Nước mắt An Viện Viện càng chảy càng nhiều:
- Ngày Bối Tĩnh Phương đi công tác, các người vừa vặn đi Lục Thảo Môi chơi trò chơi, tôi liền tiến vào thư phòng, vốn là vì kiểm tra việc cậu cùng mợ Trương có làm chuyện kia hay không, cho nên...
An Phùng Tiên cười nhạt:
- Cho nên chị liền lật tung lên, kiếm ra cái đống này?
An Viện Viện ỏn ẻn mà giải thích:
- Không phải, tôi cũng không hiểu, nhưng tôi tìm được công ty lắp đặt thiết bị cho căn nhà này, sau đó tìm được thợ cơ khí lắp đặt những thứ này, tôi mời hắn hỗ trợ, hắn không muốn, tôi cầu xin nửa ngày, lại cho hắn mười vạn đồng, tên kỹ sư mới bằng lòng hỗ trợ, ngăn kéo này còn là bị hắn len lén cạy ra.
- Tắt đi sao?! Tôi không muốn coi lại.
Màn hình cho thấy, Hình Ái Mẫn đã bị mê gian, An Phùng Tiên đã không đành lòng nhìn tiếp. An Viện Viện lau nước mắt, vội vàng nhặt lên điều khiển từ xa, bởi bối rối, điều khiển từ xa lại rớt hai lần, cuối cùng vẫn là ngắt đứt nguồn điện màn hình, giọng nói An Phùng Tiên vẫn băng lãnh như cũ:
- Phía sau có đúng còn có nữ học sinh tương tự hay không?
- Có.
An Viện Viện khiế͙p͙ đảm mà gật đầu, thở dài nói:
- Bối Tĩnh Phương tạo nghiệt, chỉ sợ chết một trăm lần cũng không thể chuộc tội, tôi chỉ là không muốn liên lụy Nhị Nhị, ta lo lắng những nữ hài bị hại này sẽ có bạn học của Nhị Nhị.
Một bên, Dụ Mạn Đình lo lắng lo lắng hỏi:
- Hắn sẽ không làm vậy với Cá cá nhà tôi chứ
An Viện Viện đã tâm loạn như ma:
- Tôi không biết, tôi... Tôi lo lắng nhất là Mạt Mạt.
An Phùng Tiên thất kinh:
- Cái gì?
An Viện Viện không thể che giấu nội tâm lo lắng:
- Tôi là bằng trực giác, ánh mắt Bối Tĩnh Phương nhìn Mạt Mạt rất đặc biệt, mỗi lần Mạt Mạt tới nhà tôi, tôi đều tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Bối Tĩnh Phương, hắn rất khác thường. Trước đây tôi không thể tin được Bối Tĩnh Phương sẽ có ý đồ với Hạ Mạt Mạt, nhưng bây giờ tôi lại thập phần lo lắng.
Dụ Mạn Đình giận điên lên:
- Tên súc sinh này!
An Phùng Tiên trong lòng khẽ động:
- Suy đoán như vậy, Bối Tĩnh Phương cả phòng ngủ của Nhị Nhị cũng đã lắp đặt thiết bị giám thị, tới cùng muốn làm gì?
Dụ Mạn Đình ngạc nhiên, lập tức liên tục gật đầu:
- Đúng vậy oh, nói như vậy, lúc Nhị Nhị thay quần áo thì không phải đã để cho Bối Tĩnh Phương thấy rõ mồn một sao? Tuy nói là phụ thân, nhưng cũng không có quyền rình coi nữ nhi lõa thể nha!
- Ai!
An Viện Viện sâu kín than thở:
- Hắn chẳng những rình coi Nhị Nhị, còn... Còn ghi lại hình ảnh nè, hắn đã điên rồi, triệt để điên rồi, đối với người phát điên này, tôi còn có cái gì để lưu luyến? Ô ô... Tôi cầu xin thượng thiên không nên đem tội nghiệt của Bối Tĩnh Phương đổ lên trên người mẹ con chúng tôi.
Dụ Mạn Đình nghe được hết hồn:
- Vậy cá cá nhà tôi chẳng phải là nguy hiểm hơn?
An Viện Viện xoa nước mũi:
- Tôi đã nghĩ qua, ba nữ tử tử các nàng sau này đều tập trung vào ở nhà của chị Mạn Đình, vừa có thể tận lực tránh việc ngoài ý muốn, thứ hai, Mạn Đình tay nghề tốt, vấn đề ăn cơm của hài tử có thể giải quyết.
An Phùng Tiên có chút tán thành quyết định của An Viện Viện:
- Ba cô bé cùng một chỗ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, các nàng đều rất thông minh.
Xem ra mợ Trương đã không có khả năng tin tưởng, Bối Tĩnh Phương cùng Hạ Đoan Nghiễn cưỡng hiế͙p͙ nữ sinh, tuy rằng đều lựa chọn lúc Viện Viện tỷ không ở nhà, nhưng mợ Trương đều ở nhà, dù cho nàng không phải là đồng lõa, cũng nhất định phải tố cáo chứ.
An Viện Viện nghiến răng nghiến lợi:
- Ta đã sớm nói, nàng chính là một kẻ bẩn thỉu đê tiện.
Dụ Mạn Đình oán hận thẳng giậm chân:
- Vậy An lão sư có cùng... Cùng cái đồ đê kia tiện làʍ ȶìиɦ hay chưa?
An Viện Viện lắc đầu, liếc mắt nhìn An Phùng Tiên:
- May là không có.
- Vậy là tốt rồi.
Dụ Mạn Đình thở dài một hơi, ánh mắt ngập nước cư nhiên mang một chút sắc mặt vui mừng.
An Phùng Tiên cũng âm thầm may mắn không có cắm vào âm huyệt của mợ Trương, kỳ thực mợ Trương rất có phong vận, bằng không Bối Tĩnh Phương cũng sẽ không cùng mợ Trương thông đồng nhiều năm như vậy, nói rõ mợ Trương cũng có chỗ hơn người. Thấy Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện đều nghĩ tới mình và mợ Trương có thông đồng gian tình hay không, An Phùng Tiên trong lòng cực kỳ khó chịu, khẩu khí lại nghiêm nghị:
- Hừ, Bối Tĩnh Phương truỵ lạc như vậy, chị cũng có trách nhiệm rất lớn.
An Viện Viện cong lên cái miệng nhỏ nhắn:
- Vậy cậu muốn như thế nào? Cậu dứt khoát giết tôi, rồi đi theo Dụ Mạn Đình kɧօái lạc đi, số tôi thật khổ.
An Phùng Tiên tâm thần rung động, tức giận nhất thời tiêu mất hơn phân nửa, cái tuổi này còn cong môi miệng, sợ rằng thiên hạ thiếu phụ chỉ có An Viện Viện có thể làm được, mà lại không làm người ta phản cảm.
Dụ Mạn Đình thực sự nhìn không nổi nữa:
- An Phùng Tiên, cậu hung cái gì hung? Cậu có từng nghĩ cho Viện Viện chưa? Nàng chủ động đem việc xấu trong nhà đều nói cho cậu biết, chính là hi vọng đạt được trợ giúp thông cảm của cậu, cậu đối với Viện Viện phát giận cái gì? Đừng cho là chúng tôi thích cậu, cậu đã có thể đối xử hung dữ với chúng tôi, chọc tới tôi, tôi dù tình nguyện theo Viện Viện cũng không cần cậu. Hứ!
An Viện Viện rất là cảm kich, trong lòng như uống cam lộ vậy, ngoài miệng lại trách cứ:
- Mạn Đình, chị nói bậy bạ gì đó?
Hiện tại trước hết nghĩ nghĩ cách thế nào nha?
An Phùng Tiên đang hăng tiết, thấy có bậc thang để đi xuống, hắn phẫn nộ mà nói:
- Tìm được Hạ Mạt Mạt trước đã rồi tính.
Vừa dứt lời, chuông điện thoại di động của An Phùng Tiên đột nhiên vang lên, tiếng chuông không hề đặc sắc: "Reng... keng" vang lên.
- Cái gì? Hạ Mạt Mạt đã xảy ra chuyện?
---Hết chương 104---