Vừa gọi điện thoại, An Phùng Tiên liền nghe được tin tức xấu, Hướng Cảnh Phàm nói với An Phùng Tiên, Hạ Mạt Mạt sắp điên rồi.
Trong khu đường bỏ hoang lần trước, tại đây sắp diễn ra một cuộc đua xe phi pháp, đây là trận thi đấu thứ năm, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào một người thiếu nữ quật cường, thiếu nữ này chính là Hạ Mạt Mạt, nàng đã liên tục tham gia năm trận đua máy xe liên tục, thu được một lần hạng thứ ba, hai lần xếp thứ tư, một lần hạng thứ hai mươi chín. Không có bất kỳ đồng tiền thưởng nào, Hạ Mạt Mạt lại bởi vì tiêu hao thể lực quá nhiều, tại trong trận tranh tài thứ năm bị té xe.
Tay đua xe đứng đầu liên tục tham gia 3 cuộc tranh tài đã là khảo nghiệm cuối cùng, hôm nay Hạ Mạt Mạt nỏ mạnh hết đà, còn muốn tiếp tục tham gia trận thi đấu thứ năm, điều này làm cho Hướng Cảnh Phàm cảm thấy không giải thích được, ngay cả Văn Dương tàn nhẫn cũng không đành lòng cô gái xinh đẹp này bởi vì mệt nhọc quá độ mà xảy ra chuyện, hắn nhắc nhở Hướng Cảnh Phàm, Hướng Cảnh Phàm lúc này mới nhớ tới phải báo cáo với An Phùng Tiên.
- Ầm...
Tiếng nổ vang trầm thấp liên tiếp, đinh tai nhức óc, Hạ Mạt Mạt lại bịt tai không nghe thấy, đầu óc nàng trống rỗng, chỉ là máy móc mà gia tốc kéo ga, bộ ly hợp cùng phanh lại hầu như thành một bộ phận trên thân thể nàng, ánh mắt nàng ngây ngốc nhìn về phía trước.
- Đường thi đấu bị tổn hại, tạm thời đình chỉ, 30 phút sau đó tiếp tục tiến hành tranh tài.
Một người thiếu nữ PG xinh đẹp cầm một microphone đơn giản nũng nịu mà tuyên bố, điều này làm cho đám xem cuộc chiến máy xe say mê một mảnh rối loạn, trước kia khi thi đấu bị delay sẽ làm đám khán giả lớn tiếng chửi bới, bất quá, ngày hôm nay mọi người tựa hồ cũng hỗ trợ lùi lại thời gian thi đấu, bởi vì có một tay đua xe cần nghỉ ngơi.
Hạ Mạt Mạt cởi găng tay, lấy nón an toàn xuống, tìm được một ngõ ngách tại khúc đường đua lúc sáng lúc tối, nàng dựa vào ở trong góc, co ro thân thể, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, bởi vừa rồi lật xe, quần áo của nàng vừa bẩn vừa rách, toàn thân ngoại trừ ánh mắt ra, địa phương nào cũng đều đau, ánh mắt chỉ là rất cay mà thôi.
- Này! Uống một chút đi.
Văn Dương đi tới, hướng phía Hạ Mạt Mạt đưa qua một ly trà sữa nóng hôi hổi.
Hạ Mạt Mạt trừng mắt nhìn Văn Dương, lạnh lùng hỏi:
- Không ai uống rồi chứ
Văn Dương nở nụ cười:
- Yên tâm, nóng như vậy, không người nào dám uống.
Hạ Mạt Mạt đưa tay tiếp nhận trà sữa, dùng môi nhẹ nhàng thử một hớp, quả nhiên nóng miệng, bất quá, đêm thu có hàn khí, chỉ cần mấy phút, nhiệt độ trà sữa sẽ hạ xuống, Hạ Mạt Mạt đang cầm trà sữa ấm tay, thấy Văn Dương còn không đi, nàng trợn mắt một cái:
- Đợi lát nữa tôi sẽ trả tiền cho anh.
Trên tay Văn Dương cũng có một chén trà sữa, hắn uống một hớp lớn:
- Tôi không có đòi tiền cô.
Ánh mắt Hạ Mạt Mạt trừng rất tròn:
- Không lấy tiền, vậy anh đứng trước mặt tôi làm cái gì?
Văn Dương không có rời đi, mà là kinh ngạc nhìn người thiếu nữ quật cường này:
- Tôi biết cô lâu rồi, sau vụ đó, cô lại còn có dũng khí tới nơi này đua xe, tôi rất bội phục.
Hạ Mạt Mạt nhàn nhạt trả lời:
- Tôi cũng vậy, anh đã từng nói muốn chặt tay của tôi.
Văn Dương gật đầu:
- Ân, không sai, tôi đã nói là làm, lẽ nào cô không sợ?
Hạ Mạt Mạt cười nhạt:
- Tôi sợ anh không dám chặt thôi.
Văn Dương ngửa mặt lên trời cười dài:
- Ha ha, thực sự chặt tay một nữ hài xinh tươi như cô vậy, tôi chẳng phải là người điên sao?
Hạ Mạt Mạt hỏi:
- Anh không phải là kẻ điên?
Văn Dương ánh mắt trở nên rất ôn nhu:
- Dĩ nhiên không phải, tôi chẳng những không phải là người điên, còn là một nam nhân tốt thương hoa tiếc ngọc. Ngày hôm nay cô đã mệt rồi, trận thi đấu tiếp theo cũng không cần tham gia.
Hạ Mạt Mạt vỗ vỗ bụi đất trên người, dùng giọng nói kiên định nói:
- Tôi muốn tham gia.
Văn Dương giải thích:
- Không tốt lắm, tôi đã đã đáp ứng An Phùng Tiên không làm khó dễ cô, cho nên nếu mà cô ở đây gặp chuyện không may, An Phùng Tiên nhất định sẽ nói là tôi cố ý hại cô, giang hồ sẽ chỉ biết đồn ra Văn Dương tôi không có một chút đạo nghĩa giang hồ, nói chuyện như đánh rắm.
Hạ Mạt Mạt giận tím mặt:
- Đừng ở trước mặt tôi nhắc tới người này.
- Đù?
Văn Dương thật bất ngờ, trong mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ:
- Cô hận hắn sao? Hay lắm!
Hạ Mạt Mạt lạnh lùng nói:
- Tôi hận người nào, hình như cùng anh cũng không có một chút quan hệ gì sao
Văn Dương rất hưng phấn:
- Ha ha, nếu mà em chịu làm ghẹ của anh, chúng ta liền có quan hệ, anh có thể giúp em dạy dỗ hắn.
Hạ Mạt Mạt nhìn mấy đốm lửa trại đốt quanh khu đường đua, buồn bã thần thương một hồi, bỗng nhiên trừng mắt với Văn Dương lớn tiếng nói:
- Tuy rằng tôi hận hắn, nhưng hắn tại trong lòng tôi so với anh thì tốt hơn gấp một vạn lần, anh vĩnh viễn kém xa hắn.
---Hết chương 105---