Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 61: Cô Ta Không Đơn Giản Như Cậu Nghĩ Đâu

Cuối cùng cô cũng hết giờ học, Tiểu Nghiên vui vẻ chạy thật nhanh ra cổng trường, đợi Bạch Phong Thần qua rước.
Đang đứng nghịch nghịch viên đá dưới chân, bỗng dưng có một bóng hình khá quen đi qua cô.
“Trịnh Vĩ?” Cô theo phản xạ gọi tên cậu.


Trịnh Vĩ cũng chỉ vô tình đi ngang qua thôi, không ngờ lại gặp cô đứng ở đây.
“Tiểu Nghiên à, mình có việc gấp nên về trước. Tạm biệt.” Cậu ta nhanh chóng kiếm cớ để không nói quá nhiều với cô.
Lạ ghê, cậu ấy bị gì sao? Làm gì mà cuống cuộc như gặp ma vậy. Đúng là làm lố không mà.


Trịnh Vĩ đi xa được một đoạn thì Bạch Phong Thần đã đến, vẫn con xe ban trưa. Hàng ghế bên dưới còn để rất nhiều đồ ăn nữa, hầu hết là đống đồ ăn vặt mà cô thích ăn, còn có cả đồ ăn cho Meomeo nữa.
“Anh mua hết đống này sao?” Tiểu Nghiên chui vào trong xe, tiện hỏi hắn.


“Ừm, sợ em ở nhà không có gì ăn sẽ chán.” Bạch Phong Thần thản nhiên nói, tầm mắt vẫn tập trung lái xe.
“Ăn nhiều như vậy riết em mập thì sao?” Cô đang định nói thêm là ‘Anh sẽ bỏ em.’ Thì hắn đã chặn ngay họng cô, không để cô nói thêm.
“Dù em có như nào anh cũng yêu em.”


Mặt cô đỏ bừng hai bên tai cũng đỏ theo. Ai dạy hắn nói mấy lời ấy vậy chứ, ngọt chết người rồi.


“À, mấy ngày nay em quên gọi cho Hoắc Hiên. Không biết chuyện của cậu ấy đã giải quyết xong chưa nữa.” Cô đổi chủ đề để tránh sự ngại ngùng này, thì đột nhiên nghĩ đến Hoắc Hiên nên cũng muốn gọi hỏi thăm.


Bạch Phong Thần lại không nói gì nữa, hắn trầm ngâm. Mới qua mấy ngày thôi, chắc chắn chưa giải quyết xong đâu. Người phụ nữ tên Diana kia không phải loại người đơn giản, cả việc điều tra danh tính của kẻ đứng đằng sau hạ thuốc Hoắc Hiên cũng là do cô ta sắp xếp, nên bọn họ mới có thể tìm ra dấu vết mà tìm ra. Người mưu mô như vậy chắc chắn không dễ đối phó, vẫn nên cẩn thận thì hơn.


“Alo.” Đầu dây bên kia phát ra giọng nói trầm trầm mệt mỏi.
“Hoắc Hiên? Cậu với Vương Hân sao rồi?” Tiểu Nghiên lo lắng hỏi.
“Mình…mọi chuyện vẫn như cũ. Mình cũng đã đến tìm Diana hỏi cô ta lý do…” Hoắc Hiên ngậm ngừng càng nghĩ cậu lại càng căm phẫn người phụ nữ đáng ghét đó.


“Cậu vẫn chưa làm hoà với Vương Hân sao?” Cảm thấy mọi chuyện vẫn không như cô nghĩ, không phải đã tìm ra người đứng ra hãm hại cậu rồi sao? Sao cậu ấy vẫn chưa làm hoà lại với Vương Hân chứ.


“Cô ấy…Chặn mình, cắt đứt mọi liên lạc kể từ ngày bọn mình đến gặp cậu…” Hoắc Hiên đau đầu day day hai bên thái dương, rồi nói tiếp.
“Mình cũng đã tìm đến tận trường cô ấy, cả khu cô ấy sống nữa, nhưng đều không thấy người đâu cả.”


Nghe đến đây Tiểu Nghiên càng lo lắng, hôm cô về nữa có gọi nói chuyện với Vương Hân giọng cô ấy vẫn rất bình thường mà. Sao lại đột nhiên bặt vô âm tín như vậy chứ, càng nghĩ cô lại càng khó hiểu. Đột nhiên Bạch Phong Thần nãy giờ đang im lặng bỗng lên tiếng.


“Không biết chuyện của cậu như thế nào, nhưng tôi khuyên cậu nên cẩn thận với người phụ nữ tên Diana đó. Cô ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Hắn nhắc nhở Hoắc Hiên, chỉ mong cậu có thể sáng suốt đưa ra lựa chọn và cách giải quyết vấn đề.


Tiểu Nghiên cũng thêm lời trấn an cậu, bảo “Cậu nên nghỉ ngơi đi, nhỡ cậu bệnh ra đấy thì không đi làm hoà được với Vương Hân đâu.”
“Ừm, cậu cũng vậy.” Hoắc Hiên cúp máy trước.


Tâm trạng của cô cũng trùng xuống, trong lòng cô vừa lo lắng cho Vương Hân, cũng lo cho cả Hoắc Hiên nữa. Tại sao những chuyện này lại xảy ra với hai người họ chứ. Thật trớ trêu mà.
“Em vẫn đang lo lắng cho hai người họ sao?” Bạch Phong Thần nhân lúc dừng đèn đỏ quay sang hỏi han cô.


“Ừm.” Cô khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn phảng phất nỗi buồn mà nhìn ra phía cửa kính.
“Trời, con nhóc này em dám bơ anh hả? Muốn anh đòn hay gì?” Hắn đột nhiên dở giọng, làm bộ dạng tức giận, thu hút sự chú ý của Tiểu Nghiên.


Cô vừa quay ra, quay vào đã thấy mặt hắn đang nhăn nhó mà không nhịn được cười.


“Em đâu có bơ anh đâu, mà làm cái mặt trông cưng dữ vậy.” Hình ảnh Bạch Phong Thần lúc này mà để cho mọi người trong trường thấy được chắc cũng lăn ra mà cười sặc mất, bọn họ đến nằm mơ cũng không tin được ông thầy lạnh lùng mọi khi lại có lúc y như con nít này đâu ha.


“Còn nói là không bơ tui.” Hắn hất cầm, quay mặt đi, lái xe tiếp.
“Thật mà, chỉ là lúc nãy em hơi mất tập trung thôi.” Tiểu Nghiên dỗ ngọt, tay bất giác vuốt ve khuôn mặt điển trai ấy.


Hai người rất nhanh đã về đến nhà, cô ủ rũ nằm dài trên ghế sofa. Lười nhác mở TV lên xem, trùng hợp thay giờ này lại đang chiếu bộ phim mà cô thích. Meomeo thấy Tiểu Nghiên nằm ở đấy cũng nhảy lên, nằm cạnh cô, mặc cho cô đang cao hứng vuốt ve bộ lông của nó.


“Em đói chưa?” Tiểu Nghiên ôm hôn Meomeo, định đứng lên đi lấy thức ăn cho bé thì Bạch Phong Thần đã đứng lù lù ở sau lưng cô, tay hắn còn cầm túi xúc xích mua để riêng cho Meomeo ăn nữa.