“Giá!!” Long Ngự Thiên điên cuồng giục con ngựa vừa trộm được phi nước đại!! Ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, Long Ngự Thiên thầm nghĩ, nơi này quá xa kinh thành, muốn tìm người nhận thức được thân phận của hắn quả thật vô cùng nan giải. Nhưng… vì Lý Lạc Hành, hắn sẵn sàng liều mạng!!!
Một tia sáng chợt lóe lên trong mớ suy nghĩ mông lung hỗn độn của Long Ngự Thiên… Dương Châu?! Lần trước có một vị cao quan coi trọng mỹ mạo bản thân mà mạo phạm bề trên, bị giáng xuống làm bát phủ tuần án, vừa vặn đang du đãng ngay vùng phụ cận. Lẽ nào… Hắn-Long Ngự Thiên phải hạ mình cầu cạnh kẻ phóng đãng đó?!!
Đưa mắt nhìn bóng đêm đen như mực, Long Ngự Thiên khoát tay, nặng nề thở dài. Quên đi… Tình thế lần này nghiêm trọng… dù chỉ một con cá hay con tôm cũng tốt…
~~~~~
“Nói! Tên đồng phạm của ngươi ở đâu?” Bị tạt nguyên thùng nước lạnh, Lý Lạc Hành yếu ớt tỉnh dậy, thân thể bị thương nặng run bần bật.
Đối mặt với cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Huyện lệnh, Lý Lạc Hành cười thảm, khẽ cắn môi: “Ngươi hỏi ta… ta hỏi ai…”
“Đáng hận!! Lao phòng của ta vốn nổi tiếng kiên cố!! Nói mau! Hắn vượt ngục bằng cách nào?!!” Huyện lệnh hổn hển thét không ra hơi, hai bên nha môn được ám thị, giơ cao gậy đại tang(1) trong tay…
“Nếu lao phòng không gì phá nổi, ta làm sao biết hắn trốn thoát như thế nào?” Lý Lạc Hành xoa nước bọt trên mặt, lạnh lùng nói.
“Ngươi! Ta cho ngươi hay… ngày mai dù chỉ có một mình ngươi thì ta cũng trảm!!!!” Huyện lệnh tàn bạo đe dọa, nhưng Lý Lạc Hành chỉ cười trừ, mặc y giương vây giương vỉ dùng gậy đại tang uy hiếp tinh thần của hắn a! Trời biết! Khi nãy, hắn tưởng mình thực sự sẽ chết… Để có thể kéo dài một chút thời gian, Lý Lạc Hành nhắc nhở vị huyện lệnh kém thông minh…
“Ngài nếu như thật muốn ngày mai giết ta, hiện tại tốt nhất dừng tay.”
“Hanh! Ngươi đừng mơ!”
“Không phải… Ta chỉ muốn khuyên ngươi… Nếu không dừng lại, ta ngày hôm nay sẽ chết mất… Ngày mai lấy ai trảm trước mặt mọi người?… Nếu ngài may mắn kiếm được người về thì quả thực tốt rồi!”
“Ngươi—!! Hanh! Giải hắn đi!!”
“Hô… “ Lý Lạc Hành bị tha xuống phía dưới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm… Hắn còn nửa ngày nữa…
~~~~~
Trạm dịch.
Long Ngự Thiên nhảy xuống ngựa, xông lên hỏi quan binh: “Bát phủ tuần án ở đâu?!”
Quan binh ngây ngốc nhìn đại mỹ nhân thở dốc, khẩu khí không thể coi thường, nhưng vẫn tuân theo quy định đưa cho Long Ngự Thiên thẻ gỗ đánh số: “Qua bên đó ngồi, chờ đại nhân trở về.”
Long Ngự Thiên thầm mắng, bóp gãy thẻ gỗ trong tay!!! Cái tên lãng tử liệt não kia!!! Chắc chắn hắn lấy việc công làm chuyện tư, đi du ngoạn sơn thủy!!!
Không lưỡng lự, Long Ngự Thiên lấy ra một thỏi bạc trắng. Quan binh trả lời: “Đừng nghĩ xằng bậy. Đại nhân lệnh, không nhận hối lộ. Người chờ đi.”
Long Ngự Thiên nghe vậy cười lạnh, giơ cao nén bạc: “Ta không phải muốn mua chuộc ngươi, ta là muốn ngươi nhìn cho kỹ…” Quan binh ngẩng đầu lên thấy… nén bạc bị Long Ngự Thiên dễ dàng bóp thành tro bụi, mặt chuyển màu xám ngắt!!!!
“Đại nhân nhà các ngươi đâu?” Long Ngự Thiên bình tĩnh gằn giọng hỏi quan binh lần nữa.
“… Tại, tại Xuân các… trong phòng Xảo Tiên cô nương…”
~~~~~
Lý Lạc Hành lẳng lặng nằm trên nền đất lạnh lẽo của lao phòng, thân thể đau đớn như bị hỏa thiêu, không tài nào ngủ được. May mắn thay cơ thể của hắn căn bản khỏe mạnh, tuy rằng bị Long Ngự Thiên chọc cho sinh khí khiến sức khỏe giảm sút, nhưng cuối cùng vẫn cầm cự được… Bên ngoài song sắt sao trời lấp lánh, Lý Lạc Hành tâm vô cùng tĩnh, tĩnh như nước chảy trong bóng đêm… Hắn tin mình không thể chết, vì nếu hắn chết Long Ngự Thiên sẽ chết theo, mà Diêm Vương nhất định chưa chuẩn bị chu đáo biện pháp đối phó, do Long Ngự Thiên chắc chắn là tai họa nghìn năm… Hắn chắc chắn là do nguyệt lão dùng hồng tuyến và hại họa tinh luyện thành yêu tinh đây mà…
Bỗng xuất hiện một bóng đen ngăn ánh trăng! Lý Lạc Hành kinh hoàng, xoay người ngồi xuống, ngưng thần thám thính bóng đen: “… Uy, chắc chắn là gian ba…”
“Không… Động thủ đi…”
“Hanh, như vậy bọn họ cho rằng gia đình Vương Huệ do kẻ này giết, chúng ta hiện an toàn…”
“Tử vô đối chứng, không cần nói nhiều! Động thủ!”
Lý Lạc Hành nghe xong liền minh bạch! Thế nhưng, hiện tại làm sao bây giờ? Nhìn chung quanh, Lý Lạc Hành cái khó ló cái khôn, cấp tốc xếp rơm rạ cao bằng người ngồi, đem cái áo dính máu của mình và áo khoác của Long Ngự Thiên khoác lên đống rơm, còn người nép vào góc tối ánh trăng không chiếu tới.
Đúng lúc ấy, chợt nghe trước cửa sổ truyền đến hai tiếng “Phác, phác”, hai tế châm lóe lục quang phi đến, đâm vào đống rơm!! Lý Lạc Hành giả bộ kêu lên đau đớn, sau đó im bặt. Quả nhiên không ngoài sở liệu, người bên ngoài thấy không có phản ứng, cho rằng ra tay thành công, hơn nữa trong bóng đêm nhìn không rõ ràng, liền ly khai!!
Một lúc lâu sau, Lý Lạc Hành mới dám thở hắt ra, xem chừng… sự tình càng ngày càng giản đơn…
~~~
Xuân các, nhã phòng của Xảo Tiên cô nương.
Một nữ nhân xinh đẹp nén giận hướng cái nhìn vào vị thanh niên anh tuấn, khí vũ hiên ngang, mi mục lãng tuấn mời rượu. Người này toát ra khí chất hào hiệp, cử chỉtao nhã, chắc chắn là được giáo dục tốt, tựa như hùng ưng được nuôi dưỡng, tư chất ôn hòa nhưng bên trong tiềm ẩn dã tính!!
Đôi mày tuấn lãng của thanh niên chau lại, tựa hồ chịu không nổi nét mặt dằn dỗi của nữ nhân, chuẩn bị khoát tay áo đứng dậy.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động ầm ĩ. Thanh niên nhẹ nhàng vịn lấy tay áo mềm mại với đường khâu tinh vi che giấu thanh kiếm, du nhàn tự đắc ngoái đầu nhìn phía cửa. Tốt hơn hết là một thân ảnh xinh đẹp rụt rè bước vào phòng, nhưng… không ngờ cửa bị đá văng ra…
“Nam Môn Hạo Nhiên!! Ngươi đi ra cho ta!!!”
“To gan…” Vì Long Ngự Thiên một mạch chạy đến, tóc tai bù xù, Nam Môn Hạo Nhiên nhất thời không nhận ra, nhưng ngay sau đó: “Vương, vương gia?!!!”
“Đương nhiên! Thiên hạ có thể có người thứ hai đẹp như ta sao?!” Long Ngự Thiên dõng dạc.
Nam Môn Hạo Nhiên vội vàng quỳ xuống. Vị vương gia này, năm ấy lần đầu tiên diện kiến, Long Ngự Thiên đứng yên lặng dưới tán hoa lê trắng muốt, diễm lệ đến mức nhượng hắn kinh vi thiên nhân(2), bất chấp tiến lên cầu hôn. Ai ngờ mỹ nhân mở miệng, là nam nhân thì không nói làm gì, nhưng quả thực là hổ dữ!! Hắn lập tức xin làm bát phủ tuần án, hảo hảo ly khai Long Ngự Thiên, tránh bị trả thù, không ngờ lại bị phát hiện ởnơi này!!!
Hắn nghe nói vương gia, cuối cùng “Danh hoa” đã có chủ, thực an tâm ni! Chân thành cảm kích tên ngốc kia, nhưng cũng oán hắn làm gì mà để sư tử xổng chuồng đến tận cửa tìm mình… Long Ngự Thiên không để tâm đến tầng tầng lớp lớp cảm nghĩ trong lòng Nam Môn Hạo Nhiên nắm tà áo hắn, lôi ra ngoài cửa.
“Mau! Ta muốn mượn quan phục, ấn tín của ngươi, còn có… Ta dùng ngươi một lát!! Dùng xong sẽ cho ngươi tiếp tục phong lưu!!” (chết cười~)
~~~~~
Canh ba buổi trưa, mặt trời chói chang, nóng như hun người, vậy mà dân tình vẫn bu đen bu đỏ đến xem. Lý Lạc Hành đứng trên đài, vọng không thấy thân ảnh của Long Ngự Thiên, lòng muôn phần lo lắng. Thật sự cấp bách, huyện lệnh đã rút thẻ hành hình, nguy rồi!!!
“Chờ một chút!!” Lý Lạc Hành cắn răng, quay phía huyện lệnh hô to!!
“Chuyện gì?” Huyện lệnh đang hứng chí lại bị quấy rầy hỏi, tay đã vung được phân nửa.
Lý Lạc Hành hít sâu một hơi, trả lời: “Ta có một nguyện vọng, mong đại nhân hoàn thành!”
Huyện lệnh nhíu mày, nhưng trước bá tánh trăm họ, không thể làm gì khác hơn, đành gật đầu: “Nói! Bản quan đáp ứng ngươi.”
“Trước khi chết… ta muốn ngâm thơ!”
“Cái gì?!”
“Ta là học trò, muốn chết một cách phong nhã!!”
“Được! Làm đi!”
“Tạ ơn đại nhân.” Lý Lạc Hành chắp tay thi lễ, giọng thanh tao, bắt đầu từ ngâm bài thơ Đường thứ nhất…
Sau hai canh giờ rưỡi…
Huyện lệnh tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn pháp trường, kêu rên: “Ngươi thế nào vẫn còn ngâm a!”
Lý Lạc Hànhmiệng đắng lưỡi khô, liếm liếm môi, trả lời: “Học sinh còn 13479 bài, sau đó… ta còn muốn ngâm toàn bộ thi ca đời Tống…”
“Oa a a a a— người a! Không nghe nữa! Trảm! Lập tức!!”
Lý Lạc Hành nhìn Huyện lệnh phát điên, biết không thể cứu vãn, cúi đầu xuống. Thiên nhi… Xin lỗi… Chúng ta kiếp sau nhất định phải nói lời từ biệt…
Đao lãnh khốc giơ lên … Đao vô tình chém xuống…
“Đương—!!” Thình lình một cước tung ra, đá bay đại đao trong tay đao phủ!!!
“Thiên nhi!!”
“Hắc! Đúng là chỉ mành treo chuông!” Long Ngự Thiên người lấm tấm mồ hôi ôn nhu hướng Lý Lạc Hành cười. Nam Môn Hạo Nhiên giục ngựa theo sát phía sau, hét lớn: “Không được trảm—!!!”
Kỳ thực Nam Môn Hạo Nhiên không cần nói “Dừng tay”, vì Long Ngự Thiên khi đá bay đại đao, không biết vô tình hay cố ý mà thanh đao cắm ngay giữa hai chân Huyện lệnh, cách ‘mạch máu’ của hắn đúng một tấc!!! Huyện lệnh đáng thương hồn xiêu phách lạc, sợ đến xanh xám mặt mày!!
Đao phủ nhìn quan phục của Nam Môn Hạo Nhiên, thức thời thối lui đến một bên. Lúc này trên tràng thượng hành hình chỉ còn lại Long Ngự Thiên đang thập phần lo lắng và Lý Lạc Hành lảo đảo sắp đổ…
Long Ngự Thiên chăm chú nhìn Lý Lạc Hành, lần đầu tiên thân thể không tránh khỏi kích động! Bàn tay run run vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Lý Lạc Hành, Long Ngự Thiên giọng khàn khàn nức nở khẽ nói: “Phu quân… ta tới muộn…”
Tuy biệt ly chưa tròn hai ngày nhưng cảm giác như kéo dài trăm năm. Lần đầu tiên, Lý Lạc Hành nhớ Long Ngự Thiên đến nồng nàn da diết mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Không biết là đã quên hay không thèm để ý, Lý Lạc Hành ôm Long Ngự Thiên vào lòng trước mặt bá quan thiên hạ!!!!
“Ai—” Nam Môn Hạo Nhiên vừa lười nhác quay đầu lại, mi mắt không khỏi co giật liên hồi. Kỳ quái, hắn nghe nói Giam quốc hầu cùng vị hôn phu tình cảm bất hảo, kẻ hỗn đản nào dám tung tin đồn thất thiệt?! Hắn chính mắt nhìn thấy, bọn họ không những chỉ ân ái, mà là phi thường ân ái!!!! Ân ái…
“Di?! A?” Ngay khi Nam Môn Hạo Nhiên tự hỏi bọn họ rốt cuộc định ôm nhau đến bao giờ thì bỗng nhiên… Lý Lạc Hành ngã vào lòng Long Ngự Thiên!!!
“Kẻ nào làm?!!!” Long Ngự Thiên đang chờ điềm ngôn mật ngữ hiếm hoi của Lý Lạc Hành, không hề mong đợi khuôn mặt tái mét không còn chút máu kia của hắn. Ôm Lý Lạc Hành trong lòng, ánh mắt Long Ngự Thiên dừng lại trên những vết thương thấp thoáng sau y phục của hắn. Lửa giận trong lòng Long Ngự Thiên bùng lên dữ dội như ngựa hoang thoát cương, lại như nước lũ cuồn cuộn về xuôi, hung hãn tràn lên mọi thứ…
Kẻ đứng mũi chịu sào tất nhiên là Nam Môn Hạo Nhiên. Mắt thấy cổ áo bị Long Ngự Thiên túm cao, đối mặt với sát khí ngùn ngụt, Nam Môn Hạo Nhiên vô pháp phản bác, không thể làm gì khác ngoài cầu khẩn ai đó nhắc nhở Long Ngự Thiên, thương tích trên người Lý Lạc Hành, với hắn thực không có một chút liên quan a!!
Bất quá, kẻ nào dám nói lời này với Long Ngự Thiên, không chết thì cũng đừng mong có thể siêu sinh…
Nam Môn Hạo Nhiên nghẹt thở, đành tự lực gánh sinh, giãy dụa giải thích: “Vương… gia… cái kia… hỏi ta cũng vô dụng a… Ta với ngươi tới trễ…”
Thanh âm tựa hồ không hề truyền đến tai Long Ngự Thiên, hai mắt tàn bạo nhìn trừng trừng Nam Môn Hạo Nhiên…
Đột nhiên, trong đầu Nam Môn Hạo Nhiên chợt lóe linh quang, lập tức đổi giọng:“Vương gia… ngài mau buông… Phò mã trên người bị thương nặng a!!”
“A! Đúng rồi!” Long Ngự Thiên nghe vậy liền thu hồi ánh mắt, bỏ qua Nam Môn Hạo Nhiên, ôm Lý Lạc Hành kêu to: “Tỉnh dậy, phu quân!! Đừng dọa ta a!”
Nam Môn Hạo Nhiên thấy mục tiêu của Long Ngự Thiên đã dời đi, lập tức xoay người, rón rén lui về phía sau định chuồn đi, nhưng Long Ngự Thiên dường như có thiên lý nhãn, nhàn nhạt nói: “Ngươi dám…”
“Ách…” Nam Môn Hạo Nhiên giật mình, người cứng đờ, cười bồi: “Vương gia… ta chỉ là muốn đi điều tra ai to gan dám đả thương Phò mã mà thôi…”
Long Ngự Thiên lạnh lùng cười một tiếng, từ tay thoát ra một điểm khí lực. Nam Môn Hạo Nhiên minh bạch không thể trốn thoát, thở dài, đành ở lại nhận lệnh Long Ngự Thiên, trong lòng âm thầm cầu khẩn phò mã gia nghìn vạn lần không nên xảy ra sự bất lành, nếu không cơn cuồng phong lôi đình của Long Ngự Thiên thực sẽ quét sạch sẽ bọn hắn a…
—————
(1): nguyên văn là khúc tang bổng
Đây là một tục lệ cổ xưa. Tại tang lễ của vi phụ mẫu, con trai hoặc con gái của người đã khuất cầm cây đại tang được bọc giấy trắng, biểu thị nỗi bi thống khó khăn.
Chi tiết: baidu
(2): nôm na là kinh động đến rung chuyển trời đất