Đặc sản của Dương Châu là cái chi? Nếu không kể đến cơm chiên lừng danh thiên hạ, thì đích thị là kỹ viện a~
Quả thật, kỹ viện Dương Châu nổi tiếng khắp chốn hồng trần, chẳng trách Đỗ Mục năm nào có duyên lui đến đã không khỏi cảm khái mà thốt lên rằng “Thập niên nhất giác Dương Châu mộng. Doanh đắc thanh lâu bạc hãnh danh.”(1)
Hồng nhan chốn thanh lâu phong trần, tựa nước chảy hoa trôi. Hàng năm cứ đến tháng sáu lại diễn ra cuộc thi tuyển hoa khôi, là tâm điểm thu hút sự chú ý của bao người.
Vừa lạc bước đến chốn độ hội Dương Châu, Lý Lạc Hành nhanh chóng nhận ra bầu không khí lạ thường. Nô nức giai nhân tiếu lệ, yến yến oanh oanh, mỗi người một vẻ, kiều mị vô ngần! Thế nhưng, Long Ngự Thiên tâm tình vô cùng bất hảo, nhìn Lý Lạc Hành ngây ngẩn trước mị nhãn của nữ nhân mà sát khí bốc ngùn ngụt!!!!
“Oa oa oa—!!! Buông ra! Đừng ngăn cản ta!! Ta đem tất cả nữ nhân Dương Châu đi chọc cho mù mắt!!!!” Lý Lạc Hành sống chết chế ngự Long Ngự Thiên nổi cơn cuồng nộ, nghe được tuyên bố hùng hồn đến rợn tóc gáy của hắn càng không dám buông tay!! Lý do rất đơn giản, không cần thân phận Giam Quốc Hầu, chỉ tính công phu nguy hiểm tuyệt mạng của Long Ngự Thiên thôi cũng đủ biến vọng ngôn của hắn thành thảm án!!
Long Ngự Thiên một hồi vùng vẫy kịch liệt vẫn không thoát được, phát hiện Lý Lạc Hành đang liều mạng ngăn cản mình, thật không khác nào thêm dầu vào lửa!
“Ngươi, ngươi… vì nữ nhân mà đau lòng có đúng hay không?!!!”
Lý Lạc Hành nào dám thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói gì, chỉ có thể lắp bắp:“Sao lại thành ra thế này cơ chứ! Ta… Ta chỉ là… Ách…”
Long Ngự Thiên đau đớn trừng mắt liếc Lý Lạc Hành. “Nói không nên lời đúng không?! Ngươi quả nhiên thích đám nữ nhân đó!!”
Lý Lạc Hành bắt đầu cảm thấy phiền phức, vì sao hắn luôn phải phải đứng mũi chịu sào, xoa dịu cái sát tinh này?!! Vì sao cứ mở miệng là đòi chém người?!! Hay chính là con thỏ nổi giận còn có thể cắn người ni (?!?), huống chi hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa? Nộ khí xung thiên, Lý Lạc Hành không chút nghĩ ngợi, đẩy Long Ngự Thiên ra, quát to: “Đi đi! Ngươi muốn thì cứ đi a!! Ta không cản ngươi!”
“Phu quân…” Long Ngự Thiên thấy Lý Lạc Hành không ngất xỉu như mọi lần mà bốc hỏa, ngữ điệu bèn chậm lại, có chút bất an.
ý Lạc Hành không đợi Long Ngự Thiên biện giải, tiếp tục: “Long Ngự Thiên! Ta biết ngươi lợi hại! Ngươi có thể đem nữ nhân khắp thiên hạ bỏ lại phía sau!! Nhưng, ngươi nhớ cho kỹ, Lý Lạc Hành ta vốn dĩ là người bình thường! Ta thích mỹ nhân là điều đương nhiên! Nghe nói ở đây đang tuyển hoa khôi… A a… Ta cho dù khuynh gia bại sản, cũng muốn cùng hoa khôi một đêm phong lưu vậy!!”
“Phu quân!!” Long Ngự Thiên nghe những lời xa lạkia tức thời thất kinh níu lấy Lý Lạc Hành, liền bị hắn lạnh lùng gỡ ra!
“Ngươi nếu gọi ta phu quân ắt biết thế nào là xuất giá tòng phu!! Nếu ngoan ngoãn thì đi tìm chỗ chơi chờ ta phong lưu cùng mỹ nữ!! Không tiễn!”
Lý Lạc Hành nói xong, lạnh lùng quay đầu. Long Ngự Thiên nghiến răng, giận đến run người, xuống xe chạy đi không ngoảnh lại!!!!
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Lý Lạc Hành đột nhiên khí lực tiêu tan, toàn thân mềm nhũn ngã xuống, tiếng kinh hô của xa phu trở nên xa xôi, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm…
Hắn đi… Thực sự đi… Chính ta bức hắn đi a!! … Chẳng phải ta vẫn mong có thể thoát khỏi hắn sao? Vì sao hắn thực sự ly khai… ngực như thế nào lại đau đến nghẹt thở…
Cuộc thi tuyển hoa khôi Dương Châu diễn ra tưng bừng rộn rã, nhưng Lý Lạc Hành mỗi ngày đều nhốt mình trong gian phòng hảo hạng của khách ***, ngồi yên lặng tựa thinh không.
Những suy nghĩ trong đầu cứ dâng lên rồi hạ xuống, cuộn lẫn lộn vào nhau… Cái gì mơ hồ… Cái gì rõ rệt… Hay, bản thân đang nghĩ quá xa xôi…
Hay, tự con người vốn dĩ thất thường…
Ỷ vào tình cảm của Long Ngự Thiên, trăm điều tìm cách khó dễ…
Cho rằng bất luận chuyện gì, hắn vẫn lưu lại bên mình…
Thế nhưng… Ngay lúc này, chính là báo ứng…
Sớm biết như vậy, hà cớ khi xưa…
Hắn còn chưa, dù chỉ một lần thôi, nhẹ nhàng ôm “Phu nhân” của mình, vậy mà lẽ gì lại muốn đi ôm một nữ tử chốn phong trần xa lạ…
Long Ngự Thiên vốn có thể dùng thân phận ép buộc hắn, nhưng chưa từng…
Thật sự là…
~~~~~
“Đông gia! Đông gia(2)!!”
Tiếng gọi của xa phu cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Lạc Hành. Chật vật đứng dậy mở cửa, hắn mệt mỏi nói: “Ngươi tới thật đúng lúc… Ta đang định gọi ngươi. Mau thu thập hành trang, chúng ta lập tức ly khai…”
Xa phu sửng sốt một chút, rồi khó khăn trả lời: “Đông gia… cái này… Ta tới là muốn nói… Hoa khôi được tuyển đã đến… Đêm đầu tiên cùng nàng tốn nhiều tiền…”
Lý Lạc Hành khoát khoát tay, phân phó: “Không cần phải nói. Ta không quan tâm… Chúng ta đi thôi…”
“Thế nhưng…” Xa phu vội vã nắm lấy Lý Lạc Hành, kêu to: “Thế nhưng… thiếu phu nhân… Có người nói cho ta biết thiếu phu nhân trên danh nghĩa của ngài đã chi tiền!! Nay vị nữ nhân đó đã đến!!!”
“Cái gì?!!” Lý Lạc Hành cả kinh, hai chân như nhũn ra, ngồi bệt xuống, đầu óc quay ong ong!! Long Ngự Thiên mua cho ta?!! Hắn thực sự… không còn quan tâm…
“Đông gia! Làm sao bây giờ?! Đông gia…”
“Hoa khôi…” Xa phu thụ mệnh giữ cửa, quả nhiên, một mỹ nhân diễm lệ tựa thiên tiên trích hạ phàm trần rẽ đám người vây xung quanh, nhẹ nhàng, chậm rãi bước đến.
“Nhượng ta vào. Bên trong không phải là người mua ta sao?”
Xa phu tuy chết đứng đến há mồm trợn mắt vì mỹ mạo khuynh nước khuynh thành của nàng nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ, nghe vậy lập tức ngăn cản: “Đông gia ta nói không cần, thỉnh cô nương trở về, tiền chúng ta đã bỏ ra…”
“Tránh ra.” Vị hoa khôi kia có vẻ mất kiên nhẫn khẽ quát.
Xa phu chuẩn bị tẫn trung tẫn chức(3), thình lình bị một luồng nội lực hung hăng trấn áp!!! Hoa khôi nở nụ cười xảo quyệt đẩy cửa ra, xa phu đứng não vài giây mới phát giác, dáng cười này… phi thường quen thuộc…
Lý Lạc Hành nghe tiếng cửa mở, trên gương mặt tuấn tú nhàn nhạt cười. Hắn không quay đầu lại, lạnh lùng phân phó: “Cô nương mời trở về. Lý mỗ vô phúc hưởng thụ ân huệ mỹ nhân.”
“Thế nhưng, không phải là ngươi tuyên bố muốn mua hạ ta hay sao?” Hoa khôi cất tiếng cười thanh tao, chất vấn.
“Nói chung… Ngươi đi đi!”
“Ta không đi!!”
“Ngươi—!!” Lý Lạc Hành nhịn không được, tức giận quay đầu!!! Nhưng dưới chân run lên, suýt nữa ngã xuống!!!
“Thế nào, thế nào là ngươi?!!!” Tuy rằng trang phục so với xuất giá ngày đó muôn phần diễm lệ, nhưng Lý Lạc Hành, bằng một cái liếc mắt, nhận ra nàng chính là hắn! Long Ngự Thiên!!!!
“Ngươi thế nào lại…” Lý Lạc Hành kinh hỉ(4), dẹp hết những thắc mắc đắn đo sang một bên, ôm Long Ngự Thiên vào lòng!!!! Long Ngự Thiên vừa hưởng thụ ôn nhu khó có được, vừa trả lời: “Phu xướng phụ tùy a~ Ngươi không phải nói muốn hoa khôi? Việc này đơn giản, ta chỉ cần làm hoa khôi là được!! Bằng gương mặt xinh đẹp của ta, quả thực quá dễ dàng!!!!”
“Ngươi, ngươi, ngươi… …” Lý Lạc Hành nghi ngờ hỏi: “Ta quá đáng như vậy, ngươi… không tức giận sao?”
“Tức giận? Ta vì sao tức giận? Muốn đạt được mục đích, phải nỗ lực a~ Tức giận thì làm được gì? Ta là hoa khôi, ngươi thực hiện lời hứa, cùng ta lên giường!!!!”
“Ngươi, ngươi sao lại nói trắng ra?!!” Lý Lạc Hành gương mặt ửng đỏ, nhưng không kháng cự mà cùng Long Ngự Thiên lên giường.
Ngay lúc hạ y phục, Lý Lạc Hành đột nhiên nghĩ đến: “Thiên nhi, ngươi thế nào không bị phát hiện là nam? Ta nghe nói kể từ lần người đạt danh hiệu khoa khôi là một nam nhân, xét tuyển diễn ra rất nghiêm ngặt a!”
“Ta tất nhiên không ngu ngốc như vậy! Ta chờ cuộc thi kết thúc, chạy đi tìm nữ nhân kia…”Long Ngự Thiên vừa cởi y phục vừa rành mạch trả lời – “Sau đó, ta mượn đao uy hiếp nàng, trực bạch hỏi ‘ngươi đẹp hay ta đẹp?’. Nàng rất vui sướng chuyển danh hiệu cho ta.”
“Ngươi, ngươi, ngươi— “ Lý Lạc Hành đang nằm trên giường nghe vậy, tức giận đến nhảy dựng lên!! Chỉ vào khuôn mặt cười ngây thơ, hổn hển nói: “Ngươi,ngươi, đây là đe dọa a~”
Long Ngự Thiên xoa xoa nhĩ đóa(5), thản nhiên nói: “Thì có sao? Ta vốn đẹp hơn nàng!!”
“Ngươi— “ Lý Lạc Hành không tránh khỏi một lần nữa khí hỏa công tâm, ngã xuống!!!
“Phu quân?” Long Ngự Thiên lắng nghe hơi thở của Lý Lạc Hành, vì mấy ngày liền u buồn, hơi thở hắn mong manh không còn chút sinh khí!!!
“Phu… phu quân!!” Long Ngự Thiên sợ hãi, vội vã truyền chân khí vào cơ thể Lý Lạc Hành. “Ta…ta không muốn làm quả phu a!!!!”
Xem ra, con đường đến hạnh phúc đêm xuân của hai người còn nhiều gian truân ni…
Bất quá, nghe nói từ đó về sau, cuộc thi tuyển hoa khôi Dương Châu được chia nam nữ riêng biệt, còn nguyên cớ… hình như là nếu thi nam nữ hỗn hợp thì, nữ nhân chưa bao giờ thắng tuyển…
~Hạ hồi phân giải~
—————
(1): trích bài Khiển hoài (Giải nỗi nhớ) của Đỗ Mục. Dịch nghĩa:
Mười năm chợt tỉnh một giấc mộng Dương Châu
Lại được mang lấy tiếng bạc tình ở chốn thanh lâu.
(2): ông chủ, chủ nhân
(3): tận trung làm tròn phận sự
(4): kinh ngạc vui sướng
(5): lỗ tai a~