Nam Môn Hạo Nhiên đuổi theo Long Khải Doanh, lúc gần đến nơi Long Khải Doanh đột ngột thả người, vững vàng đứng lại!! Nam Môn Hạo Nhiên đang theo đà không kịp hãm lại, ngay cả lên tiếng cảnh báo cũng đều không kịp nốt, hoàn toàn lao vào lòng Long Khải Doanh!!!
Long Khải Doanh một tiếng kinh hô cũng không có, ngược lại cười tươi, ôm Nam Môn Hạo Nhiên: “Bảo bối! Thật nghe lời a~ ta nên gọi ngươi cái gì ni?”
Nam Môn Hạo Nhiên dùng hết khí lực giãy giụa thoát khỏi Long Khải Doanh, nhất hồi thở dốc! Long Khải Doanh tuy dáng vẻ tiêm nhu(1), nhưng khí lực thật kinh người, hại hắn thiếu chút nữa đã bị khảm vào bờ ngực tinh tếấm áp kia!
“Buông, buông ra!! Ta là Nam Môn Hạo Nhiên! Không được gọi ta là bảo bối!!!”
“Ha hả~ ngươi xấu hổ a! Hảo khả ái!” Long Khải Doanh mặc hắn thoát thân, đôi mắt lấp lánh khẽ chuyển, nhẹ nhàng cười nói. Người kia thật đúng là… càng ngày càng khả ái! Thật muốn đem đi ăn quá đi…
Không biết tình cảnh nguy hiểm của mình, Nam Môn Hạo Nhiên không sợ chết gào: “Ai xấu hổ!! Nói về khả ái… phải dành cho ngươi mới đúng!”
“Cảm tạ khen ngợi.” Long Khải Doanh thản nhiên cười. Nam Môn Hạo Nhiên, chịu không nổi sự vô sỉ của hắn, chỉ muốn chui tọt xuống hố!
Long Khải Doanh định mở miệng nói, nhưng cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng người, hắn lập tức nghiêm túc, nhìn thẳng về phía trước, phân phó Nam Môn Hạo Nhiên còn đang ai oán: “Bọn họ tới. Tổng cộng bảy, ta bốn ngươi ba.”
“Dựa vào cái gì?!!” Nam Môn Hạo Nhiên bất mãn phản bác: “Ta bốn ngươi ba!!”. Tiểu tử này toàn bộ đã quên, trước đây chỉ cần đánh nhau, hắn chắc chắn đúng một bên hóng mát, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Lần này dĩ nhiên kiệt lực lao động!!! Chỉ một lí do duy nhất, Nam Môn Hạo Nhiên căn bản vô pháp tưởng tượng nước da hoàn mỹ của Long Khải Doanh lưu lại mảy may vết thương nào!!!
Hạnh nhãn khẽ chuyển, cảm nhận được ý quan tâm ẩn giấu của Nam Môn Hạo Nhiên, Long Khải Doanh trong lòng ấm áp, khóe miệng vẽ nên nụ cười kinh diễm.
Nam Môn Hạo Nhiên hoàn toàn bị sắc đẹp tựa thiên tiên kia bắt làm tù binh, tình nguyện chìm đắm trong cơn say nơi mĩ lệ phù dung! Long Khải Doanh nhìn vẻ mặt hắn ngây ngốc, phát hiện bản thân vừa thất thố, giận tái mặt, ném cho hắn một câu: “Đi mau!” rồi phi thân nghênh địch.
Nam Môn Hạo Nhiên thấy thế, vội vàng tỉnh lại, bám sát phía sau!!
Kỳ thực, hai người bọn họ đối phó bảy kẻ quấy nhiễu, quả thực dễ như trở bàn tay… nếu như dược trong người Nam Môn Hạo Nhiên không nhắm đúng lúc này phát tác…
Long Khải Doanh liếc mắt thấy Nam Môn Hạo Nhiên đột nhiên khựng lại, nhất định sẽ bị chém trúng!! Không lưỡng lự, Long Khải Doanh phi đến, huy chưởng làm lệch lưỡi dao sắc bén, kéo Nam Môn Hạo Nhiên tựa vào lòng, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?!!”
Nam Môn Hạo Nhiên vô lực mặc Long Khải Doanh ôm lấy, hung hăng trừng mắt nhìn dung nhan mĩ lệ, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Là do ai chứ?!! Thể lực của ta đột ngột biến mất toàn bộ!!!”
“Thì ra là thế, dược này là nhuyễn kính tán a!” Long Khải Doanh một điểm hối lỗi cũng không có, nghiêm túc bình dược, tựa hồ mang theo vị đạo kiêu ngạo…
Nam Môn Hạo Nhiên chân chính cảm nhận được vì sao Lý Lạc Hành tình nguyện té xỉu cũng không nguyện tranh luận với Long Ngự Thiên! Thực sự, thực sự sẽ bị làm cho tức chết!!!!
Long Khải Doanh nhìn về phía truy binh, đột nhiên bế Nam Môn Hạo Nhiên lên, nhún người nhảy lên tiến vào sâu trong rừng!!
“Làm, làm cái gì?!!” Nam Môn Hạo Nhiên sợ hãi kêu! Hắn thà bị loạn đao chém chết, cũng không tưởng tượng ra bị một người nhỏ bé hơn mình bế a~ hơn nữa hắn hoàn toàn bị động, không thể chống cự!!
“An tĩnh!” Long Khải Doanh phủi chiếc lá rơi trên vai Nam Môn Hạo Nhiên, khẽ quát:“Ta phải nhanh chóng ghi lại phản ứng của dược, ngươi nên ngoan ngoãn phối hợp một chút đi!”
“Ngươi—” Nam Môn Hạo Nhiên đang muốn la ầm lên, chợt mọi thanh âm đều bị đôi môi phảng phất hương thơm của Long Khải Doanh phong tỏa…
Ngươi… nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của… lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…
Nam Môn Hạo Nhiên thầm mắng, vô lực đẩy Long Khải Doanh, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn trên người mình thí nghiệm, mặc hắn sờ loạn a~
“Thực sự là, cuối cùng là ta phải động tay động chân…” Long Ngự Thiên một cước đá địch nhân, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn oán giận. Lý Lạc Hành bước qua mấy kẻ bại tướng, chạy đến bên người Long Ngự Thiên, trách nhẹ người đang ấm ức: “Thiên nhi! Ngươi nói vậy là không được, dù gì bọn họ cũng đã hạ năm người!”
“Ta biết!” Long Ngự Thiên khoát khoát tay. Đột nhiên nở nụ cười gian xảo: “Ha hả~ thế nên chúng ta phải báo đáp, nhanh chóng tác hợp a~”
Cái gì biết ân báo đáp? Lý Lạc Hành trong lòng thầm than, ngươi căn bản là lấy oán trảơn mà…
Tựa hồ đoán được suy nghĩ của Lý Lạc Hành, Long Ngự Thiên xảo nịnh, xấu xa cười:“Phu quân không thấy bọn họ lưỡng tình tương duyệt…”
“Chỗ nào? Ta thế nào một điểm đều nhìn không ra?” Lý Lạc Hành nhíu mày.
Long Ngự Thiên bực bội đạp một cước lên cành cây gần đó, mắng: “Đầu gỗ đáng giận! Ta nhất định phải đá cho ngươi hiểu!”
“Ngươi đừng có chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.” Lý Lạc Hành cười cười, vòng tay ôm Long Ngự Thiên: “Việc này ta sẽ giúp ngươi sau. Bất quá… hiện tại… ngươi xem chúng ta có nên xét hỏi lũ người này… báo thù cho nàng…”
Nghe giọng Lý Lạc Hành trầm xuống, Long Ngự Thiên vội vàng xoay người ôm lấy hắn, vừa nhẹ nhàng vỗ về thân thể đang khẽ run lên của hắn, vừa ôn nhu an ủi: “Phu quân… có ta ở đây… Chúng ta cùng nhau vì nàng báo thù… Nàng ở chốn hoàng tuyền biết… nhất định yên lòng…”
“Ân.” Lý Lạc Hành ổn định quyết tâm, vết thương chưa lành trên cơ thể, bắt đầu đau nhức! Hắn chống đỡ được đến bây giờ, thực sự là vi nan…
Long Ngự Thiên không đành lòng nhìn Lý Lạc Hành gắng gượng, len lén điểm thụy huyệt của hắn. Lý Lạc Hành ngã vào lòng Long Ngự Thiên. Lắng nghe hơi thởổn định của hắn, Long Ngự Thiên nhẹ nhàng hôn lên môi hắn…
Thực sự là… hỏa nhiệt giữa bọn họ còn không có ni…
Miệng có chút đắng, nhưng trong đắng lại có một tia ngọt vậy…
~~~~~
Nam Môn Hạo Nhiên không biết kiếp trước đã đắc tội gì, mà kiếp này lại rơi vào hoàn cảnh như vậy thê lương!!!
Người ta một ngày ba bữa cơm, còn hắn là dược!!! Long Khải Doanh có còn xem hắn là con người, cho rằng hắn là thần tiên hấp thụ thiên địa tinh hoa chắc?!! Với tình cảnh hắn bị bỏ đói vài ngày nay thật đúng là không sai biệt lắm…
“Cơm! Cho ta cơm!!!” Bao tử phối hợp với tiếng gào ai oán của Nam Môn Hạo Nhiên nỗ lực réo ọt ọt. Nhưng Long Khải Doanh bất vi sở động, đưa bát thuốc trong tay đến. Nam Môn Hạo Nhiên nhìn nước thuốc đen ngòm mà sinh khí, giơ tay muốn hất đổ, lại bị Long Khải Doanh sớm có sở liệu vọt người né tránh!
“Ta không uống! Trừ phi cho ta ăn cơm!” Nam Môn Hạo Nhiên giận dỗi lui vào trong giường! Hắn đường đường nhị phẩm, vậy mà vì một bát cơm mà hao tổn sức lực đến vậy! Nếu nói ra, ngay tên khất cái cũng cười vào mặt hắn a~
Long Khải Doanh hạnh nhãn hàm tiếu, ôn nhu khuyên nhủ: “Ngoan… Ngươi chịu khó uống đi. Chờ ta tìm ra dược hiệu, ngươi có thể ăn, nếu không sẽ cản trở dược lực.”
“Ngươi—” Nam Môn Hạo Nhiên cho đến bây giờ chưa từng thấy qua người nào có lòng dạ thâm độc như thế! Thực sự là so với Long Ngự Thiên chỉ có hơn chứ không kém!! Hắn không cho ta ăn thì chớ còn đem ta ra làm vật thí nghiệm!!
“Thiên hạ tối độc chính là ngươi!!”
“Đừng nói như vậy. Ngươi xem Lý Lạc Hành cũng uống thuốc mà? Hắn khả một câu oán giận cũng không có!” Long Khải Doanh cười tươi chỉ Lý Lạc Hàng ngồi dựa bên giường, đang được Long Ngự Thiên chăm sóc.
“Đừng so sánh hắn với ta!” Nam Môn Hạo Nhiên nghe vậy càng thêm tức: “Hắn là vì chữa bệnh!” Huống hồ, còn có Long Ngự Thiên ân cần che chở, còn bản thân ta thì… thảm a~
Thấy bầu không khí giữa hai người càng ngày càng căng thẳng, Lý Lạc Hành cười khổ, hảo tâm giải vây: “Được rồi, việc thẩm tra thế nào rồi?”
Nam Môn Hạo Nhiên tức giận đến mức mặt cắt không còn chút máu, hữu khí vô lực hồi đáp: “Ngươi yên tâm, có Vương gia ‘khoản đãi’, ta bảo chứng không bao lâu nữa bọn chúng biết cái gì cũng khai hết.” Long Khải Doanh cười ngắt lời: “Đừng ngại, hắn không được, còn có ta ni. Ta có không ít hảo dược khiến bọn chúng tình nguyện mở miệng hơn là nếm thử…”
“Ta van ngươi…” Nam Môn Hạo Nhiên hung hăng trừng mắt liếc hắn: “Chúng ta muốn lưu người sống.”
“Ý ngươi là gì?” Long Khải Doanh mị nhãn nheo lại, ngữ khí có điểm nguy hiểm, nhưng Nam Môn Hạo Nhiên thấy chết không sờn trả lời: “Rơi vào tay ngươi, có ta làm chứng, không chết hẳn thì cũng sống dở chết dở!!!”
“Thật vậy?” Long Khải Doanh cười tươi, ngón tay ngọc ngà di di trên ngực Nam Môn Hạo Nhiên, mãn ý siết chặt thân thể của hắn: “Xem ra, ta đối với ngươi quá khách khí…”
Trái với lễ chớ nhìn(2)! Lý Lạc Hành nhắc nhở bản thân, lòng thầm mong không nên xảy ra chuyện bất hảo, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khoái trá của Long Ngự Thiên!!
“Phu quân!!” Long Ngự Thiên hoan kêu một tiếng, nhào vào người Lý Lạc Hành, làm y ngã xuống giường!
“Uy! Không được diễn xuân cung hí trong nhà ta.” Long Khải Doanh thiêu thiêu mi, giả vờ chính kinh(3) nói.
Long Ngự Thiên căn bản không để ý tới hắn, tranh công thỉnh phần thưởng nằm trên người Lý Lạc Hành cười: “Phu quân! Ta hỏi ra rồi!! Nữ nhân kia là thiếp của thôn trưởng Thiện gia thôn. Trước đây chẳng phải có một chuyến quan ngân bị cướp tại vùng gần Thiện gia thôn? Thôn trưởng nghe nói cũng tham dự trong đó! Vì bị quan binh tra xét, đám thủ phạm trước khi chạy trốn đã giấu bạc đi! Hiện tại tin đồn lắng xuống, chúng quay về lấy bạc, nhưng phát hiện bạc sớm không còn tại nơi cất giấu năm đó!! Vì vậy mới bức vấn gia đình thôn trưởng Thiện gia thôn! Kết quả thôn trường chết không chịu tiết lộ, bọn chúng liền đem toàn gia trên trên dưới hai mươi bảy mạng người giết sạch! Chỉ có mỗi nữ nhân kia trốn thoát!”.
Nói xong một hơi, Long Ngự Thiên uống một ngụm trà lớn. Thật khô họng quá a~
“Chờ một chút!” Lý Lạc Hành chăm chú nghe, đột nhiên phát hiện một điểm kỳ hoặc:“Ngươi còn nhớ rõ kẻ đã đả thương ngươi nói gì không? Hắn cánh nhiên thừa nhận giết nữ nhân kia!”
“Hay hắn nghĩ ngươi là người của Thiện gia thôn ni.” Long Ngự Thiên phân tích. Lý Lạc Hành lắc đầu, nói: “Thiên nhi, ngươi còn nhớ không? Y phục của nữ nhân kia, tuyệt không hề thua kém ngươi! Một người ra sức giấu diếm của cải, hơn nữa chỉ là thôn trưởng của một tiểu thôn, lại cho tiểu thiếp ăn mặc tốt như vậy?”
“Thế nhưng…” Long Ngự Thiên cũng bắt đầu hoài nghi: “Đám kia không có khả năng dám nói dối a!”
“Thiên nhi!” Lý Lạc Hành xâu chuỗi tất cả các sự việc: “Kẻ đả thương ngươi có trong bọn chúng?!”
“A!” Long Ngự Thiên lập tức hiểu ra: “Không! Hắn không có!”
“Có thế chứ… …” Lý Lạc Hành gật đầu, lấy ra hộp gỗ thu được ở ám các. Nam Môn Hạo Nhiên hiếu kỳ, vội vã giục Lý Lạc Hành mở ra!!
Trước mắt bao người, Lý Lạc Hành từ từ mở hộp gỗ…
“A!!” Hoàn toàn không ngờ đến, bên trong là một bức họa ố vàng!!!
Long Ngự Thiên mở cuộn giấy, đó là bức tranh một mỹ nữ có đôi mắt sáng biết cười!! Một điểm hồn nhiên, một điểm linh tú, thập phần sinh động! Lý Lạc Hành cùng Long Ngự Thiên nhận ra, người trong tranh chính là nữ nhân bị Lý Lạc Hành đâm chết!
“Thế này là thế nào?!” Long Ngự Thiên ném bức tranh xuống, ảo não. Lý Lạc Hành rời mắt khỏi bức họa, khe khẽ thở dài.
“Phu quân?” Long Ngự Thiên bất an kéo Lý Lạc Hành, người sau hít sâu một hơi, ngừng một lát, nói: “Sườn núi năm bộ! Mau! Đến chậm sẽ nhượng hắn đoạt được bạc, bỏ trốn!!”
Long Khải Doanh nhàn nhạt cười, vọt người ra bên ngoài gọi đến hai con ngựa: “Vậy đi thôi. Còn chờ cái gì?”
Long Ngự Thiên gật đầu, ôm Lý Lạc Hành lập tức leo lên ngựa.
Nam Môn Hạo Nhiên nóng lòng muốn đi theo, nhưng đứng lên liền ngã xuống giường! Ba ngày không ăn, hắn thế nào còn khí lực?!! Long Khải Doanh cười tươi: “Ngươi không muốn đi? Chúng ta đi trước a~”
“Phi! Ta đứng còn không nổi!!!” Nam Môn Hạo Nhiên ảo não mắng!
“Muốn ta giúp ngươi?” Long Khải Doanh mị nhãn khẽ chuyển, cười hỏi.
“Đúng. Ngươi thoả mãn?” Nam Môn Hạo Nhiên thật sự muốn biết, sở dĩ không thể không nói chịu phục cúi đầu. Long Khải Doanh sớm đã sở liệu tất cả, vậy nên mới chỉ có hai con ngựa. Nhìn vẻ mặt không cam lòng nhận thức của Nam Môn Hạo Nhiên, khóe miệng Long Khải Doanh vẽ nên một nụ cười! Xoay người lên ngựa, một tay hãm trụ Nam Môn Hạo Nhiên đang giãy dụa, một tay giơ roi giục ngựa đuổi theo Lý Lạc Hành!!
“Đáng hận!”… tiếng chửi rửa của Nam Môn hạo Nhiên loáng thoáng trong gió, không biết có phải bị gió xuy tản mà nghe có chút bất đắc dĩ, có chút buông trôi…
“Giá—!!” Nghe tiếng quát của Long Ngự Thiên, ngựa phóng túc, hướng sườn núi năm bộ phi nước đại!
“Uy! Chậm một chút được không! Ta cũng không phải cản ngươi đi đầu thai…” Nam Môn Hạo Nhiên rốt cục cũng chịu ngồi yên tại chỗ Long Khải Doanh ban tặng, nếm thử tư vị say ngựa. Miễn cưỡng đè nén cảm giác muốn nôn, hắn bất mãn la lên. Long Khải Doanh nghe vậy, cười cười kéo giây cương, giữ khoảng cách cố định với Long Ngự Thiên. Nhưng không biết có phải Nam Môn Hạo Nhiên quá đói bụng nên xấu tính, oán giận nói:“Uy! Ngươi kỹ thuật kém thì để ta a~ Khoảng cách như vậy, trò hay nhìn không thấy ngươi tiếp viện thế nào?!!”
“…” Long Khải Doanh thiêu thiêu mi, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Nam Môn Hạo Nhiên, nhìn ngươi tinh lực dư thừa như vậy, có lẽ ba ngày nữa không ăn cũng sẽ không có vấn đề, ta có thể yên tâm tiếp tục thí nghiệm!”
“Cái gì?! Ý ngươi là… ngươi vốn đã dự định buông tha ta?!”
“Hiện tại không a~”
“Ngươi—” Nam Môn Hạo Nhiên khí tuyệt, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, may mà Long Khải Doanh tay mắt nhanh nhạy, vững vàng chế trụ thắt lưng của hắn, nên mới không xảy ra bi kịch.
Long Ngự Thiên giục ngựa, thi thoảng quay đầu lại nhìn Long Khải Doanh có đuổi kịp, đúng lúc chứng kiến được màn ám muội vừa nãy, hưng phấn kêu Lý Lạc Hành: “Phu quân! Mau nhìn! Ta đã nói bọn họ lưỡng tình tương duyệt… Không thèm chú ý, ngay phía sau chúng ta đại diễn ân ái!”.
Lý Lạc Hành lên tiếng hồi đáp, minh bạch cảnh tượng đó có rửa bằng nước Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch, cảm khái gật đầu phụ họa: “Thật nghĩ không ra… Nam Môn huynh rơi vào tay giặc nhanh như vậy…”
Nếu Nam Môn Hạo Nhiên nghe được đối thoại của bọn họ lúc này, có lẽ muốn chết quách đi để được thanh thản…
Mỗi người một suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy sườn núi dốc phía trước, ngựa không thể đi lên! Long Ngự Thiên liếc mắt lắc đầu, xoay người xuống ngựa, sau đó đỡ Lý Lạc Hành. Nam Môn Hạo Nhiên được Long Khải Doanh “chăm sóc”, nâng hạ xuống ngựa, chạy đến bên hai người.
“Người đâu?” Nhìn sườn núi cao cao, Nam Môn Hạo Nhiên cảm thấy kỳ quái, hỏi.
“Đã đi hoặc chưa đến.” Lý Lạc Hành để Long Ngự Thiên dìu, nhàn nhạt trả lời.
“Là chưa đến.” Long Ngự Thiên nghiêng tai, lẳng lặng nghe tiếng gió, đột nhiên cao thâm khó dò khẳng định. Long Khải Doanh cùng sắc diện với hắn, nhếch miệng cười:“Hơn nữa sắp đến a…”
Nam Môn Hạo Nhiên cố sức lắng nghe, ảo não chịu thua: “Ta cái gì cũng nghe không thấy, ngoại trừ cái bao tử đang càu nhàu này…”
Long Khải Doanh dường như quên mất hắn là tác nhân gây hại, vẻ mặt đồng tình an ủi:“Quên đi, công lực của ngươi không bằng chúng ta…”
“Ngươi—” Nam Môn Hạo Nhiên đang muốn phản bác nhưng bị Long Ngự Thiên ngắt lời: “Đến…”
“Trốn đi!” Lý Lạc Hành thấp giọng phân phó, Long Ngự Thiên thấp giọng nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nghe theo, tựa như hắn đối Lý Lạc Hành tin tưởng vô điều kiện. Long Ngự Thiên và Long Khải Doanh lần lượt bảo hộ Lý Lạc Hành cùng Nam Môn Hạo Nhiên nhảy vào rừng cây, bình trụ hô hấp, yên lặng chờ đợi thủ phạm.
Tiếng vó ngựa rung chuyển, kẻ đả thương Long Ngự Thiên bộ dạng vội vã, cặp mắt hổẩn ẩn lóe ám quang, xác định xung quanh không có người lạ, xoay người xuống mã, ba bước rồi tiến thêm hai bước, hướng một gò đất bình thường chạy đến.
Im lặng chờ đợi đến khi nam nhân đào đất, Lý Lạc Hành hướng mắt nhìn Long Ngự Thiên, người sau gật đầu, cùng Long Khải Doanh phi thân ra, ngăn chặn đường rút lui của kẻ kia!!
“Ai?!” Nam nhân cả kinh, định phản kháng, nhưng Long Ngự Thiên phối hợp với Long Khải Doanh thiên y vô phùng(5), vững vàng chế trụ nam nhân!! Nam Môn Hạo Nhiên lúc này mới hộ trứ Lý Lạc Hành hiện thân. Bốn người vây quanh nam nhân, hắn đứng trước hố, lạnh lùng nhìn: “Các ngươi muốn làm gì? Coi thường vương pháp?!”
“Chúng ta không may chính là vương pháp a~” Long Ngự Thiên cùng Long Khải Doanh nhìn nhau cười cười, không chút chần chờ, không chút khoa trương trả lời.
“Các ngươi —” nam nhân địnnh nói, nhưng bị thanh âm hàn lãnh vô tình của Lý Lạc Hành cắt đứt!
“Nữ nhân kia là do ngươi giết… đúng hay không?” Là câu hỏi, nhưng khẩu khí khẳng định chắc chắn.
“Uy! Tử tú tài! Nói phải có chứng cứ a! Ngươi dựa vào cái gì…”
“Ngươi là một trong những người năm ấy tham gia cướp quan ngân.” Lý Lạc Hành nhẹ nhàng vịn vào vai Long Ngự Thiên, cảm giác khí lực đang cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể: “Số quan ngân sau đó bị chôn giấu, quả thật do thôn trưởng trông coi, nhưng lần này quay về tìm bạc hoàn toàn biến mất, tất cả vô cùng sửng sốt. Chuyện này có hai người biết rõ ràng…”.
Lý Lạc Hành ngừng một chút, hít sâu: “Đó chính là Vương Huệ Thục, và ngươi là kẻ giật dây nàng lén lút lấy cắp bạc.”
“Ngươi dựa vào cái gì—”
“Vương Huệ Thục bất quá chỉ là một người thiếp của thôn trưởng. Nàng tuy xinh đẹp, nhưng không có địa vị nên bất mãn với số phận. Còn ngươi để độc chiếm bạc, bày mưu mượn tay người sớm tối cận kề thôn trưởng hạ thủ nên mới chọn nàng!”.
Lý Lạc Hành thống khổ nhìn hố đất xám bạc được đào xới, ngữ khí trở trở nên day dứt thảm thiết, vì một nữ nhân bất hạnh, vì một một mối tình gian dối.
“Nàng yêu ngươi, nguyện ý vì ngươi làm mọi chuyện, nàng tin lời thề non hẹn biển của ngươi… Ngươi với sự trợ giúp của nàng đã đưa bạc đi trong đêm. Sau đó để tránh hiềm nghi, ngươi giả vờ kiên nhẫn cùng đồng bọn đợt rất nhiều năm, cho đến khi phong thanh không còn, quay về tìm bạc thì bạc đã biến mất! Để người chịu tội thay, ngươi giết sạch gia đình thôn trường, ngay cả Vương Huệ Thục cũng không tha nhưng nàng ngày ấy may mắn chạy thoát! Vì vậy, ngươi trăm phương ngàn kế đuổi theo nàng, truy sát nàng, cuối cùng nàng bị ta… bị ta…”
Long Ngự Thiên đỡ Lý Lạc Hành, tia nhìn ôn nhu ngăn không để hắn nói tiếp.
Nam nhân si đần ngồi bệt xuống đất, một lát ngẩng đầu: “Ngươi… làm sao biết…”
Lý Lạc Hành lạnh lùng cười: “Ngoài di ngôn của nàng, còn có một đầu mối quan trọng, chính là bức họa của nàng ngươi cẩn thận cất giấu…”
Nam nhân im lặng, ngẩng đầu nhìn trời xanh, thoạt thấy hắn già đi rất nhiều: “Nếu như nàng không phản đối ta giết toàn bộ gia đình lão đại… Nếu như nàng nghe ta nói… Nếu như nàng… Nếu như…”.
Nở nụ cười, nam nhân lẳng lặng nhìn Lý Lạc Hành, dường như xuyên thấu người hắn, thì thào: “Có thể ngươi không tin… nhưng ta yêu nàng… Ít nhất, thực sự đã yêu…”
Trong khoảnh khắc ấy, không gian chìm vào im lặng, chỉ có gió ***g lộng thổi, cuốn theo bụi đất mịt mờ…
~~~~~
Án tử do Nam Môn Hạo Nhiên “hiệp trợ” huyện lệnh kết thúc, bạc được hoàn trả quốc khố. Công việc xong xuôi đâu vào đấy, mọi người cuối cùng cũng có thể tề tụ trong phòng, nhẹ nhõm nhâm nhi chén trà…
Vẫn thanh âm trầm thấp, Long Ngự Thiên đột ngột hỏi: “Người kia luôn miệng thừa nhận giết Vương Huệ Thục, là do sâu tận đáy lòng không thể quên nàng?”
Nam Môn Hạo Nhiên vất vả lắm mới được ăn no bụng, dửng dưng trả lời: “Thế nào? Ngươi vẫn hoài nghi nữ nhân kia do phu quân ngươi giết?”
Lý Lạc Hành khựng người, thần sắc có chút tái nhợt. Long Khải Doanh nhấp ngụm trà, nhàn nhã nói: “Nữ nhân kia chết hơn bảy ngày?”
“Không có.” Long Ngự Thiên thấy hắn mở miệng, vội vã tiếp lời!
“Vậy…” Long Khải Doanh ung dung buông chén trà: “Hay để ta tra một chút nguyên nhân xác thực dẫn đến cái chết của nàng…”
“Thế nào?!” Long Ngự Thiên không đợi Long Khải Doanh nói xong, kéo Lý Lạc Hành vội vã hỏi. Long Khải Doanh liếc mắt nhìn tiểu chất của mình, thi hành truyền âm nhập mật nói riêng với hắn: “Lần này ngươi nợ ta, đừng có quên!”
Nói xong, Long Khải Doanh nhìn Nam Môn Hạo Nhiên vẻ mặt chờ đợi hứng thú cùng Lý Lạc Hành đang cắn cắn môi, nhàn nhạt cười: “Lý Lạc Hành, ngươi không đâm trúng tim nàng, tim nàng nằm bên phải…” (đừng hỏi, có sao thì biên tập vậy a~)
“Vạn tuế!!!” Long Ngự Thiên reo lên mừng rỡ, nhào vào lòng Lý Lạc Hành đang ngây ngốc! Lý Lạc Hành vuốt lọn tóc dài đen mềm của Long Ngự Thiên, run rẩy truy vấn:“Nhưng… chẳng phải… Thiên nhi đã đâm loạn hết…”
“Cũng không phải. Nữ nhân kia đã chết trước khi hắn đâm.” Long Khải Doanh cười giải thích. Nam Môn Hạo Nhiên nghe từ nãy đến giờ vẫn ù ù cạc cạc, nhịn không được hỏi:“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”
Long Khải Doanh nhìn hắn một cái, hiểu không thể úp úp mở mở mãi, bật cười: “Nàng đã sớm bị người hạ độc, lúc Lý Lạc Hành đâm thì nàng chưa chết, nhưng ngay sau đó độc phát, nàng vừa mới chết, Tiểu Thiên Thiên liền đâm nàng, dĩ nhiên là đâm người chết a~”
“Thật ư…” Lý Lạc Hành không dám tin ngẩng đầu…
“Chúng ta không sát nhân!!!” Long NgựThiên hân hoan.
Lý Lạc Hành cùng Long Ngự Thiên kích động nhìn nhau đắm đuối, hồi lâu không nói gì…
Ngoài phòng gió nhè nhẹ thổi, vạt áo người tung bay như cùng reo vui…
————–
(1): nhỏ nhắn mềm mại
(2): nguyên gốc là “phi lễ thị vật”, trích trong Chủ trương “Khắc kỷ phục lễ” (sửa mình theo lễ) của Nho giáo:
Phi lễ thị vật, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động.
Trái với lễ chớ nhìn, trái với lễ chớ nghe, trái với lễ chớ nói, trái với lễ chớ làm.
Nói một cách dân giã, đơn giản là nhắm mắt, bịt tai, ngậm miệng, bó tay.
(3): đứng đắn, đoan trang