên trong mật huyệt, ngoài miệng còn ôn nhu trào phúng:


- Tôi xem chị so với Mạn Đình tỷ lại càng ɖâʍ hơn đó.
An Viện Viện hoa dung thất sắc, toàn thân run rẩy dữ dội, hai chân mạnh mẽ kẹp cặp lấy mông An Phùng Tiên:
- A... Ôi chao... Đều, đều đi vào rồi sao?
- Đều đã đi vào.


An Phùng Tiên nín thở, liên tục xoay tròn ƈôи ȶhịȶ, quy đầu dường như tiếp xúc đến cái gì.
An Viện Viện hô hấp dồn dập:
- Tôi muốn chết... An lão sư, ôm chị, ôm chặt một chút đi.
An Phùng Tiên phun ra một ngụm trọc khí:
- Hô... Nhục huyệt của Viện Viện tỷ thật thoải mái, tôi thích chơi Viện Viện tỷ.


Cánh tay hắn nâng lên, nâng mông thịt của An Viện Viện, để phòng An Viện Viện lùi bước, cái tay còn lại thì leo lên cổ áo của nàng, cởi xuống một viên cúc áo.
An Viện Viện khẩn trương, xem cửa sổ nửa khép nửa hở, lại xem cửa vào đã đóng chặt, nàng nỗ lực ngăn cản tay An Phùng Tiên:


- Đừng cởi, sẽ để cho người ta nhìn thấy đó, đợi lát nữa... Đợi lát nữa có người đến, liền không còn kịp rồi, đừng cởi...


Đáng tiếc, An Phùng Tiên am hiểu nhất là cởi quần áo phụ nữ, thuần thục nhất là cởi quần áo của nữ nhân, hắn thoải mái mà cởi quần áօ lót của An Viện Viện, còn đem váy kéo đến phần eo, lộ ra da thịt trắng mịn, trong nịt ngực màu trắng tơ tằm, đứng vững hai tòa ngọn núi rung động thật cao, ánh mắt cuồng nhiệt của An Phùng Tiên hầu như muốn phun ra lửa:


- Tôi thích bộ ngực của Viện Viện tỷ, lần đầu tiên thấy Viện Viện tỷ, tôi đã phát điên vì bộ ngực của Viện Viện tỷ, vừa lớn lại trắng, vừa tròn lại vểnh. OMFG!
An Viện Viện giận dữ:


- Hừ, cậu nhìn bộ ngực của tôi xong, lập tức dùng tay ngăn trở phía dưới đang nứng lên, cậu cho là tôi... Tôi không biết sao? Thật hạ lưu... A, đừng có cử động vội...
An Phùng Tiên cười xấu xa:


- Tôi cũng biết, ngày đó khi tôi đã bất tỉnh, Viện Viện tỷ len lén sờ soạng cây gậy to của tô, ha ha, tôi chỉ là giả bộ hôn mê thôi.