Bạch Phong Thần rửa bát trong bếp đi ra đã thấy mẹ hắn cùng Tiểu Nghiên ngồi nhàn nhã ăn tráng miệng.
“Muộn rồi hay hôm nay mẹ ở đây lại đây ngủ đi.” hắn thấy trời không còn sớm nữa, lại sợ bà đi đường xá xa xôi, nên muốn bà ngủ lại một đêm.
“Được đó.” Bạch phu nhân cũng tán thành với ý kiến của hắn, về phần Tiểu Nghiên đương nhiên là càng không ý kiến.
“Mẹ ở phòng của Tiểu Nghiên được không?”
“Vậy sao được, mẹ sợ phiền Tiểu Nghiên thôi. Người già thường ngủ không sâu giấc, vẫn là nên để mẹ ngủ riêng đi.” Bà không muốn làm Tiểu Nghiên nửa đêm thức giấc vì bà biết mai cô còn phải lên trường nữa.
“Bác, không sao đâu. Có người ngủ chung con càng vui, có bác tâm sự đêm khuya, con cũng đỡ sợ hơn.” Cô nắm lấy tay Y Vân.
“Như vậy không được hay để mẹ sang phòng khác đi…” Nhà tên tiểu tử này rộng như vậy chắc không phải không có phòng chứ.
“Những phòng khác đều để trống bụi bặm lắm, mẹ không tiện ngủ đấy đâu.” Bạch Phong Thần lên tiếng cắt ngang lời nói của bà, còn không quên nháy mắt ám hiệu. Bạch phu nhân như hiểu ý của hắn, liền giả vờ như mình sẽ ngủ không quen khi có người.
“Tiểu Nghiên sẽ qua phòng con ngủ đi.” Lời nói Bạch Phong Thần vừa cất ra đã nhận được sự phản đối kịch liệt từ cô. Cái gì mà ngủ chung chứ, ngủ với hắn có mà cô bị hắn ăn đến sương cũng không còn mất.
“Không được, tuyệt đối không thể.”
Thấy Đan Tiểu Nghiên kiên quyết từ chối như thế, Y Vân không còn cách nào đành dùng tuyệt chiêu.
“Khụ…khụ.” Bà giả vờ ho rồi bám vào người cô.
“Bác à, bác có sao không?” Thấy vậy Tiểu Nghiên vô cùng lo lắng, cô đỡ lấy người bà cho bà ngồi xuống ghế.
“Bác không sao, Tiểu Nghiên con cứ qua phòng nó ngủ đi. Bác ngủ một mình sẽ ổn hơn.” Nó rồi bà đẩy cô qua chỗ Bạch Phong Thần. Còn mình thì đi về hướng phòng cô.
“Ơ bác…” Tiểu Nghiên không kịp từ chối, vậy tối nay cô phải ngủ cùng tên sói già này sao.
“Ơ cái gì, nhanh về đi ngủ đi.” Hắn lôi cô lên phòng rồi cẩn thận khoá cửa lại.
Tiểu Nghiên muốn tắm trước khi đi ngủ, nhưng rồi cô chợt nhận ra tất cả quần áo của cô đều đang ở phòng bên cạnh, không thể lấy được.
“Trong phòng thay đồ có quần áo của em đó.” Bạch Phong Thần từ nhà tắm chui ra.
“A vậy hả.” nhìn thấy lão sói kia bước ra cả người quấn mỗi một mảnh khăn tắm, Tiểu Nghiên có chút đỏ mặt vội chạy qua sau hắn lao vào phòng thay đồ.
Cảnh tưởng trước mắt làm cô sững người, trong đây có đầy đủ quần áo của cả nam lẫn nữ, rõ ràng là lần trước vào đây đâu có mấy thứ này đâu.
Tiểu Nghiên cầm một đại một chiếc áo lên. Cô không khỏi bàng hoàng, đây đều là đồ ngủ hai dây, tất cả chúng đều con nguyên tag, hơn nữa váy lại rất sexy. Bạch Phong Thần mua những thứ này là có ý gì đây?
Cô căng cả mắt ra để tìm lấy chiếc váy ngủ kín đáo nhất rồi đi vào phòng tắm. Tuy nó kín đáo hơn những chiếc váy ngủ còn lại, nhưng so với đồ ngủ thông thường thì như này quá là gợi cảm rồi.
Bước ra khỏi nhà tắm, tên sói già kia nằm trên giường. Hắn nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt. Trên mặt còn bày ra bộ dạng mong đợi.
“Nhìn gì chứ! tôi mặc kì lắm à.” Thấy hắn cứ nhìn như vậy khiến cô không thoải mái.
“Không rất đẹp.” Bạch Phong Thần bỗng nổi máu sở khanh, hắn không ngờ khi Tiểu Nghiên mặc lên lại quyến rũ như thế.
“Tối nay tôi sẽ ngủ trên giường, anh ra sofa ngủ đi.” Tiểu Nghiên tiến đến cầm lấy cái gối, rồi xua đuổi Bạch Phong Thần.
“Giường rộng lắm em yên tâm ba người nằm còn được.” Hắn cười cợt, dại gì mà ra sofa vừa cứng vừa chật nằm chứ.
“Vậy thôi tôi ra sofa nằm.”
Tiểu Nghiên cầm gối rồi lấy cái chăn đi ra chỗ sofa, cô nghĩ tốt nhất là nên giữ khoảng cách giữa hai người.
“Như vậy đâu được, mẹ tôi mà biết em ngủ sofa thì kiểu gì mai bà cũng la tôi cho xem.”
Bạch Phong Thần chạy đến lôi kéo Tiểu Nghiên, còn hứa sẽ nằm cách xa cô. Nói rồi hắn lấy ra cái gối ôm, đặt ở giữa chiếc giường rộng lớn.
“Như này yên tâm rồi chứ?”
“Không yên tâm tẹo nào.” Tiểu Nghiên lắc đầu, cô bắt hắn phải lấy chăn khác mà đắp, nước sông không phạm nước giếng.
“Được tuỳ em thôi.”
Vậy là trong căn phòng rộng lớn, hình ảnh một nam một nữ đang nằm cùng nhau. Nhưng một điều đặc biệt là bọn họ nằm cách nhau rất xa.
Đan Tiểu Nghiên thấy Bạch Phong Thần không có động tĩnh gì, có vẻ hắn đã ngủ rồi. Thấy vậy cô mới yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không bao lâu sau, khi cô đã sâu giấc. Chân tay không tự chủ được mà gác lên người Bạch Phong Thần, làm cho mắt không thể nào ngủ tiếp được.
“Đây là em qua vạch đó, đừng trách tôi.” tên sói già kia bắt đầu không kiêng nể mà cầm lấy cái gối ôm, ném sang một bên. Tay hăn cũng không an phận mà đem chăn của Tiểu Nghiên vứt xuống đất.
Da thịt của cô hiện ra trước mắt, yết hầu của Bạch Phong Thần bắt đầu lên xuống. Hắn từ từ hôn nhẹ vào trán cô, rồi từ từ lần đến đôi môi mềm mại kia. Đầu lưỡi hắn cuốn theo hơi thở của cô càng đòi hỏi thêm nhiều hơn. Tiểu Nghiên bị hôn đến ngạt thở cũng tỉnh lại, cô trợn tròn mắt. Vội đẩy Bạch Phong Thần ra. Nhưng sức cô vốn dĩ đấu không lại hắn. Nụ hôn của Bạch Phong Thần càng lúc càng khiêu khích cô hơn. Hơi thở hắn phả vào vành tai cô khẽ ngậm lấy, làm cho toàn thân Tiểu Nghiên bỗng trở nên tê liệt.
Bạch Phong Thần cứ chậm rãi quyến luyến ở trên chiếc cổ trắng ngần của cô, khiến toàn thân cô run rẩy. Bàn tay hư hỏng của hắn lướt xuống đùi cô, chạm vào nơi mẫn cảm ấy mà trêu đùa.
“Đừng…”
Tiểu Nghiên khó khăn nói, tay cô vội giữ lấy bàn tay hắn. Câu cự tuyệt được phát ra từ miệng cô nhưng khi được truyền đến tai Bạch Phong Thần lúc này không khác nào một lời mời gọi.
Bạch Phong Thần lúc này càng mất kiểm soát, hắn dùng tay xé toạc chiếc vảy ngủ mỏng manh trên người cô. Cơ thể loã lồ hiện ra trước mắt, từng tấc da thịt của cô khi được hắn chạm vào càng trở nên mẫn cảm.
“Tiểu Nghiên…” Hắn cất lên giọng khàn đục, cúi xuống nhìn ngắm cơ thể nhỏ bé đang nằm dưới thân mình.
“Đừng mà…” Giọng nói yếu ớt của cô càng khiến Bạch Phong Thần không kiềm chế được mà cúi xuống gặm ʍút̼ nhũ hoa. Bị kích thích đột ngột, nên Tiểu Nghiên không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều.
Lý trí của cả hai bây giờ đã hoàn toàn bị giục vọng che mờ. Hai người ôm nhau quấn quýt màn dạo đầu.