Sau khi đi ăn xong, Bạch Phong Thần cùng Tiểu Nghiên đến phòng khám cho thú y để cho Meomeo đi khám tổng quát.
“Bác sĩ, Meomeo có bị bệnh gì không ạ.” Tiểu Nghiên lo lắng hỏi bác sĩ đang cầm tờ chuẩn đoán bệnh.
“Bé không có bệnh gì, chỉ bị suy dinh dưỡng chút thôi. Tôi sẽ kê cho bé một số loại thuốc bổ cũng như vitamin.” Bác sĩ đưa cho cô bệnh án, rồi viết toa thuốc cho bé mèo
“Cảm ơn bác sĩ.” Đan Tiểu Nghiên cầm toa thuốc, rồi cùng Bạch Phong Thần đi lấy thuốc cho bé mèo nhỏ. Xong suôi mọi việc thì bọn họ về biệt thự của Bạch Phong Thần. Vì chiều nay Tiểu Nghiên không có tiết học nên cô được nghỉ ở nhà, còn tên đại ác ma kia phải lên công ty làm chủ tịch nên ở lại không lâu.
Trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi Tiểu Nghiên cùng Meomeo nên bọn họ tự do vô cùng, tung hoành khắp nhà hắn.
Cô cho mèo con nhỏ ăn no rồi nó lăn ra ngủ, định đi dọn dẹp nhà một lúc thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
“Alo?”
Đầu bên kia vẫn im bặt, Tiểu Nghiên khẽ nhướng mày nhìn vào cái tên hiểm thị trên mà hình.
“Bạch Phong Thần, anh có nói không? không là tôi tắt máy đấy.” cô bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, có vẻ làm chủ tịch khá nhàn nhỉ, thấy hắn không biết bận là gì.
“Nhớ tôi không?” Đầu bên kia bỗng lên tiếng, nhưng khi tiếng được thốt ra lại khiến Tiểu Nghiên muốn bổ vào đánh hắn.
“Không, mắc gì phải nhớ anh.” Cô không mặn không nhạt nói, có phải hắn quá rảnh rỗi rồi không?
“Em được lắm, tối nay về tôi sẽ dạy dỗ lại em.” Bạch Phong Thần đen mặt gằn giọng, hắn quá dung túng nên cô tạo phản rồi.
“Vào chủ đề chính đi, gọi tôi có chuyện gì.”
“Hừm, tí nữa mẹ tôi sẽ qua nhà chơi đấy, em cứ chuẩn bị quần áo rồi đi ăn với bà, không cần nấu nướng gì đâu.” Bạch Phong Thần sợ cô vào bếp sẽ đổ máu nên đành bảo cô đi ra hàng ăn.
“Không cần đâu, tôi tự nấu được. Anh xem thường khả năng bếp núc của tôi quá rồi đấy.” Tiểu Nghiên vui mừng khi biết mẹ hắn sắp qua đây, quả thật đã lâu lắm rồi cô và bác Y Vân chưa gặp nhau. Sẵn đây có thể ngồi nói chuyện với nhau rồi.
“Được, vậy nhớ cẩn thận. Tối tôi sẽ về sớm.”
“Ok bye.” Nói rồi Tiểu Nghiên cúp máy trước rồi dọn dẹp qua căn nhà.
Ngoài sân truyền đến tiếng xe hơi, cô đoán chắc là bác Y Vân đến nên vui vẻ chạy ra đón.
“Tiểu Nghiên.” Mẹ Bạch Phong Thần vừa xuống xe thì chạy đến ôm cô.
“Con đó, dọn đến đây ở cũng không nói bác một tiếng.” Bà trách yêu cô rồi cùng cô đi vào nhà.
“Phong Thần nó có bắt nạt con không, con nói đi bác sẽ thay con trừng trị tên tiểu tử đó.”
Cả hai người vui vẻ cười nói suốt, rồi họ còn cùng nhau vào bếp. Vì trước đây Tiểu Nghiên có hay qua Bạch gia chơi với Bác gái nên được bà chỉ bảo cho rất nhiều thứ, tình cảm của bọn họ từ lâu đã như tình cảm gia đình. Cô luôn xem bà như mẹ mình, và Y Vân cũng xem cô như con ruột.
“Không có đâu bác.” Cô cười nói, rồi lấy nước cho bà uống.
Bạch phu nhân khi đến đây đã rất vui khi nghe được tin Tiểu Nghiên đang ở chung nhà với tên tiểu tử nhà bà. Không biết quan hệ giữa bọn họ là gì, tiến triển đến đâu, nhưng Bạch Y Vân không vội hỏi. Bà sẽ đợi đến khi bọn họ thừa nhận.
Lúc sau, Bạch Y Vân cùng Đan Tiểu Nghiên cùng vào bếp nấu bữa tối. Phải nói bà nấu rất ngon có thể ngang ngửa mẹ cô, nên không ngoa khi Bạch Phong Thần nói lúc đi du học nhớ món quê nhà.
Tất bận trong bếp rất lâu, cuối cùng bọn họ cũng làm xong một bàn ăn tối thịnh soạn. Bạch Phong Thần vừa kịp lúc bừa vào.
“Phong Thần về rồi à, con đi thay quần áo đi.”
Tiểu Nghiên bên này đang chuẩn bị một phần ăn cho bé mèo. Mẹ hắn cũng rất thích mèo con nên dành bế nó suốt, có khi bà còn thương hơn cả con ruột ấy.
……………….
“Ăn cái này đi.” Bạch Phong Thần gắp vào bát cô một miếng cá đã được hắn lọc xương kĩ càng.
“Con ăn cả cái cài nữa này.” Y Vân gắp cho Tiểu Nghiên mấy miếng thịt nạc đúng kiều cô thích.
“Con ăn no rồi ạ! Bác à bác ăn thêm đi, con thấy nãy giờ bác chưa ăn được nhiều.” Hai người cứ gắp cho cô đầy ú ụ bát, đến nỗi cô đã ăn nó bụng rồi mà bọn họ vẫn thả vào bát cô.
Tiểu Nghiên xin phép đứng lên trước, cô chạy vào trong bếp mở tủ lạnh ra lôi ra mấy quả táo, rồi đứng trong đấy gọt sạch vỏ mới đem ra.
“Bác ăn hoa quả tráng miệng ạ.”
“Tiểu Nghiên giỏi quá, con lại đây ăn cùng bác đi.” Nói rồi bà đuổi Bạch Phong Thần đi rửa bát còn bản thân mình lại kéo cô ra phòng khách ngồi ăn trái cây.
“Con ăn nhiều vào, Bác thấy người con xanh xao lắm, có phải dạo này con lại thức đêm đúng không?” Bà ân cần hỏi thăm cô, vì bà biết từ khi lên đại học cô hay phải chạy deadline nên thường thức đêm. Nhiều khi bà đã khuôn nhủ cô rằng thức đêm rất hại sức khoẻ, nhưng người trẻ mà đâu lại vào đấy. Nên bà chỉ có thể thường gửi cho cô những món bổ để bồi bổ thân thể cho cô.